chiếc hộp pandora
thứ cuối cùng mà cô nhìn thấy là một khung cảnh hạnh phúc, nó hạnh phúc đến mức trái tim karina như xé làm hai mảnh. ngay sau đó cô chẳng còn biết gì nữa nhờ cú đánh thật mạnh vào đầu, và giờ cô lại tỉnh dậy ở một căn phòng lạ lẫm. vẫn là cách trang trí của nhà vincent, nhưng không phải phòng ngủ của winter. nó nhỏ hơn, ít lộng lẫy hơn, nói trắng ra thì nó là phòng để người hầu tại đây ở. chạm vào cái đầu đau như búa bổ, karina nhìn xung quanh rồi bị quản gia réo tên khi bà ta vừa mở tung cửa bước vào.
"nhấc cái thân lười biếng lên nào cô gái, cô cậu chủ đang có một bữa tiệc nhỏ"
bữa tiệc nhỏ? là gì vậy? sao karina chẳng hiểu gì cả, cứ như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. cô được bà ta đưa bộ đồ của người hầu, phải đến gian bếp chuẩn bị các món ăn, nhưng karina ở đây chỉ để cho "ngày nghỉ" của mình thôi mà? cô không ở đây để làm người hầu cho nhà vincent.
nhưng rồi sao? cô vẫn phải mặc bộ đồ đó, chạy đôn chạy đáo ở trong bếp với cái cơ thể đau nhức, rồi khi đẩy xe đồ ăn đến bàn lại thấy em và hắn ngồi gần nhau, hắn vui vẻ vòng tay ôm lấy eo của em, miệng luyên thuyên trò chuyện cùng darius. trái tim karina quặn thắt khi thấy trên ngón tay em là chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh, đau lòng hơn nó nằm ở ngón đeo nhẫn cưới và hắn cũng có một chiếc tương tự. đặt từng dĩa đồ ăn xuống bàn rồi rời đi, karina đã phải hành hạ đôi môi của mình để giữ bản thân không bật khóc tại đó. còn winter, em lặng lẽ dùng dao và nĩa cắt thịt, ánh mắt lén nhìn bóng lưng người vừa rời đi.
suốt cả buổi trưa hôm đấy, karina chứng kiến hết mọi thứ. hắn là owen williams, con trai của bá tước nước anh, là người mà em sẽ kết hôn khi vừa tròn mười tám tuổi. darius vincent cùng hắn trò chuyện về việc làm ăn, hắn cứ ríu lo như con chim sẻ hót trên cành, còn anh chỉ trả lời những phần cần thiết, đến cả việc winter sẽ kết hôn ở tuổi mười tám đã làm darius khựng lại. ánh mắt của anh nói lên tất cả, đến cả bản thân là anh trai cũng chẳng hề hay biết về việc này.
"thôi nào, rồi chúng ta sẽ là anh em một nhà, đừng nhìn bọn anh như thế chứ darius" - hắn khoái chí cười khà khà, tay chộp lấy khăn lau miệng rồi chống cằm nhìn darius với vẻ thách thức.
"winter? chuyện này là sao?" - anh lạnh giọng lên tiếng, không để tâm đến owen mà chỉ tập trung vào người em gái.
giây phút karina hồi hộp nhìn em, winter lại chẳng để cô vào tầm mắt. tại sao vậy? do em bị hắn ép kết hôn sao? nếu thế thì karina sẽ đỡ đau lòng hơn và gạt bỏ một ngàn lẻ một lí do rằng em đang lấy cô làm trò đùa.
"bọn em sẽ kết hôn, anh nên chúc mừng cho em gái của mình thay vì tỏ thái độ như vậy"
winter hạ nĩa, gương mặt em không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ đơn giản dùng lời nói thay cho lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào trái tim của karina. cô siết chặt tay, lập tức bỏ đi ngay sau đó.
karina giận dữ ném chiếc nơ và mũ xuống đất, cô xòe bàn tay có chiếc nhẫn cỏ còn lại mà bực tức muốn ném nó đi, nhưng rồi lại thôi, karina ngồi thất thần ở cửa sau bếp, nhìn trang trại mà hoài nghi. quá rõ ràng cho mối quan hệ của cả hai, karina chỉ là vật thay thế cho owen khi em ở đây, rồi em sẽ trở về nước anh cùng hắn và để lại karina chết dần chết mòn trong thứ tình cảm mơ hồ mà em trao.
bỗng nhiên cuộc đời lại thay đổi, cô từ một người luôn đi bên cạnh em, cười nói vui vẻ với em, nay lại phải nhìn nhau như thân phận cô chủ và người hầu. karina đã phải làm việc rất nhiều vì số lượng người hầu ở đây quá ít, nhưng cũng may bên cạnh owen williams có một cô người hầu bé tuổi hơn karina, con bé đã ở cạnh và bắt chuyện đến tận chiều tối để karina có thể vừa làm việc, vừa quên đi mọi thứ về winter.
kết thúc một ngày mệt mỏi, karina phì cười đứng trước căn phòng cho người hầu, ở đây chỉ có vỏn vẹn một phòng mà có tận hai người là cô và con bé tay sai vặt của owen, chiếc giường nhỏ đến mức dù chen nhau nằm cũng không thể. karina không chịu nổi tình cảnh này, cô chạy đến phòng winter báo với em rằng mình sẽ trở về nhà của uchinaga, nhưng ngay khi mở cửa, một lần nữa karina chết chôn chân ở đấy. winter đang cùng owen ôm ấp hôn hít nhau trên sofa, em ngồi lên người hắn, áo cũng được kéo xuống lộ hết chỉ còn mỗi áo ngực.
"chà, xem ai đây, không nghe lời cô chủ à, chó hư?" - owen cười khẩy, hắn chống tay nhìn karina chết đứng ở đó.
"còn nhìn nữa à? phải biết gõ cửa chứ cái con này, là gõ cửa, mày hiểu không?" - hắn thấy karina không trả lời, nghĩ rằng cô xem thường hắn nên mới nhanh chóng bế winter sang một bên rồi đứng lên.
"dừng lại đi" - winter chỉ nhẹ nhàng chạm vào người owen liền có thể giữ hắn bình tĩnh trở lại, ánh mắt em không trốn tránh mà nhìn thẳng vào cô.
"đến đây có chuyện gì?" - winter kéo áo của mình lên, em đứng khoanh tay trước mặt karina, âm điệu với hắn thì nhẹ nhàng, còn với cô lại như người xa lạ.
"chị....sẽ trở về nhà uchinaga, cảm ơn em vì thời gian qua đã...."
"chị sẽ không trở lại đó được đâu"
winter ngắt ngang lời của karina, em quay lưng tiến đến bàn mở tủ lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho cô đọc.
"tôi đã mua chị từ ông ta rồi"
karina giật tờ giấy trên tay em, hoảng loạn đọc từng chữ trong đó, đọc đi đọc lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể thay đổi nội dung, trên đó họ đã ghi rõ về việc sở hữu karina như một món đồ. người mà cô yêu lại dùng tiền để biến cô thành vật trao đổi, và người mà cô tin tưởng lại chấp nhận bán cô đi. tại sao vậy? cô đã cật lực làm việc ở gia đình uchinaga, cô đã coi họ như người nhà, vậy còn giselle? liệu giselle có biết về việc này hay không?
"mày nên làm quen với con hầu của tao để nó chỉ mày cách làm một con hầu sẽ thế nào, nó tên là lily, cố gắng học hỏi nhau nhé" - owen cười lớn, hắn đi đến gần ôm em từ phía sau, trực tiếp giữ cằm em quay mặt sang phía hắn.
cả hai hôn nhau trước mặt karina, và em thì chẳng thèm đẩy hắn ra dù chỉ một chút. trái tim cô đau đến không thở nổi, đôi môi cũng chẳng còn chỗ nào lành lặn mà chỉ chồng chất thêm vết thương.
"có thể cho chị xin bút và giấy không?" - karina hít thở thật sâu, giọng nói có chút run rẩy vì kiềm nén không để bản thân khóc. cô xin giấy vì muốn liên lạc với giselle, chỉ có viết thư là hình thức giúp cô có thể kết nối được với bạn của mình đang ở trung quốc.
"về phòng đi" - winter đẩy nhẹ owen ra, em liếm lên môi hắn như thể rất luyến tiếc, gương mặt em đỏ bừng vì nụ hôn vừa rồi. không giấy không bút, em buông lời đẩy karina ra xa.
giây phút cánh cửa khép lại cũng là lúc karina bật khóc nức nở, cô nấc lên như một đứa trẻ và đi về phòng. bên trong winter có thể nghe rất tiếng khóc đau đến xé lòng đó, nhưng em vẫn im lặng quay mặt đi. karina trở về phòng, cô liên tục khóc và đóng cửa thật mạnh khiến cô bé trong đó giật mình nhìn sang.
"này!! chị làm sao thế? giật cả mình"
lily tuy lớn tiếng trách nhưng em lại nhanh chóng đi tìm khăn giấy đưa cho karina, hai người con gái trong căn phòng nhỏ, cô cứ liên tục khóc còn lily ngồi bên cạnh chẳng hiểu chuyện gì.
"em...em có giấy với bút không?"
"thiệt tình, có mà có mà, em cho chị nè nên đừng khóc nữa nha"
lily chỉ đơn giản nghĩ rằng karina vì không có hai thứ này mà khóc, em cười khúc khích rồi đi lục lọi trong túi đồ của mình lấy ra hẳn một bao thư. lily đưa cho cô và nói rằng em cũng hay viết thư về cho gia đình nên mới chuẩn bị nhiều như vậy, cô bé đoán karina cũng nhớ nhà, nhớ gia đình rất nhiều nên cho hẳn một sấp để cô có thể viết nhiều hơn. nhưng lily đâu ngờ điều đó càng làm cô đau lòng hơn, vốn dĩ karina làm gì còn gia đình nữa, hi vọng duy nhất của cô lại đang nằm ở một đất nước thật xa.
"em ngủ ở đây đi, tôi ngủ ở nhà kho" - karina viết xong thì gấp gọn rồi trả lại bút cho lily, cô nhanh chóng lấy chăn gối của mình rời khỏi căn phòng này.
"ây đâu có được, cùng ngủ ở đây đi, mùa đông sắp đến rồi, chị muốn chết cóng ở đó à?" - lily nhanh chóng nắm lấy tay karina, em có chút ngại ngùng rồi thả tay ra. dù gì mùa đông cũng sắp đến rồi, nếu cô mà ở ngoài đó thật thì tàn nhẫn quá.
"không sao, ở đó có lò sưởi nhỏ"
karina không nói thêm gì nữa, mau chóng thu dọn đồ của mình rời đi. cô lo lắng để lá thư vào hộp chờ người lấy thư đến. nhưng cô đâu ngờ rằng khi mình vừa rời đi, chính tay winter là người đã xé nát lá thứ đó.
.
.
.
winter say ngủ thì chợt cảm thấy cơ thể của mình có chút nặng, em còn thấy nhột mà nhíu mày giật mình dậy. đôi mắt xanh ngọc được ánh trăng bên ngoài tô điểm khiến nó sáng lên trong căn phòng ngủ. em thấy karina ở đây, cô thút thít hôn lên da thịt em, thấy em dậy rồi vẫn như con mèo mà dụi vào người.
"chị làm gì vậy?" - em ngồi dậy đỡ lấy người karina, nếu cứ thế này thì em chết ngạt mất.
"tại sao....tại sao vậy winter? em xem chị là gì vậy? chị yêu em....nếu em không có tình cảm thì sao lại làm như thế với chị? chị yêu em winter à....yêu em..."
karina khóc nhiều hơn, vì không ngủ được mà cả gan len lút vào phòng nằm cạnh em, và thật may là tên owen williams không có ở đây. karina vừa khóc vừa nói, cô nhẹ nhàng hôn lên môi em, đến bản thân còn chẳng thể đếm nổi suốt cả ngày hôm nay cô đã hỏi bao nhiêu câu "tại sao?"
winter chẳng nói gì, em cũng không đáp lại nụ hôn của karina nữa, tay em luồn xuống gối nằm thật khẽ, ngay giây sau liền từ từ vòng tay qua cổ karina như thế đáp lại nụ hôn khiến cô mất cảnh giác, sợi dây em cầm theo đó mà siết thật chặt vào cổ khiến cô giật mình không kịp trở tay.
"tại sao hả? chị hỏi tôi tại sao?"
winter nhờ đó mà một phát đè karina xuống giường, em ngồi trên người cô, điên cuồng siết sợi dây thật chặt. karina đến thở cũng chẳng xong, làm sao còn lí trí để nhận biết chuyện gì xảy ra.
"winter....winter...chị không thở được....winter" - karina vẫn luôn miệng gọi tên em, nước bọt gần như theo mép môi mà tràn ra ngoài, ngón tay cạy sợi dây ở cổ liên tục khiến đầu móng tay và da thịt ở cổ trầy xước. thế mà karina vẫn đưa mắt nhìn em, cô ước gì đây vẫn chỉ là một cơn ác mộng và cô sẽ mau chóng tỉnh lại.
"chị muốn biết đến vậy thì để tôi nói. không, karina, tôi không yêu chị. tôi không phải người đồng tính, nếu thật thì chị còn không phải là gu của tôi" - winter cúi xuống, em trừng mắt, mặt đối mặt với karina.
"tôi biết chị sẽ lết xác tới đây mà, để tôi có thể giết chị!!" - em đã đúng khi đoán rằng cô sẽ tìm đến em đêm nay, việc chuẩn bị sợi dây cũng có lí do của nó.
"làm sao tôi có thể yêu một người mà bố mẹ của họ giết chết mẹ tôi nhỉ? ừ đúng rồi....chị nhớ cái ngày lần đầu chúng ta gặp nhau không? khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ, hôm đó mưa tầm tả và cũng là ngày mẹ tôi bị bố mẹ chị giết chết!!!"
karina mơ màng nhưng nghe rõ từng chữ, em chính là đứa bé được cô ví như tia sáng duy nhất trong ngày mưa hôm đó, vậy ra bố mẹ đã luôn ở cùng cô trong một thị trấn nhỏ này sao? còn gì nghiệt ngã hơn cuộc đời của karina không? cô đoán là không, vậy ra em tiếp cận chỉ để giết nốt cô mà thôi. nực cười thật, karina đã yêu em rất nhiều.
winter như chiếc hộp pandora mà cô cố gắng mở, khi mở rồi lại nhận về trái đắng không tưởng. karina dần mất ý thức vì thiếu không khí, hai bàn tay nắm vào áo em cũng dần dần nới lỏng mà thả xuống. winter hơi giật mình, em vì cảm xúc dâng trào mà quá tay khiến karina thành ra thế này, đến khi em nới lỏng sợi dây, karina đã trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mất rồi.
winter ngồi trên người cô, em tát một cái thật mạnh nhưng chỉ di chuyển được mặt của cô sang một bên. karina nghiêng mặt, hô hấp dần yếu và ý thức hầu như không còn, nước bọt vẫn chảy ra thấm lên gối nằm của winter. tuy cô chẳng thể cử động cơ thể nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, một lần nữa với câu hỏi tại sao.
tại sao em chỉ dừng lại ở những cú tát như trời giáng, tại sao vẫn chưa giết chết cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com