chap 15
em đã diễn một vở kịch dài, giả vờ rằng mình ổn, giả vờ tươi cười, giả vờ buồn bã, giả vờ thức ăn ngon, giả vờ im lặng, giả vờ yêu.
vậy rốt cuộc kim minjeong có thật sự tốt. tâm tính em rõ ràng trong sáng, nhưng có lẽ thời gian đã che lấp đi vầng hào quang nhỏ bé ấy. thế giới vốn không thể tồn tại màu trắng tinh khôi, quy luật của tạo hoá là ăn hoặc bị ăn. vậy quy luật của thế giới chính là lừa hoặc bị lừa.
minjeong đã thất bại, em không thể che giấu sự thật này mãi. nhất là khi sống chung với chị. một lần bất cẩn đã khiến bí mật bại lộ. mối quan hệ của em và cô cũng bước sang một trang khác, hoàn toàn mới.
" bánh không ngon sao ?"
jimin hỏi em, cô ấy thích làm nội trợ, thích nhất là nấu ăn. tối qua chương trình hướng dẫn làm bánh ngọt. yu jimin ngồi xem chăm chú, sáng ra liền hí hửng đi mua nguyên liệu. thành quả vô cùng đẹp, chẳng khác gì mua ngoài hàng. ánh mắt mong chờ của cô ấy, em đành miễn cưỡng nuốt một miếng thật lớn. sau đó trưng ra vẻ mặt hạnh phúc, kịch bản mà em đã diễn vô số lần.
" không, rất ngon. jagi à, chị thật có thiên phú làm bánh"
jimin cười hờ hợt, cô ngồi xuống cùng ăn bánh với em. suốt khoảng thời gian ấy, jimin không mở miệng nói gì, chỉ cúi mặt ăn bánh. minjeong chẳng mảy may để ý, em tiếp tục nhét hết đống bánh vào miệng, nuốt trọn một lần. đối với em, thứ này có vị như cỏ dại, đắng ngắt và tanh nồng. em thật sự chán ghét nó.(*)
" em vào nhà vệ sinh một lát"
minjeong chạy vào nhà vệ sinh, lần này cơn buồn nôn đến nhanh hơn em tưởng. vừa bước vào em đã úp mặt xuống bồn, khó khăn nôn ra hết miếng bánh kem mà jimin cực công chuẩn bị. minjeong mặt tái mét, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. bánh kem còn khó ăn hơn cả cơm trắng, minjeong gấp đến nổi, quên cả đóng cửa. lúc em hốt hoảng quay sang, yu jimin đã đứng trước mặt em tự bao giờ.
" em..."
" sao phải tự mình chịu đựng"
không một chút bất ngờ, jimin dường như đã nhận ra gì đó.
" em bị khó tiê...."
" chị thấy rồi minjeong à... đêm đó... ở nhà chị..."
"chị đã thấy tất cả"
em đứng chết trân tại chỗ, nước mắt không ngừng lăn trên má em, có phải đây là cảm giác sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng không. tim đập mạnh, hơi thở dồn dập, cơ thể run rẩy. minjeong không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy, dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
" thì ra là vậy..."
jimin lặng người, cô đi đến, ôm chầm lấy cơ thể đang run rẩy kia. ra sức an ủi, trấn an tâm hồn nguội lạnh của em.
" sao phải chịu đựng một mình... minjeong... chị không sợ đâu... đừng làm như thế nữa"
em run rẩy làm cô cũng run rẩy, nhớ lại cái đêm đẫm máu ở nhà cô, jimin làm sao có thể chợp mắt, giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra là điều không thể, cô đã thấy, thấy em làm gì với hắn. jimin chỉ lẳng lặng nhìn thôi, ngay chính thời khắc ấy tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, không biết nên khiếp sợ hay biết ơn kim minjeong. không biết nên thét lên hay cắn chặt môi lại. jimin quan sát hết mọi quá trình, cô bàng hoàng, kinh ngạc. kẻ bí ẩn kim minjeong, thì ra em là con sói đội lốt cừu non. tâm trí jimin đấu tranh dữ dội, cuối cùng vì tình cảm mãnh liệt của em giữ lại, sự dịu dàng đó, tình yêu đó, mọi thứ về em cuốn hút cô đến cuồng nhiệt. hỏi jimin có hối hận không, cô sẽ ngay lập tức lắc đầu mà không cần nghĩ ngợi. ở bên em, chính là sự lựa chọn tốt nhất.
" xin lỗi"
" xin lỗi"
" xin lỗi"
...
sát gần nhau, minjeong không ngừng xin lỗi cô, lời nói bỗng tuôn trào như thác đổ. em nức nở trong lòng chị, như đứa trẻ lâu ngày bị bỏ rơi. em tìm thấy hơi ấm của đối phương, chúng sưởi ấm cõi lòng em. minjeong sau đó kể cho cô ấy nghe một câu truyện, tưởng chừng chỉ có trong những truyện cổ tích xưa cũ.
câu truyện của một kẻ đáng thương, kẻ đáng thương này tìm thấy kẻ đáng thương khác. và rồi cô ấy rơi những giọt nước mắt đầu tiên, tiếp nối nhau trên gương mặt yêu kiều ấy. jimin đã ôm em suốt đêm, không cần những lời đường mật, chỉ lặng lẽ bao bọc em trong vòng tay của cô. khi sớm mai bừng tỉnh, minjeong biết mối quan hệ này đã không còn như lúc trước, em và cô ấy, đã không còn gì che giấu nữa. ít nhất với jimin, mọi chuyện đã kết thúc tuyệt đẹp như vậy.
jimin tặng em chiếc nhẫn mân côi (**) mà chị luôn đeo bên người. chị nói đó là tính vật. minjeong bật cười ngây ngốc, có phải đám cưới đâu mà trang trọng quá. em cười thì cười nhưng nhận thì vẫn nhận.
vì là đồ của chúa trời, minjeong không thể trực tiếp chạm vào. giống như ma quỷ, những thứ này đốt cháy da em. minjeong dùng dây chuyền xỏ vào nhẫn, đeo trên cổ. em trân quý nó lắm, một khắc cũng không rời. em hay ngắm nhìn nó rồi khẽ cười. tình yêu làm em ngu ngơ nhiều phần, nhưng càng yêu lại càng nghiện, càng nghiện lại càng yêu.
.
ba tháng, thời gian trôi nhanh như gió thoảng. cặp đôi này thân mật bên nhau được ba tháng rồi, tình ý mặn nồng đến nổi, người dân trong thị trấn không ai là không biết họ yêu nhau. tuy miệng thì nói là bạn nhưng hành động giống hệt mấy cặp vợ chồng thâm niên.
karina và winter ấy, bà xem tụi nó hạnh phúc chưa kia, chả bù lão chồng nhà tôi, suốt ngày làm việc, bên vợ một ngày thì chết bẩn. lần nào bà cô trong chợ cũng luyên thuyên về bọn họ. karina được nhiều người ưa thích, chị hiền lành, lễ phép, mấy thanh niên trai tráng trong thị trấn hay trố mắt nhìn chị, khí chất chưa bao giờ phai nhạt, cộng thêm màu tóc sặc sỡ, karina là bông hoa đẹp nhất vườn địa đàng. bà cô nastu rất thích chị, bà thường xuyên tặng cá không lấy tiền, karina nhận riết thấy ngại. hỏi ra mới biết, bà có đứa con gái đi lấy chồng phương xa, diện mạo hao hao chị. khi thấy karina cười, nỗi nhớ con gái lại ùa về, vì thế nên bà đối xử tốt với chị, xem như vơi đi hình bóng trong tim.
nào ngờ cũng chính vì lòng tốt này mà hạnh phúc viên mãn của bọn họ bỗng chốc tan biến.
" karina à, hôm nay cá tươi lắm con, lấy về nấu cho winter ăn nghe, cô còn dư nhiều lắm"
" winter em ấy ít ăn cá lắm cô, kém ăn như em bé vậy, con nấu gì cũng không chịu ăn"
đôi ba câu bông đùa rôm rả, tiếng cười nói hằng ngày bừng sáng cả một khu chợ sầm uất. cô em từ thành phố mới về của bà bị tiếng cười làm cho tỉnh giấc, cô ta kéo rạp ra hóng chuyện, mắt thấy hai người đẹp trước mặt, chân tay liền bủng rủng ngay.
" khách quen của chị hả"
" karina đó em, người mà chị kể là giống con yunno đó"
" à à"
" đây là em của cô, mới từ thành phố mới về"
" ồ... con chào cô"
cô ta nhìn qua một hơi, đột nhiên thấy quen quen. lúc vào rạp, cô lôi từ trong đống đồ ra một tờ báo, tay bắt đầu run lên cầm cập, dí mắt xem thử mình có nhầm lẫn ở đâu không. lát sau, cô ta trở lại, gương mặt tím tái bất thường, đôi mắt láo liên, dò xét hai người lần nữa mới dám xác nhận.
minjeong trông thấy vậy liền đoán ra mấy phần, jimin bên này cũng soi ra vẻ bất thường của cổ. hai người ra hiệu, nhanh chóng chào bà cô ra về. vừa ra khỏi chợ, em đã tức tốc nắm tay chị chạy về nhà, vội vàng thu dọn đồ đạc.
" jimin à... hãy mang nó bên mình"
con dao bạc mà em chuẩn bị, minjeong đưa nó cho chị để phòng thân.
" đi cùng chị, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, được không ?"
cô níu tay em, kiên định nhìn sâu vào mắt em. lần này yu jimin không thể vụt mất em được.
" cảnh sát đang đến đây... jimin à, em sẽ làm bất gì việc gì miễn là chị an toàn... yên tâm đi, em sẽ không chết đâu"
" nhưng mà..."
" em sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ..."
không khí nặng trĩu, sương mù mịt, mùi xác chết thối rửa, âm thanh của sự chết chóc cận kề bên tai. minjeong thất thần, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên gương mặt khả ái. không kịp suy nghĩ, quăng túi đồ ra xa, em nắm tay cô thật chặt, đôi bàn tay không giấu được sự run rẩy. nỗi sợ dần xâm chiếm lấy cơ thể em, nó đến rồi, ngay vào chính cái lúc tù túng nhất. purzul đã tìm thấy em.
" yu jimin, ngay khi em mở cửa, chị phải chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này"
" cảnh sát đến rồi sao"
" không... là nó"
(*) đề phòng mọi người quên mất. minjeong chỉ có thể ăn được thịt thôi, những thứ khác đối với em đều có vị như cỏ dại.
(**) nhẫn có hình thánh giá, yu jimin là người theo đạo thiên chúa. cô là con chiên ngoan đạo, là người có lòng tin mạnh mẽ vào chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com