1
Đã từ nhiều năm trước đây, rất nhiều người đều khuyên Kim Mẫn Đình đừng nên quá thân thiết với Liễu Trí Mẫn.
Liễu Trí Mẫn kia không phải là người lương thiện gì!
"Kéttt" Vừa lúc Kim Mẫn Đình cho xe dừng lại, liền đột nhiên phát hiện một dáng người xinh đẹp, dung mạo tuyệt mỹ đã đứng cạnh cửa xe từ lúc nào, nàng nhíu mày.
Đây chính là người mà cả đời này Kim Mẫn Đình cũng không muốn gặp lại.
Kim Mẫn Đình xuống xe, xem như không thấy mà trực tiếp đi vòng qua cô gái kia, nhưng cánh tay lại thình lình bị cô gái gắt gao bắt chặt lấy... Kim Mẫn Đình dùng sức hất ra nhưng lại không được, khiến nàng vô cùng tức giận.
"Buông tay!" Kim Mẫn Đình lạnh lùng nói.
"Kim Mẫn Đình, cậu thật sự hận mình như vậy sao?" Liễu Trí Mẫn ánh mắt khẩn cầu, tư thái nhưy vậy thật không thích hợp với phong cách cùng vẻ ngoài cao ngạo kia.
"Cô là ai? Tôi không biết cô!" Nếu có thể, Kim Mẫn Đình nguyện rằng, chính mình chưa bao giờ quen biết Liễu Trí Mẫn. Đối với nàng, ngay cả một cái liếc mắt dành cho Liễu Trí Mẫn, nàng cũng cảm thấy nhiều. Cho dù chỉ một cái liếc mắt cũng khiến nàng cảm thấy càng thêm chán ghét.
"Kim Mẫn Đình, cậu biến mất ba năm, mình đã không ngừng đi tìm cậu, thật sự vất vả mới tìm ra cậu, mình biết sai rồi, rốt cuộc mình phải làm như thế nào mới khiến cậu có thể tha thứ cho mình?" Ánh mắt van nài, thoạt nhìn Liễu Trí Mẫn như vậy, điềm đạm đáng yêu cực kỳ.
Nếu là nam giới, nhất định sẽ bị cô khuynh đảo. Nhưng mà, người đứng đó chính là Kim Mẫn Đình, cái Liễu Trí Mẫn nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng cùng khóe miệng nhếch lên mang theo tia trào phúng.
"Tôi chỉ muốn cô biến mất, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn gặp lại cô. Bởi vì cô, Liễu Trí Mẫn, tôi cả đời đều không thể tin tưởng vào bất kì ai nữa, cũng càng không thể yêu một người nào khác. Cô đã thành công cho tôi thấy được thế nhân xấu xí, lòng người hiểm ác khó lường."
Kim Mẫn Đình cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho Liễu Trí Mẫn. Nàng lại dùng sức vùng khỏi tay cô, cả người Liễu Trí Mẫn bị đẩy ra, thân người mất đà chao đảo lui về phía sau mấy bước. Thuận thế, giày cao gót trật đi, Liễu Trí Mẫn liền bị té lăn trên mặt đất, sắc mặt cô thoạt nhìn trắng bệch, vô cùng thống khổ, có thể tưởng tường bị trật chân đau đớn đến mức độ nào!
Kim Mẫn Đình thờ ơ nhìn vẻ mặt đau đớn của Liễu Trí Mẫn.
"Liễu Trí Mẫn, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi vĩnh viễn không tha thứ cô! Vĩnh viễn cũng sẽ không!" Kim Mẫn Đình nói xong, liền vòng qua cô gái trên mặt đất mà lạnh lùng rời đi.
"Kim Mẫn Đình, cậu có biết năm đó mình làm vậy là vì cái gì không?" Liễu Trí Mẫn hướng theo bóng lưng Kim Mẫn Đình hỏi với theo. Cô thật vất vả mới tìm được Mẫn Đình, ba năm nay cô sống không tốt, không tốt chút nào, thế nhưng, Kim Mẫn Đình vĩnh viễn cũng không biết điều đó.
Kim Mẫn Đình nghe được tiếng la với theo, thân thể hơi cứng lại, bước chân cũng có chút chậm lại, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình thường mà tiếp tục bước nhanh, hết thảy bây giờ cũng không còn quan trọng nữa!
"Kim Mẫn Đình, MÌNH YÊU CẬU!" Liễu Trí Mẫn tăng thêm âm lượng, hướng bóng lưng Kim Mẫn Đình đang càng ngày càng xa dần mà thét lên, tiếng vang lớn đến nỗi khiến cho mấy người bảo vệ phải chú ý về phía âm thanh phát ra.
Kim Mẫn Đình thân thể cứng ngắt một chút. Đương nhiên, nàng thực kinh ngạc, khi nghe câu hỏi của Liễu Trí Mẫn, nàng liền nghĩ tới vô số những lí do Liễu Trí Mẫn sẽ ngụy biện chuyện cô câu dẫn Lý Dương. Thế nhưng, đây lại là điểm duy nhất nàng không nghĩ tới. Lúc nghe thấy nàng cảm thấy lý do này thật vô cùng vớ vẩn, vô cùng buồn cười.
Kim Mẫn Đình quay đầu lại, nhìn vào mặt Liễu Trí Mẫn, chính là quan sát, tựa hồ hy vọng từ sắc mặt Liễu Trí Mẫn có thể nhìn ra sơ hở, chính mình đã từng nghe cô nói qua rất nhiều chuyện đùa hoang đường. Tuy nhiên, cái nàng thấy được trong ánh mắt Liễu Trí Mẫn chính là sự chân thành, đau đớn, kích động, bất an, còn có chờ mong.
Nàng hiểu Liễu Trí Mẫn, một Liễu Trí Mẫn đầy kinh nghiệm tình trường mà nàng biết sẽ không bao giờ xuất hiện biểu tình ngây thơ như vậy, ngây thơ như người con gái lần đầu thổ lộ lòng mình.
"Mình không muốn nhìn cậu cùng Lý Dương kết hôn, mình lại không tìm ra cách để ngăn cản cuộc hôn nhân đó, cho nên..."
Liễu Trí Mẫn bất an không yên, nhìn Kim Mẫn Đình nói. Nhìn vào những ngón tay đang nắm chặt lấy váy ngắn, nhìn ra được, cô có chút cảm thấy áy náy với Kim Mẫn Đình.
Kim Mẫn Đình cười lạnh, đây chính là nguyên nhân mà mình trằn trọc nghĩ đi nghĩ lại hàng ngàn lần nhưng vẫn không lý giải được sao? Chẳng lẽ, chỉ vì yêu mình mà cô ta có quyền làm tổn thương tới mình sao?
Liễu Trí Mẫn, cô như thế nào có thể ích kỷ đến như vậy, luôn có thể làm ra chuyện tổn thương tới người khác?!
Liễu Trí Mẫn nhìn gương mặt càng lúc càng thêm lạnh lùng của Kim Mẫn Đình, trong lòng cô thật không yên. Cô định vĩnh viễn sẽ không nói ra nguyên nhân này, thế nhưng lời đã nói, chỉ làm Mẫn Đình càng thêm chán ghét mà thôi.
"Đình..." Liễu Trí Mẫn muốn nói nhưng lại thôi.
"Liễu Trí Mẫn, tôi không yêu cô, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu cô, cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô!"
Kim Mẫn Đình phun ra từng chữ từng chữ rõ ràng, nàng thậm chí không thèm bận tâm tới sắc mặt Liễu Trí Mẫn đang theo từng câu, từng chữ nàng nói ra mà càng thêm trắng bệch. Kim Mẫn Đình xoay người đi về phía trước.
Nước mắt không khống chế được mà lăn dài xuống má Liễu Trí Mẫn. Cô vốn cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng, khi thực sự nghe được những lời này từ chính miệng Kim Mẫn Đình nói ra, thật sự cảm thấy đau tận xương tủy. Cho tới bây giờ vẫn chưa ai nói cho Liễu Trí Mẫn biết, phải làm sao nếu người mình yêu không yêu mình. Cũng cho tới bây giờ, chưa ai nói với Liễu Trí Mẫn có thể làm gì nếu đã phạm sai lầm?!
Cái mình nợ chính là hạnh phúc của nàng, vậy bây giờ mình có thể làm gì đây?!
Lớn tiếng thổ lộ giữa đêm, Liễu Trí Mẫn khiến cho bảo vệ phải chú ý. Mấy người bảo vệ nhìn thấy cảnh đó cực kỳ ngạc nhiên. Trong khu vực này, một người ai gặp cũng thích như Kim tiểu thư, một người đối với bất cứ ai cũng lễ độ, hòa nhã, thế nhưng thẳng tay đẩy vị đại mỹ nhân kia ngã xuống đất, khiến vị mĩ nhân phát khóc. Một cô gái xinh đẹp động lòng người lại ngã quỵ mà khóc lóc trên mặt đất yếu đuối biết bao, thật khiến mấy tên bảo vệ kia muốn dang tay chở che.
Kim Mẫn Đình bước nhanh vào thang máy. Hoang đường, chuyện này cực kỳ hoang đường, nàng sớm đã tâm như chỉ thủy, thế nhưng nàng lại bị Liễu Trí Mẫn khuấy lên cơn sóng gió động trời, vẫn là chưa thể bình tĩnh lại được. Một người vốn luôn luôn bình tĩnh như nàng, nhưng nay mỗi một bước chân đều có vẻ hỗn độn.
Cho đến khi vào đến nhà, Kim Mẫn Đình vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Nàng lấy nước lạnh tạt liên tục vào mặt, thật muốn mình bình tĩnh trở lại, thế nhưng đoạn kí ức ngày xưa ngay lúc này lại càng thêm rõ ràng trước mắt.
"Đình, cậu thấy thế nào?" Liễu Trí Mẫn chống cằm hướng về phía Kim Mẫn Đình đang đọc sách hỏi.
"Thế nào là thế nào?" Kim Mẫn Đình dời sách qua một bên, thắc mắc hỏi.
"Con gái thích con gái!" Liễu Trí Mẫn nói.
"Không cảm thấy gì cả" Kim Mẫn Đình không hiểu, Liễu Trí Mẫn như thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này, đây đều là chuyện người khác, nàng phút chốc không biết chuyện này cùng mình có quan hệ gì.
"Tức là cũng không có ghét?!" Liễu Trí Mẫn ngữ khí có chút hưng phấn nói.
"Đúng vậy, không ghét, chuyện đó đâu liên quan gì đến mình!" Kim Mẫn Đình cảm thấy mỗi người điều có sự lựa chọn của riêng mình. Tuy nàng không thể hiểu được đó là loại tình cảm như thế nào, thế nhưng nó đã có thể tồn tại tức sẽ mang theo một ý nghĩa nào đó.
"Đình, nếu ngày nào đó, cậu thích con gái, nhất định phải thích mình, chỉ có thể được thích một mình mình!" Liễu Trí Mẫn xúc động nói.
Thế nhưng nàng chỉ thích mỗi Lý Dương, khiến Liễu Trí Mẫn trong lòng cảm thấy có chút thất vọng.
"Mình thích Lý Dương." Kim Mẫn Đình nhớ tới Lý Dương, nụ cười trên mặt phiếm theo một loại nhu hòa, không có chuyện gì Kim Mẫn Đình không nói cho Liễu Trí Mẫn. Chuyện nàng thích Lý Dương lại càng không có gì phải che giấu, nàng cảm thấy đây là một điều rất tự nhiên mà thôi.
Thoạt nhìn, Lý Dương thật giống những tài tử điển trai trong phim truyền hình, dáng người nho nhã thư sinh. Liễu Trí Mẫn trong lòng chua xót muốn chết. Càng làm cho Liễu Trí Mẫn buồn bực chính là, tên đàn ông này ba năm nay cả một chút sơ hở cũng không có. Vì vậy, Liễu Trí Mẫn buồn phiền cực kỳ, mặc dù trong lòng, cô cũng cảm thấy Lý Dương cùng Mẫn Đình thật sự xứng đôi.
Lý Dương thật sự tuấn tú. Người đàn ông này có đầy đủ phong độ, lịch lãm cùng vẻ ngoài trí thức. Một người lành mạnh, từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt. Cử chỉ khéo léo, ôn nhu như ngọc. Một hình tượng quân tử như vậy rất hợp với sở thích của Kim Mẫn Đình, đáp ứng đầy đủ điều kiện của người đàn ông lý tưởng trong lòng nàng. Một người đàn ông mà Kim Mẫn Đình từ nhỏ đã muốn gả cho, chính là người đàn ông như Lý Dương.
"Lý Dương, trong lòng cậu lúc nào cũng chỉ có mình Lý Dương thôi!"
Liễu Trí Mẫn đột nhiên giận dỗi. Lúc Lý Dương chưa xuất hiện, thế giới của Mẫn Đình, mình chiếm hơn một nửa. Sau khi Lý Dương xuất hiện, Mẫn Đình đem một nửa còn lại dành riêng cho Lý Dương, càng ngày Mẫn Đình càng không để tâm đến mình.
Liễu Trí Mẫn đối với Lý Dương vẫn có địch ý, cũng không biết vì sao, về sau hẳn phải tạo cơ hội cho hai người họ tiếp xúc nhiều hơn, sẽ tốt lên.- Kim Mẫn Đình thầm nghĩ.
"Đình không kết hôn có được không?" Liễu Trí Mẫn đột nhiên ôm lấy Kim Mẫn Đình, làm nũng nói. Hôm nay nghe Má nói con gái sau khi kết hôn, sẽ giành hơn phân nửa thời gian chăm sóc cho chồng và gia đình.
Bạn bè cũng vì vậy mà dần dần phai nhạt đi. Liễu Trí Mẫn nghe xong sợ hãi cực kì. Nàng không muốn quan hệ của mình cùng Mẫn Đình sẽ càng ngày càng trở nên xa cách.
Kim Mẫn Đình đã quen với những cái ôm thân mật từ Liễu Trí Mẫn. Người ta nói, trước khi kết hôn, sẽ thường mắc phải chứng sợ hãi tiền hôn nhân, thế nhưng người bị bệnh tựa hồ lại chính là Liễu Trí Mẫn, ba ngày nay điều liên tục yêu cầu mình đừng kết hôn.
"Thật là, cậu còn khẩn trương hơn cả mình. Về sau cậu kết hôn, sẽ như thế nào đây..."
Kim Mẫn Đình chỉ nghĩ Liễu Trí Mẫn đang nổi tính trẻ con thôi, phải biết rằng, tính tình Liễu Trí Mẫn luôn luôn rất bốc đồng.
"Sau này mình nhất định sẽ không kết hôn!"
Liễu Trí Mẫn nói như đinh đóng cột. Cô thật sự khó chịu, Mẫn Đình cái gì cũng không hiểu!
"Cậu thật giống trẻ con, thời khắc lập gia đình chính là lúc xinh đẹp nhất của người con gái. Nói thật lòng, mình còn đang trông ngóng để được xem Trí Mẫn chúng ta mặc áo cưới vào, bộ dáng sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu đấng mày râu bị cậu làm cho khuynh đảo?!"
Kim Mẫn Đình liên tưởng đến cô gái dung mạo xuất chúng như Liễu Trí Mẫn, một người đàn ông như thế nào mói có thể khiến nàng động lòng đây? Nghĩ đến đó, lòng tò mò của Kim Mẫn Đình liền nổi lên.
"Mình đã nói, mình sẽ không kết hôn!" Gương mặt Liễu Trí Mẫn trở nên nghiêm túc, càng phát ra tính tình đại tiểu thư, trong lòng càng dâng lên ủy khuất. Mẫn Đình đúng là không biết gì cả!
"Vậy thì mặc cậu, tính tình đại tiểu thư như vậy, gầy yếu như mình không chịu nổi." Kim Mẫn Đình ngữ khí có chút lạnh lùng.
Nàng không thích nhất ở Liễu Trí Mẫn chính là tính tình đại tiểu thư kia. Kim Mẫn Đình không phải đàn ông, không phải lúc nào cũng có thể vây quanh, vô điều kiện bao dung cho Liễu Trí Mẫn. Ngược lại, chỉ cần Liễu Trí Mẫn quá đáng, Kim Mẫn Đình liền sẽ không phản ứng lại cô.
"Đình, mình sai rồi, đừng tức giận có được không?" Liễu Trí Mẫn vẻ mặt lấy lòng, hướng Kim Mẫn Đình làm nũng, ngữ khí kiều mỵ đến có thể làm cho người ta xương cốt đều mềm nhũn, thế nhưng, chuyện này chỉ xảy ra với nam giới. Kim Mẫn Đình ngoại lệ.
"Đình, bộ quần áo này xem có giống áo cặp tình nhân không? Cậu mặc một bộ, mình mặc một bộ được không?"
"Ăn nói lung tung, là chị em mới đúng."
"Đình, đêm nay đi xem phim với mình nha?"
"Tối nay mình đã có hẹn Lý Dương rồi."
"Biết cậu trọng sắc khinh bạn mà, đi tìm Lý Dương của cậu đi, đừng quan tâm đến tôi!"
"Ah mà, chắc không sao, đêm nay chắc anh ấy còn có hạng mục cần làm, tụi mình đi xem phim cũng tốt."
Chuyện ba năm trước đây, Kim Mẫn Đình luôn tự hỏi mình, vì sao Liễu Trí Mẫn lại làm như vậy? Vì cái gì, có thể dễ dàng làm ra chuyện tàn nhẫn dến vậy? Vì cái gì người đó lại là Liễu Trí Mẫn, là người bạn thân đã làm bạn với mình suốt mười năm trời? Vô số lần tự hỏi, nàng đều luôn không tìm được đáp án, hiện giờ nghĩ đến, tất cả đều có thể rõ ràng.
Kim Mẫn Đình cảm thấy đầy sự châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com