Chương 9
Minjeong đợi Jimin đến liền theo bản năng đứng thẳng dậy, tỏ thái độ đối mặt với đối tượng giống như đời trước, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
“Jimin.”
Lễ trao giải lần trước cũng đã qua một thời gian, dựa theo nguyên tác giải đọc cùng phân tích của hệ thống, hiện tại Jimin có ý nghĩ muốn chấm dứt hợp đồng, cũng là lúc để nàng ra tay trợ lực.
Vốn dĩ nàng nên có phương thức xuất hiện tốt hơn, chẳng hạn như tìm người trung gian giới thiệu để cùng dùng một bữa cơm, nhưng khi bạn bè của Jimin nghe tin Kim Tam tiểu thư muốn gặp Jimin, họ đều nói: Không xong không xong, xảy ra chuyện lớn rồi.
Tôi không thể để cô làm tổn thương Jimin!
Kim Tam tiểu thư phải cẩn thận thương lượng với Hwang Seungho, quan hệ giữa hai người không nên dính dáng đến người thứ 3.
Minjeong thật ủy khuất.
Không phải nảy lòng tham muốn bán Jimin để kiếm lời, mà là Minjeong sẽ không lợi dụng những người này, còn giúp Jimin nhớ tên từng người bọn họ.
Không có cách nào, Minjeong chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của hệ thống, chờ ở chỗ này.
May mà đối tượng là một con thỏ rất thực thủ, thành thật tiến về phía này.
Trong bãi đậu xe trống vắng yên tĩnh, tiếng giày cao gót thanh thúy dừng lại, Jimin đứng yên trước mặt Minjeong, bình tĩnh tự nhiên hỏi nàng: “Có chuyện gì sao?”
Minjeong nghiêm túc gật đầu.
Jimin nhướng mày sắc bén, câu trả lời nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh, hỏi lại: “Chuyện gì vậy?”
Minjeong hắng giọng nói: “Tôi thay mặt MJ, muốn hỏi Yu tiểu thư trước mắt có dự định đi ăn máng khác không?"
Trên mặt Jimin hiện lên một tia kinh ngạc.
Thời gian mình rời khỏi văn phòng của Bae Wonseo còn chưa bao lâu? Trước sau đều không đến nửa tiếng, tuyệt đối sẽ không lọt tin tức ra ngoài.
Nhưng tại sao Minjeong lại đột nhiên tới tìm cô, tại sao lại trùng hợp nhắc tới đi ăn máng khác?
Jimin thất thần, tiếng bước chân truyền đến làm cô thanh tỉnh, là Lee Minhee đi tới.
Lee Minhee lắp bắp chào hỏi: “Kim, Kim Tam tiểu thư.”
Minjeong gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Jimin, nàng chớp chớp mắt nói: “Có thể nói chuyện với tôi một chút không?”
Giọng nàng ngọt ngào, một câu nói ra đều mang ý vị làm nũng.
Jimin giật giật ngón tay, đi vòng qua một bên ghế lái, mở cửa xe, "Lên xe nói đi."
Lee Minhee vừa muốn nói gì đó, đã thấy Minjeong còn phản ứng nhanh hơn mình, giày cao gót cộc cộc vang lên, có chút dồn dập.
“Tôi vào ngay.”
Jimin nhìn Minjeong lướt qua cô rồi ngồi vào ghế lái, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, móng tay tinh tế gọn gàng hồng hào khỏe mạnh.
Minjeong không chú ý tới ánh mắt của Jimin, thấy Jimin một lúc lâu không nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nhỏ giọng nói với cô: “Lên xe đi.”
Jimin dừng một chút, lại vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phó lái.
Lee Minhee hiểu chuyện đợi bên ngoài xe, vốn muốn gửi tin nhắn WeChat thông báo cho chị Bae, nhưng nghĩ Jimin không nói chuyện này với chị Bae, Lee Minhee nhìn chằm chằm cửa sổ xe màu đen, lâm vào trầm tư.
Trong một gian kín.
Jimin rõ ràng đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm, hai tay tự nhiên giao điệp, khuôn mặt tinh xảo, trên môi nở nụ cười lễ phép: “Kim tiểu thư hiện đang làm việc ở MJ sao?”
Minjeong không chớp mắt nói: “Ừm, đảm nhiệm Phó Tổng kiêm Tổng Giám."
"Tôi nhớ MJ chỉ có một phó tổng."
"Bây giờ có hai." Minjeong cười đến hào phóng, đây là sự thật. Trước đây nàng đã nói tốt với Kim Taeyeon, để nàng nhậm chức ở MJ, "Vậy Yu tiểu thư có muốn đi ăn máng khác không?"
Jimin nhìn về phía nàng, vẻ mặt Minjeong bồn chồn, nhưng biểu cảm của nàng lúc này rõ ràng là nghiêm túc, làm người không thể không bỏ qua loại diễm sắc này, chuyên chú vào thái độ của nàng.
Jimin dựa vào ghế, giọng nói trầm thấp: “Điều kiện của MJ là gì?"
Trong mắt Minjeong hiện lên vài phần mong đợi, thân thể hơi hướng về phía trước: "MJ toàn quyền chịu trách nhiệm về việc cô chấm dứt hợp đồng, hợp đồng trong tương lai cũng sẽ là mức A cao nhất, đãi ngộ sẽ không kém KRN, chỉ có tốt hơn."
Jimin nhạy cảm thấy được khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Jimin chậm rãi nói: "Cho nên..."
Minjeong chần chờ, nhưng trước khi tiếp tục, nàng không khỏi lặp lại: "Cho nên?"
"Cho nên tại sao Kim tiểu thư lại tốt với tôi như vậy?" Jimin vừa nói vừa cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp lại, thậm chí Jimin còn có thể nhìn thấy rõ ánh mắt lấp lánh của Minjeong khi nghe câu hỏi của mình.
Minjeong đã sớm có chuẩn bị, trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì đã đợi được câu hỏi này, bình tĩnh nói:
"Yu tiểu thư là minh tinh mới, lưu lượng truy cập cũng không tồi, lại còn trẻ như vậy, trong ngành có thể thấy Yu tiểu thư tiền đồ vô lượng, MJ chúng tôi coi trọng những nữ minh tinh có tài năng, trước mắt là có lỗ hổng, công ty đang tuyển chọn và bồi dưỡng những nữ minh tinh phù hợp nhất."
"Ý tứ của tổng giám đốc là tuyển từ MJ, mà tôi cảm thấy mấy tuyến hiện tại ở MJ không xuất sắc bằng Yu tiểu thư, cho nên mới tìm tới cô."
Minjeong nói xong đoạn văn dài, suy nghĩ lại mới xác định mình nói tốt như kịch bản đã chuẩn bị sẵn, nàng giống như học sinh đang chờ đợi câu hỏi của giáo viên.
"Thật sao." Jimin không rõ mà nói một câu, khóe môi cong lên, "Tôi còn tưởng Kim tiểu thư còn có tâm tư gì."
Minjeong lập tức lắc đầu: "Tôi là người chuyên nghiệp, mời cô đi ăn máng khác nhất định là vì cô có tiền đồ!"
Những lời này là tận đáy lòng Minjeong, đôi mắt hiếm khi mà nhìn thẳng Jimin, hy vọng dùng thái độ này có thể làm đối tượng động lòng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rõ ràng không có gì, nhưng Minjeong không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ khi đối diện đôi mắt màu nâu nhạt kia, không nhìn bao lâu liền dời tầm mắt qua một bên.
Mới dời đi một nửa, liền bị nâng cằm lên.
Minjeong: ? ! !
Nàng mở to mắt nhìn Jimin, bị động tác thình lình làm cho sửng sốt: “Sao, sao vậy?”
Jimin đưa ngón tay đặt lên cằm Minjeong, để nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn chính mình, đôi mắt hẹp dài, lông mi đổ bóng, che gần hết tròng mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc.
“Nhìn kỹ cô.” Jimin nói, thanh âm trầm thấp như là thì thầm: “Ngày đó tôi còn chưa nhìn kỹ."
Minjeong: Loại chuyện này nhất định phải nói rõ như vậy sao!
Minjeong hoài nghi mình không biết cố gắng mà lại đỏ mặt, không chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, mà còn bởi vì Jimin cười.
Đó không phải là nụ cười lễ phép hay cong môi thường thấy, mà là một cảm xúc thực sự có thể cảm nhận được vui vẻ trên người cô, vẻ đẹp của nụ cười đó làm người kinh diễm.
Minjeong nhìn mỹ nữ gần trong gang tấc, dần dần nguôi giận.
Xinh đẹp thực sự có thể làm cái gì thì làm.
Minjeong thấp giọng oán trách: “Đừng nói chuyện này nữa, tôi là nói chính sự với cô.”
Jimin: “Chính sự của cô là làm nũng sao?”
Vẻ mặt Minjeong giống như "tôi không có tôi không phải cô đừng có nói bừa nha", thiếu chút nữa lại chọc cười Jimin.
Minjeong sinh ra oán giận, đưa tay muốn nắm lấy tay Jimin ở dưới cằm, da thịt hai người dán vào nhau, vừa rồi không che giấu mà nhắc tới chuyện kia làm Minjeong không khỏi nghĩ nhiều.
Nàng nhanh chóng đặt tay Jimin lại trên đùi đối phương, Jimin để nàng nắm, nhưng khi Minjeong thu hồi tay thì Jimin đã giữ lại, ấn lên đùi mình.
“Không phải muốn nói chính sự sao?” Jimin nhướng mắt hỏi.
Minjeong phớt lờ rung động nhỏ trong lòng, nói: “Yu tiểu thư cũng nên suy nghĩ kỹ một chút, tuy KRN là chủ cũ của cô, nhưng MJ có vốn liếng hùng hậu, đừng nói đến sản xuất phim mà tài nguyên còn hơn KRN."
Minjeong giả vờ không biết vấn đề mà Jimin gặp phải ở KRN lúc này, chỉ nói ra đãi ngộ.
Nhưng nàng nói không sai, MJ được tập đoàn Kim to lớn chống lưng, rất nhiều dự án được tài trợ, còn có tài nguyên vượt trội nhất.
Ví dụ như một số người nổi tiếng và có địa vị cao đều là nhờ MJ bồi dưỡng ra, ví dụ như lần này Hồ Lão có kịch bản mới cũng chỉ có ở MJ, đó là tài nguyên đứng đầu không thể mua được trong vòng tròn.
Jimin chỉ có lợi, không có hại.
Trong nguyên tác, Jimin vào thời điểm này cũng lựa chọn nhận bộ phim truyền hình mà KRN ép buộc cô phải nhận, kiếm lợi nhuận cuối cùng cho công ty, đồng thời chuẩn bị hủy hợp đồng.
Vì những lần gây khó dễ của Minjeong, MJ phù hợp với sự phát triển của Jimin nhất nhưng không thể đi, chỉ có thể chọn Sidoo. Sidoo có ảnh hậu và Tiểu Hoa đán, nữ minh tinh tụ tập với nhau có thể trở thành chiến trường, tài nguyên đoạt đến đầu rơi máu chảy, Jimin đến đó phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có được chỗ đứng, điều này khiến tiền đồ bị trì hoãn.
Mãi cho đến khi Kim gia bị Hwang Seungho tiếp quản, Jimin buộc phải chuyển đến MJ, bắt đầu một đợt ngược luyến tình thâm với Hwang Seungho.
Lần này có Minjeong, MJ chắc chắn là ngôi nhà tiếp theo tốt nhất của Jimin.
Minjeong tin chắc vào chuyện này, đang định nói tình hình hiện tại của Sidoo để thuyết phục Jimin, thì đôi môi mỏng của Jimin khép mở, nói: "Cô nói đúng."
Đôi mắt của Minjeong sáng lên, giống như màu hổ phách dưới mắt thạch: “Vậy cô đồng ý?”
Jimin gật đầu, “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Vừa dứt lời, Jimin liền nghe được Minjeong đang sốt ruột nhìn mình lập tức hỏi: “Còn phải suy nghĩ bao lâu?"
Đáy lòng Jimin thích ý, ngữ khí liền có chút lười nhác: "Vội vã để tôi vào MJ như vậy sao?"
Minjeong cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, này cũng đúng, có tỷ tỷ là bạch nguyệt quang đang chờ cô diễn, thực sự là rất sốt ruột a!
Minjeong do dự gật đầu.
“KRN có một bộ phim truyền hình cho tôi làm diễn viên chính, tôi phải diễn xong.”
Minjeong cổ vũ: “Đừng diễn, đến diễn phim của MJ chúng tôi đi.”
“Phim truyền hình sao?”
“Đương nhiên là điện ảnh rồi!” Minjeong bất mãn nói, lại nhìn cô, hơi nghiêng đầu, hàng mi vừa dày vừa cong, “Cô sẽ thích.”
Jimin có linh cảm, siết chặt tay nàng: “Ai là đạo diễn?"
Lúc này Minjeong mới nhận ra tay mình vẫn đặt trên đùi của người ta, mu bàn tay được bao bọc trong những ngón tay trắng nõn thon dài của Jimin, mềm mại tinh tế, nhưng chỉ khi thực sự dùng ở trên cơ thể mới biết ...
Minjeong không dám nghĩ nữa, cố gắng phớt lờ hơi ấm liên tục truyền đến từ mu bàn tay kia, nói: “Bối Hải.”
Jimin hiểu ra, quả nhiên là như vậy.
Trong mắt Minjeong tràn đầy kiêu ngạo, hiếm khi lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, giống như tiểu hồ ly sống trong cơ thể của hồ ly tinh, cũng câu nhân như vậy. Nàng cong cong môi, thanh âm như mật:
“Tôi xem kịch bản rồi, cô sẽ thích.”
"Vừa rồi tôi nói cô sẽ thích phim của Bối Hải, tôi đã đúng. Lần này cô cũng phải tin tôi."
"Mau tới MJ nha."
Từng tiếng, thanh âm lọt vào tai, mê hoặc nhân tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com