Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

"Rảnh không, cùng tôi ăn cơm đi!" Giọng nói Liễu Trí Mẫn qua điện thoại truyền vào tai Tiêu Hòa Lễ, nàng khẽ nhíu mày.

"Ăn cơm cùng cô, tôi sẽ ghê tởm chết đi, mà sao cô biết số tôi?" Tiêu Hòa Lễ không khách khí nói.

"Chúng ta chẳng phải là bạn học sao? Vài người thân với cô cũng thân với tôi vậy?" Trên thực tế, về mấy bạn học nữ khác, Liễu Trí Mẫn trừ bỏ Kim Mẫn Đình, những người khác quan hệ không tốt lắm, nhưng dựa vào thủ đoạn và nhan sắc của mình, mấy bạn học nam chẳng có vấn đề gì, muốn lấy số di động của Tiêu Hòa Lễ, thực rất dễ dàng.

"Tôi không muốn ăn cơm với cô, đừng cố gắng lấy lòng tôi, tôi nhất định bảo Mẫn Đình tránh xa con độc xà như cô ra." Mẫn Đình bị rắn độc mê hoặc, mình thì không.

"Tiêu Hòa Lễ, cô không sợ tôi quấn quít Mẫn Đình sao?" Liễu Trí Mẫn biết, dùng cách bình thường mời Tiêu Hòa Lễ, nàng sẽ không đến, nên chuẩn bị phép khích tướng, vì Tiêu Hòa Lễ chẳng bao giờ chịu nổi.

"Mẫn Đình không quan tâm tới cô, cô muốn quấn quít cũng vô dụng." Tiêu Hòa Lễ tức giận, làm ra chuyện động trời như thế, còn muốn xuất hiện trước mặt Mẫn Đình, thật vô liêm sỉ.

"Cô biết mà, Mẫn Đình luôn mềm lòng." Liễu Trí Mẫn có thể tưởng tượng được, khuôn mặt Tiêu Hòa Lễ giờ khó coi cỡ nào.

"Ở đâu?" Tuy Tiêu Hòa Lễ tức giận, nhưng nàng cũng muốn gặp Liễu Trí Mẫn xem sao, lúc trước, khi ở trước mặt mình, Liễu Trí Mẫn luôn lộ nguyên hình, nàng muốn nhìn xem con mỹ nhân xà này có quỷ kế gì.

Tiêu Hòa Lễ đi đến khách sạn, nhìn Mộc Hãn tỏ thái độ chờ lâu, Tiêu Hòa Lễ là cố ý, chẳng có chút nào áy náy.

Liễu Trí Mẫn nhìn thấy Tiêu Hòa Lễ tới, liền hướng Tiêu Hòa Lễ mỉm cười. Tuy Tiêu Hòa Lễ dù gặp ma cũng không muốn đụng mặt Liễu Trí Mẫn, nhưng nàng không thể không thừa nhận, Liễu Trí Mẫn quả xứng đáng với tên gọi mỹ nhân.

"Cô nói thẳng đi, cô trái lương tâm mời tôi ăn cơm rốt cuộc vì cái gì?" Nàng biết Liễu Trí Mẫn chẳng tốt lành gì, nếu mình nhớ không lầm, cô ta từng nói vô cùng ghét mình.

"Tôi cũng chả muốn quanh co lòng vòng, tôi hi vọng có thể cùng cô xóa tan hiểu lầm." Liễu Trí Mẫn biểu tình nghiêm túc nói.

"Cô đang đùa hả?" Tiêu Hòa Lễ giống như đang nghe truyện cười vui nhất thể kỷ, thật buồn cười.

"Tôi chẳng thấy có gì mắc cười ở đây hết." Lấy sự thành thục của Liễu Trí Mẫn bây giờ, cô quyết định sẽ không như lúc xưa, đối đầu cùng Tiêu Hòa Lễ, nhiều bạn bè luôn tốt hơn nhiều kẻ thù, đặc biệt giờ phút này, mình còn chưa được Mẫn Đình tha thứ, có người để nói chuyện, đây là việc quan trọng.

"Liễu Trí Mẫn, cô chết cái ý định này đi, đã ghét Tiêu Hòa Lễ tôi, vậy cứ ghét suốt đời. Cô không cần tốn công sức lên người tôi, tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng chuyển ý Mẫn Đình, muốn đồng tính luyến ái thì kiếm người khác, đừng có kéo Mẫn Đình xuống nước, tôi tuyệt sẽ không đứng yên nhìn cô phá hủy cuộc đời Mẫn Đình." Tiêu Hòa Lễ tuyệt tình, không cho phép thương lượng.

"Tôi biết cô vẫn còn hận chuyện quá khứ, nhưng nói thật, tôi cảm thấy tội lỗi là vì làm cho Mẫn Đình đau khổ, chứ không vì hủy đi hạnh phúc của Mẫn Đình. Lý Dương có thể bị tôi dụ dỗ, điều đó chứng minh hắn chưa hoàn toàn yêu Mẫn Đình. Tôi mới là người yêu Mẫn Đình, mười ba năm, tôi chịu đựng dụ hoặc chẳng ít, vậy mà tôi vẫn trụ vững, còn Lý Dương thì không. Cho nên, kẻ dễ dàng bị người khác dụ dỗ, còn lưu luyến làm gì chứ?" Vẻ mặt Liễu Trí Mẫn thành khẩn nói với Tiêu Hòa Lễ.

Tiêu Hòa Lễ không phải người phải trái bất phân, thật ra, nàng là người rất nghiêm khắc, ân oán rõ ràng, đúng sai phân minh, nghe Liễu Trí Mẫn nói, không phải không có lý, nhất thời trong lòng hỗn loạn, nhưng nàng lập tức cảm thấy Liễu Trí Mẫn nói dối.

"Nếu nói vậy, việc cô làm là đúng?" Tiêu Hòa Lễ chọn mi hỏi lại, Liễu Trí Mẫn dám nói phải, nàng nhất định cho cô thêm cái tát.

"Tôi sai, lỗi lớn nhất của tôi là yêu Mẫn Đình, vì ghen tị, nhiều người đã điên cuồng mất tự chủ, tôi chẳng qua chỉ là một trong số những người đáng thương đó thôi." Liễu Trí Mẫn tự giễu cười, nụ cười có chút chua xót, ánh mắt hơi phiếm hồng.

Tiêu Hòa Lễ biết Liễu Trí Mẫn giỏi tính kế, giỏi diễn trò, nhưng nàng lúc này lại không cảm thấy Liễu Trí Mẫn đang giở trò. Liễu Trí Mẫn yêu Kim Mẫn Đình, Tiêu Hòa Lễ tin, dù sao nàng cũng biết Liễu Trí Mẫn mười mấy năm, tầm mắt Liễu Trí Mẫn chỉ chứa có duy nhất một người, đó là Kim Mẫn Đình, cho nên, nhìn Liễu Trí Mẫn yếu đuối nhường nhịn lúc này, nàng cũng tin.

Tuy mâu thuẫn đối với Liễu Trí Mẫn tiêu biến không ít, nhưng không phải vì thế mà nàng tán thành tình yêu trái luân thường đạo lý của Liễu Trí Mẫn trao cho Kim Mẫn Đình, hay tha thứ cho việc làm của cô.

"Cô yêu Mẫn Đình, không có nghĩa là cậu ấy phải đáp lại tình cảm của cô, có lẽ Lý Dương không yêu cậu ấy bằng cô, nhưng cô làm thế, đó chẳng phải thứ Mẫn Đình muốn. Thứ mà cô khác với Lý Dương, chính là – cô là con gái, dù thế nào, cô cũng chẳng thể cho Mẫn Đình một gia đình bình thường, một người chồng tốt, một đứa con."

Tiêu Hòa Lễ nghĩ mình nên tuyệt đi hi vọng của Liễu Trí Mẫn, đây mới là mục đích đến đây của nàng, làm cho Liễu Trí Mẫn đừng bám theo Mẫn Đình nữa.

Liễu Trí Mẫn hé môi, cô không thể biện giải, thực tế, trừ việc mình yêu Mẫn Đình hơn Lý Dương, cô đúng thật chẳng thể làm gì cho Mẫn Đình, không phải lần đầu, Liễu Trí Mẫn hận sao mình lại là con gái, bằng không, mình có thể chân chính theo đuổi người mình yêu.

"Tôi sẽ không bỏ cuộc." Liễu Trí Mẫn kiên định, Tiêu Hòa Lễ không biết Liễu Trí Mẫn lấy dũng khí kia từ đâu.

"Nhưng cô cứ yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không tổn hại Mẫn Đình, sẽ giống như người bình thường mà theo đuổi cậu ấy." Liễu Trí Mẫn bổ sung.

"Dù sao, tôi nhất định sẽ khuyên Mẫn Đình tránh xa cô, tôi vẫn chán ghét cô như trước." Tiêu Hòa Lễ nhắc lại lập trường, thái độ kiên định.

"Tuy thật đáng tiếc, nhưng bất kể thế nào, mong cô xóa bỏ hiểu lầm với tôi." Băng dày ba thước, thái độ Tiêu Hoà Lễ vẫn nằm trong dự kiến Liễu Trí Mẫn, Tiêu Hòa Lễ ghét mình, chẳng phải chuyện ngày một ngày hai có thể tiêu trừ.

"Hừ!" Tiêu Hòa Lễ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy muốn về, nàng không thật sự muốn cùng Liễu Trí Mẫn ăn cơm.

-

"Mẫn Đình, cậu còn yêu Lý Dương chứ?"

Tiêu Hòa Lễ đột nhiên nhắc tới Lý Dương, cái tên này là cấm kỵ trong lòng Kim Mẫn Đình. Kim Mẫn Đình hơi sửng sốt, xét tới yêu và hận, ba năm trôi qua, chúng đã vơi đi rất nhiều, Kim Mẫn Đình biết, mình đối với chuyện Lý Dương và Liễu Trí Mẫn, từ lâu đã chẳng còn bận tâm nữa.

"Có lẽ không còn." Kim Mẫn Đình thản nhiên nói, tình cảm của nàng không phải loại mãnh liệt, nàng chỉ thích tế thủy trường lưu*, nhận định một người, chính là quyết định một đời, thế nhưng người mình chọn lại bại dưới nhan sắc của Liễu Trí Mẫn.

(*Tế thủy trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài. Ý nói cùng người yêu có một tình yêu tuy không mãnh liệt cuộn trào nhưng lâu bền, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua năm tháng.)

Tiêu Hòa Lễ thấy thái độ Kim Mẫn Đình rất lạnh nhạt, chẳng lẽ... Mẫn Đình không phải để ý chuyện Lý Dương phản bội, mà là Liễu Trí Mẫn? Nghĩ lại, tính tình Mẫn Đình không quan tâm tới mấy chuyện vụn vặt, phản ứng như thế chắc là bình thường đi?

"Mẫn Đình..." Tiêu Hòa Lễ muốn nói lại thôi.

"Ừm?" Kim Mẫn Đình vẫn cảm thấy Tiêu Hòa Lễ hôm nay hơi kỳ quái.

"Cậu hai mươi chín tuổi rồi đi?" Hai mươi chín tuổi, lẻ loi một mình, đôi khi sẽ thấy cô đơn, có khi nào, không chịu nổi cô đơn mà sa vào dụ hoặc của Liễu Trí Mẫn? Xà mỹ nhân kia thủ đoạn câu người cực cao.

"Ừm." Nàng cùng Tiêu Hòa Lễ cùng tuổi, mà nhắc tới tuổi làm gì?

"Mẫn Đình..." Tiêu Hòa Lễ lại ngập ngừng. Kim Mẫn Đình rõ ràng cảm thấy Tiêu Hòa Lễ hôm nay đặc biệt nói nhiều.

"Hả?" Kim Mẫn Đình liếc mắt bảo cô nói tiếp, ngập ngừng thế này không phải phong cách Tiêu Hòa Lễ.

"Cậu phải cố gắng chịu đựng cô đơn, tránh xa quyến rũ ra." Đây là việc khó của cuộc đời, nhưng Mẫn Đình sẽ làm được, Tiêu Hòa Lễ tin tưởng.

Kim Mẫn Đình hắc tuyến đầy đầu, Tiêu Hòa Lễ hôm nay nói cái gì vậy?

"Tớ lo lắng con rắn kiều mỵ Liễu Trí Mẫn kia, tớ sợ cậu bị cô ta câu mất." Tiêu Hòa Lễ đi một vòng lớn, cuối cùng cũng đem chuyện chính nói ra.

"Sẽ không." Kim Mẫn Đình vô cảm trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com