Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 17

em dùng cả thanh xuân vô hạn để tìm kiếm cái chết, đến khi có được rồi thì lại nuối tiếc. cuối cùng em vẫn không nỡ, không nỡ buông tay chị vào lúc mùa hoa đẹp nhất.

" không được... kim minjeong em không được ngủ đâu"

" chị ơi, em muốn ngắm bình minh"

đặt em trong lòng mình, yu jimin chập chững bước từng bước một. đến chân núi, cảnh sát phát hiện liền bao vây cô, họ kinh ngạc, chỉ thấy yu jimin gương mặt tái nhợt, ôm nghi phạm đang bị thương nặng trong lòng mình. ánh mắt kiên định, cô ấy không sợ đầu súng chỉ vào người.

" cô yu jimin, người này bị bắt vì tội giết người, mong cô hợp tác đưa người này về đồn"

" nếu các người còn nhân tính... tôi cầu xin cái người...cầu xin các người cho tôi một chút thời gian... nhưng nếu các người vẫn muốn bắt em ấy ngay bây giờ thì trước hết hãy bắn chết tôi đi"

yu jimin chẳng để ý nồng súng trước mặt, cô tiếp tục bước đi, rời khỏi vòng vây của cảnh sát. một lòng hướng về bờ biển phía xa kia, cô nhẹ nhàng nói với em.

" sắp tới rồi minjeong à"

em khẽ cười, chui rút trong vòng tay người em yêu, minjeong tham lam chiếm lấy mùi hương này lần cuối cùng.

xóm núi chìm trong màn sương mờ ảo, hương cỏ dại thanh thuần, bờ biển gợn sóng, từng đợt nhấp nhô trên bãi bồi. bọt biển trắng xoá chạm vào chân em, vội vàng vỡ tan hoà vào biển lớn. minjeong ngồi ngắm bình minh trên bờ biển, bên cạnh là người em yêu với chiếc chăn gió ấm. chăn mềm mại bao chùm hai ta, em nhẹ nhàng tựa đầu lên vai người, hoá ra cuộc sống chính là như vậy.

" tại sao em lại thích biển cả"

" chỉ đơn giản là thích thôi"

" kim minjeong em thật khó hiểu"

em cười " chị không cần hiểu em, mình em hiểu chị là đủ rồi... jimin, chị biết không. sự sống đẹp đến nỗi cái chết đã phải lòng nó, nhưng em lại không thuộc về bất cứ phạm trù nào, em là ngoại lệ, nằm giữa sự sống và cái chết là cảm giác rất khó chịu. em nghĩ mình sắp phát điên mất, em muốn mỗi sáng thức dậy được nhìn ngắm gương mặt chị ngủ say, muốn nắm tay chị đi trên phố, muốn cùng chị già đi. nhưng em càng ao ước, nỗi sợ trong em càng dâng trào. em sợ là người nhìn thấy chị nhắm mắt xuôi tay, sợ những chuỗi ngày cô độc khi không có chị kề bên. em xin lỗi, vì phải rời xa chị như thế này"

cô hôn lên mái tóc em. lần cuối trước khi em ngủ một giấc thật sâu.

" mọi dự tính là em lập ra, tất cả đều dẫn đến một kết quả duy nhất. yu jimin... dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em nhất định sẽ bảo vệ chị an toàn"

minjeong dần nhắm mắt lại, cơ thể em đã vượt quá giới hạn, trong cơn mơ em nghe tiếng sóng vỗ dập dìu, tiếng thở nồng ấm của người vang vọng bên tai. bàn tay quen thuộc vuốt nhẹ mái tóc em, cô ấy run lên bất chợt, có lẽ jimin đang cố kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống. rồi giọng nói từ thiên đàng cất lên, dẫn lối em tìm về chốn muôn trùng hạnh phúc.

" kim minjeong... tôi yêu em, thật sự, thật sự yêu em rất nhiều"

em cười, đôi tay nhỏ nhắn rơi giữa không trung. cơ thể em lạnh dần, hơi ấm theo làn gió tan biến. kim minjeong đã rời bỏ người em yêu vào một buổi sớm bình minh. cùng với ngàn lời hẹn ước mãi không thành.

" vậy chúng ta đã thua rồi"
.

" cô yu jimin, mời cô về đồn với chúng tôi. cô đã ở đây hết một ngày đêm rồi, chúng tôi phải thi hành công vụ"

yu jimin ngốc nghếch, ôm chặt cơ thể lạnh ngắt của em suốt một ngày trời, đôi mắt đờ đẫn không còn sức sống. cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ ngất xỉu mất thôi. vài anh cảnh sát đến bên cạnh, dùng sức kéo cô đứng dậy. như đứa trẻ bị mẹ lấy đi đồ chơi yêu thích, cô cố níu chặt lấy tay em, nhưng sức tàn lực kiệt. yu jimin lỡ vuột tay mất, đám cảnh sát thấy vậy liền nhanh chóng di chuyển thi thể em đi. họ đặt cô lên cán đỡ, đưa tới bệnh viện. trên đường đi cô đã ngất xỉu vì mệt, đến lúc tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đang nằm trong phòng bệnh.

" do nghi phạm đã chết, cô có muốn đề nghị thêm việc gì nữa không, cô yu jimin"

" tôi muốn kháng cáo"

" ý cô là sao"

" tôi muốn kháng cáo, người giết hắn không phải em ấy mà chính là tôi"

ngày xét xử trên toà án, yu jimin thừa nhận mình là kẻ giết người. cô trong bộ dạng yếu ớt, một thân đứng trên toà nhận tội. người người bên dưới đều phán xét cô, mắng chửi cô. yu jimin không còn tâm trí đâu mà để ý những lời lẽ vô tình, cô muốn kháng cáo, đòi lại công bằng mà cô xứng đáng có được.

" bị cáo nói đó là hành vi tự vệ, bị cáo có bằng chứng không"

" tôi không có, nhưng nhân chứng thì rất nhiều. hỏi xem những người hàng xóm quanh nhà tôi, có ai chưa thấy gã bạo hành gia đình chứ"

thẩm phán cho gọi những người xung quanh nhà cô. họ vừa nhìn thấy jimin, sắc mặt liền thay đổi.

" thưa toà, tôi ở bên cạnh nhà nó bao năm mà có thấy gì đâu, cha nó đối xử tốt với nó lắm, vậy mà nó dám làm ra những chuyện ác đức như vầy. quá ác độc rồi"

nghe thấy những lời biện minh giả tạo đó, jimin chỉ biết cười khổ. bạn nhậu cả, anh em chí cốt có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia. lương tâm vốn đã bị chó tha đi mất, nói cái gì mà nhân nghĩa, cái gì mà đạo đức. suốt ngày bê tha chính là đạo đức, đánh đập vợ con chính là nhân nghĩa. mấy gã đàn ông đáng chết, cô hận không thể cầm dao đâm chết từng tên một.

" bị cáo còn gì chối cãi không, nếu không toà sẽ phán án"

" ..."

" vậy tôi tuyên bố, cô yu jimin, phạm tội giết người, tuyên án tù chung thân"

ngay vào lúc tuyệt vọng nhất, minjeong đã xuất hiện, như lần đầu cứu rỗi cô khỏi vết đâm thẳng vào lòng ngực. em luôn là người đến trước, là người nắm chặt con dao ấy.

" khoan đã"

nương theo tiếng nói vang vọng đằng xa, bộ trưởng bộ cảnh sát tiến vào toà án đầy vẻ thị uy. đến thẩm phán còn phải kính nể ông bảy phần. seojin đẩy cổ xe lăn nặng chịt đến trước mặt ông ta, gã đưa cho ông cuốn băng ghi hình. trong đó là cảnh người cha tàn nhẫn đánh đập đứa con gái trước cửa nhà, những cú đá không thương tiếc, những lời mắng chửi rẻ mạc. không xót một chi tiết nào. ngay từ khi em rời khỏi nhà chị với cái bao tải chất đầy xương, minjeong đã tìm kiếm chiếc camera hành trình của chiếc xe đậu đối diện nhà cô. vì em hiểu rõ cô, yu jimin nhất định sẽ không để em nhận tội. nếu lỡ như việc này xảy ra, nó sẽ là bằng chứng cuối cùng. em nhờ seojin thay em thực hiện, uy quyền của anh cộng với bằng chứng trong tay sẽ khiến thẩm phán xoá tội. mọi thứ đều nằm trong dự tính của em, mọi biến cố dù là nhỏ nhất cũng không thể tổn hại đến cô ấy. em đã hứa sẽ bảo vệ chị an toàn, và em chưa bao giờ thất hứa.
.
ngày đông đêm ấy, tuyết rơi đầy trời. dưới nền tuyết trắng xoá, jimin đứng trước nấm mồ lặng lẽ. đưa tay khẽ chạm vào phiến đá khắc tên người cô yêu. em đã vĩnh viễn rời xa cô, trở về trong vòng tay ấm áp của ngài.

em ở nơi đó có hạnh phúc không, nỗi cô đơn đã biến mất chưa.

em ở nơi đó có nhớ tôi không, tôi thì vẫn đang loay hoay trong miền kí ức đẹp đẽ của chúng ta.

tôi nhớ em nhiều.

" kim minjeong em thật tàn nhẫn, cả cuộc đời em đã dự tính rất nhiều, vậy em có bao giờ dự tính được, tôi sẽ đau đớn thế nào nếu em biến mất không ?"

câu hỏi em đã yêu cô từ lúc nào và ngược lại, yu jimin đã yêu em từ lúc nào chẳng còn quan trọng. tình yêu xuất phát khi ta chưa kịp nghĩ đến, và khi nhận ra thì, tình yêu đã vội bay xa, như cách mà nako biến mất trong khu rừng già. âm thầm, lặng lẽ, tình yêu như cỏ mọc sau hè, cắt không tận, đốt không xong, gió lạnh thổi ngang, cỏ héo tàn, tình yêu tắt lịm.

một ngày nào đó trong tương lai, em tin chị sẽ lần nữa tìm thấy tình yêu. hãy tìm nó nhé jimin, vì em vẫn luôn bỏ lỡ nó, thay vì cái chết tuyệt vọng, hãy tìm kiếm nó. chị xứng đáng có được tình yêu hơn bất kì ai.

end.

_______

xin chào, đây là will.
tớ chân thành cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây. câu truyện có lẽ không đẹp, không hoàn hảo. kết truyện để lại nhiều nuối tiếc, nhiều câu hỏi mà tớ không thể giải đáp hết được. ngay từ đầu, bản chất của nhân vật đã báo hiệu cho một cuộc chia ly đầy nước mắt. hiện thực cản trở họ, quá khứ cản trở họ, tương lai càng cản trở họ. số phận đã định không thuộc về nhau, nhưng trớ trêu thay những thứ không thuộc về nhau lại hút nhau đến lạ. chúng ta có một kim minjeong trầm tính, dịu dàng, lại giỏi " tính toán", chúng ta có một yu jimin bản lĩnh mà ôn nhu. em bước vào thế giới của cô một cách đột ngột, yu jimin chối bỏ em nhanh chóng, cô bảo thủ cho rằng, em chỉ là một tia sáng trong đêm tối, chỉ cần giữ em bên cạnh, thế giới của cô sẽ không còn đau khổ. nhưng luận điểm ấy bắt đầu lưu mờ, từng tế bào trong cô kháng cự, yu jimin yêu em tự bao giờ. chính cái tia sáng nhỏ nhoi đó mới là thứ khiến thế giới này tiếp tục hiện diện. chứ không phải tia sáng nào khác, chỉ có em mới có thể khiến cô mãnh liệt sống tiếp.

kim minjeong thích cô là thật, thích nhất là đôi mắt màu xanh biếc như ngọc. lần đầu gặp gỡ em đã si tình đôi mắt ấy. em không ngừng tìm kiếm một người có thể giải thoát cho chính mình, khoảnh khắc em nhận ra yu jimin là con chiên ngoan đạo, minjeong biết mối tình này sẽ kết thúc chóng vánh. rồi em nếm trải tình yêu, em điên cuồng tận hưởng nó, đến độ quên mất bản thân là ác quỷ. và minjeong bắt đầu sợ tương lai. viễn cảnh chia ly bóp nát trái tim em. thế nên em chọn sandong làm nơi cuối cùng, em muốn kết thúc nó trước khi bản thân hoàn toàn đắm chìm vào trong.

vốn dĩ nó chỉ là một giấc mơ nửa vời, phần cốt truyện là do tớ tự thêm vào sau. có thể nhiều đoạn chưa được liên kết với nhau, mong mọi người thông cảm bỏ qua. hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ, mặc dù là se nhưng mà hai bạn trẻ đã có một mối tình đẹp.

giữ tình yêu trong lòng cớ sao phải tìm kiếm, kiếp này không trọn vẹn ta hẹn kiếp sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com