chap 10
trời sớm bửng, giữa chốn đô thị nhộn nhịp, xa hoa này, mặt trời phải lên trên đỉnh đồi thì một ngày mới thật sự bắt đầu!
đằng đông lấp ló ánh hào quang, gương mặt khờ khạo của tên cảnh sát trưởng thật sự trong rất khôi hài. gã ngồi trên ghế xoay, tận hưởng tách cà phê sớm trong khi đôi mắt vẫn đang dính chặt vào nhau. gã ghét ca trực khi trời còn sớm, nhưng là người đứng đầu nên gã phải làm gương, ra oai với bọn lính quèn của gã. một năm mười hai tháng, ngày nào gã cũng tự kêu với họ rằng mình rất giỏi, rất có trách nhiệm với dân chúng. gã hay vỗ ngực khoan khoái, thao thao bất tuyệt về những chiến công nghe qua có chút phóng đại về mình. nói chung, gã là cảnh sát, nhưng thích làm người nổi tiếng hơn. công trạng mười mấy năm được ghi trong sổ sách, không biết có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
sáng nào gã cũng ngồi an nhàn trên ghế, ngồi cho có lệ. thời gian này rất ít người ra đường, hầu như không có chuyện gì cần cảnh sát thực hiện. vậy mà ngày nào gã cũng luyên thuyên đúng một câu, cấp dưới nghe đến độ thuộc lòng luôn rồi.
" mấy cậu là cảnh sát phải có trách nhiệm với người dân, thức khuya dậy sớm, chăm chỉ phục vụ. có thấy cảnh sát nào mà mười giờ sáng mới đi làm không, đúng là tệ hết nói nổi"
quy cũ ấy mà, bọn họ nghe từ tai này qua tai kia thôi chứ dám bật lại câu nào.
" bum à, mày sủa gì lắm thế"
bum, con chó cảnh vệ vô công rỗi nghề giống gã, giờ đang làm chó giữ nhà.
" mày có im ngay không"
gã cầm trên tay ly cà phê bóc khói, mở cửa rồi đá bum một cái vào bụng. buổi sáng nên thơ của gã bị nó phá tanh bành, gã lớn tiếng quát.
" mày sủa cái mẹ gì lắm thế, có tin tao bán mày đi không "
bum sợ co giò, nó rên ư ử như thể hối lỗi. ánh mắt tập trung nhìn về phía vật lạ đặt ở trước cổng. nó nhìn thấy một cái bọc rác to đùng, hiên ngang chắn giữ lối vào đồn cảnh sát. gã ngờ vực quay sang, ai mà không có ý tứ gì hết vậy, để bọc rác chành bành ra đó.
gã cố kìm nén cơn giận, mệt nhọc tiến gần đến. định đem nó vứt đi thì chợt nhận ra gì đó sai sai. gã xốc cái túi, âm thanh chang chát vang lên rất lạ, như tiếng gỗ cây va chạm, như tiếng đá đập vào nhau. túi bóng nặng khoảng hai mươi cân, rác thải thường ngày chắc chắn không thể đạt đến cân nặng này được. càng nghi ngờ, gã nhanh chóng kéo dây buột túi ra xem thử. tá hỏa, tên cảnh sát trưởng sợ đến bật ngửa về sau, mặt mày tái mét, cả người run như cầy sấy. gã khó khăn hét lên.
" xương... xương người... là xương người"
tất cả hai trăm linh sáu chiếc xương của một người, hoàn hảo bọc trong chiếc túi đen bóng này.
kẻ sát nhân quá xem thường cảnh sát rồi chăng ?
.
nhà.
em vật vã ngã xuống sàn. đôi mắt vô hồn, trái tim trống rỗng. minjeong rất mệt, cảm giác như vừa trở về sau một cuộc chinh chiến thảm khốc. sống mà như chết, thật ra cái gọi là bất tử mà trăm kẻ thèm khát, phải trải qua nghìn năm mới biết đó là sự trừng phạt của chúa trời. hình phạt nặng nhất mà một con người có thể chịu đựng.
" jimin đã ăn gì chưa ?"
chị vẫn kiệm lời như trước. đầu dây kia yên tĩnh lạ thường, quay đi quẩn lại chỉ còn tiếng thở dập dìu bên loa vắng. minjeong siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.
" hứa với em, sẽ sống thật tốt có được không"
" ..."
" tất cả mọi chuyện... chị hãy quên nó đi và bắt đầu một cuộc sống mới. em không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chỉ cần chị sống tốt, thì đó là ân huệ lớn nhất cuộc đời em... vài ngày nữa khi cảnh sát tìm ra dấu vân tay của em trên thi thể đó, họ sẽ đến và chị chỉ cần thừa nhận tất cả. không còn ai mắng chửi, đánh đập chị nữa. em vui lắm"
" tại sao ?"
" có người từng nói với em rằng, con người sống trên đời này luôn phải lựa chọn hết lần này đến lần khác, dù thế nào cũng phải chọn giữa một và hai. giữa giữ lấy và bỏ đi, dù thế nào cũng sẽ có tiếc nuối. nhưng em không muốn... chị trở thành tiếc nuối của em"
" kim minjeong em đang ở đâu ?"
em cười nhạt, bây giờ việc ấy còn quan trọng nữa sao. em mệt rồi, muốn ngủ một giấc thật say.
" jimin à, chị hứa đi, em sắp không được rồi..."
" minjeong em đang ở đâu, mau trả lời chị, min..."
điện thoại ngắt máy. cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đã chiến thắng, em chợp mắt sau khoảng thời dài chống chọi với sự đau đớn quằn quại sâu tận trong tim, ai đó hãy mang cho em trái táo độc mà mụ phụ thuỷ dành cho nàng bạch tuyết ngây thơ, em thèm được cắn một miếng, ham muốn bản thân chìm sâu vào trong giấc mộng nghìn thu. và rồi hãy chôn nó đi, để không ai có thể phá giải lời nguyền này nữa. nếu đó là sự thật, em sẽ xem lời nguyền như một phước lành. thứ cứu rỗi linh hồn em khỏi vũng lầy vô tận này, chỉ có cái chết vĩnh hằng mà thôi.
.
căn phòng trọ trong con hẻm nhỏ, tách biệt hoàn toàn với thành phố ngoài kia.
em ở đây, trong căn phòng nhỏ này, đứng trước cánh cửa xanh nhám dần ngã vàng. jimin chần chừ hồi lâu, cô không biết bản thân thật sự muốn gì, muốn gặp em hay không muốn gặp em, muốn mắng em ngu muội hay ôm chầm lấy người đã hi sinh bản thân vì mình, thậm chí chúng ta còn chưa thật sự gặp gỡ quá nhiều lần, kim minjeong hà cớ gì phải làm vậy. ngu ngốc, em chính là đang làm những điều vô nghĩa.
hít một hơi thật sâu, cô dứt khoát đẩy cửa vào.
kim minjeong không bật đèn phòng, không gian trước mặt bỗng chốc tối om, khi đã quen thuộc với bóng tối, cái cô nhìn thấy là một căn phòng chưa đầy năm mét vuông, vỏn vẹn chỉ có chiếc giường đơn và một cái tủ quần áo nhỏ. phảng phất trong không khí là mùi bạc hà thơm nồng, thô sơ đến độ nhàm chán, em vẫn luôn sống một mình như vậy.
trong bóng tối, cô nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của em. em nằm dài trên sàn gỗ, đôi mắt nhắm nghiền, dáng vẻ tiều tuỵ đến đáng thương. jimin chầm chậm bước đến, nhẹ nhàng đặt người xuống, cô nằm cạnh em, thầm nghĩ sẽ để khoảng khắc này kéo dài một chút, để em nghỉ ngơi nhiều một chút.
bàn tay cô khẽ nắm lấy tay em, nhẹ nhàng, khe khẽ, mong em đừng bận tâm, cứ ngủ say vì em đẹp nhất vào lúc này. lúc em không cau mày với chị, gương mặt em xinh đẹp tựa đoá hoa lan chớm nở, thanh thần, tinh khiết.
yu jimin ngây ngốc tự hỏi, sao bây giờ cô mới nhận ra sự xinh đẹp chết người này chứ, có vẻ em không để ý xung quanh có bao nhiêu kẻ thầm thích mình, em tài giỏi lại còn xinh xắn, dây vào cô thật đúng là uổng phí quá đi.
trời gian là tuyến tính một chiều, lặng lẽ trôi qua trong dòng suy nghĩ vô hạn mà jimin vô tình gầy dựng nên, rất lâu sau đó, minjeong cũng chịu tỉnh giấc, và em nhận ra rằng mình đã say khi vừa nhận thấy cái nắm tay nửa đêm, chỉ cần chạm thôi thì em cũng biết, đó là chị. nhưng em không hoảng hốt chút nào, ngược lại còn tham lam, muốn níu giữ thật chặt, khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
nằm ở đây chút thôi, em không biết là mấy giờ rồi, mặc cho thời gian tiếp tục trôi, hai ta vẫn nằm đó, nắm tay nhau trong lặng thinh, rồi em bất chợt thở dài.
cái nắm tay, em không mong nó sẽ lấp đầy khoảng trống trong em, trong chị, và trong cả hai chúng ta. những mất mát và đau khổ, ta chẳng thể san sẻ cùng nhau. phải, tình yêu làm em mù quáng. suy cho cùng chúng ta đều là những đứa trẻ to xác, nhưng tình yêu của em là thật, không phải loại tình cảm lứa đôi vừa chớm nở, bồng bột và non dại, từng ấy năm sống trên trần thế, em hiểu thế nào là yêu sâu đậm, một lần gặp gỡ vạn lần mơ.
sáng mai thôi, khi em thức dậy, mong rằng em vẫn thấy là chị ở đây. nắm tay nhau như ta đã từng. và jimin à, hãy rời đi nhé, trước khi em không khống chế nổi bản thân mà ôm chị thật chặt vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com