25
"Nhiễm Nhiễm." Ninh Vi Vi vào văn phòng của Trương Tập Nhiễm gọi một tiếng lấy lòng.
Trương Tập Nhiễm ngẩng đầu nhìn Ninh Vi Vi, cô nhớ rõ buổi sáng khi Ninh Vi Vi gặp mình còn mạnh mẽ hất mũi lên hừ lạnh một tiếng cơ mà, còn tưởng rằng nàng đổi tính không bám theo nữa, vậy mà chưa đến nửa ngày đã lộ nguyên hình.
"Gì?" Trương Tập Nhiễm vẻ mặt vô cảm hỏi.
"Buổi tối chúng ta cùng đi xem phim nha?" Ninh Vi Vi trong lòng tràn đầy mong đợi hỏi.
"Không có hứng thú." Trương Tập Nhiễm lạnh lùng ném ra bốn chữ.
"Vậy đi dạo công viên thì sao?" Ninh vi Vi chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
"Đang mùa đông, đi dạo công viên làm gì, động kinh à." Lời nói ác độc của Trương Tập Nhiễm thật sự khiến Ninh Vi Vi muốn khóc.
"Vậy, để buổi tối mình làm ấm giường cho cậu ha." Là Liễu Trí Mẫn dạy nàng câu này, kỳ thật Liễu Trí Mẫn dạy cũng rất khéo, cô cảm thấy giá trị sử dụng tốt nhất của Ninh Vi Vi chính là ở trên giường, còn những cái khác thì coi như đồ bỏ. Đương nhiên Ninh Vi Vi không hiểu nghĩa bóng của hai từ "ấm giường" là gì, nàng rất ngốc, chỉ nghĩ ý nghĩa từ ấm giường cũng đơn giản như tên mà thôi.
Rốt cục thì khuôn mặt vô biểu cảm của Trương Tập Nhiễm cũng biến sắc, khóe miệng hơi hơi co rúm một chút, nữ nhân ngu ngốc này thật sự hiểu cái gì gọi là ấm giường sao? Hơn nữa, nó vô cùng quỷ dị khi mà từ đó lại phát ra từ miệng của một nhi đồng đội lốt người trưởng thành.
"Nhiễm Nhiễm, cậu gầy, mùa đông sẽ lạnh, thịt trên người mình nhiều hơn cậu một chút, không sợ lạnh, nhất định sẽ rất ấm áp." Ninh Vi Vi cuối cùng cũng phát hiện ra ưu điểm của mình, Liễu Trí Mẫn thật sự là người tốt, nàng quả nhiên thích đề nghị này, chỉ cần tưởng tượng có thể ngủ chung với Nhiễm Nhiễm thì nàng đã thấy vui vẻ rồi.
Quả nhiên đứa ngốc này không hiểu. Trương Tập Nhiễm cảm thấy loại từ ngữ hại não này nhất định là do Ninh Nghệ Trác – cô chị họ gian trá kia nói cho đứa ngốc này nghe.
"Nhiễm Nhiễm, dáng người của người ta tốt lắm, thịt cũng nhiều, ôm ngủ vừa mềm vừa ấm, Nhiễm nhiễm, người ta làm ấm giường cho cậu..." Chắc có lẽ thoải mái giống như ôm gấu vậy, Ninh Vi Vi thấy Trương Tập Nhiễm không có phản ứng gì mới không ngừng cố gắng nói.
Sắc mặt Trương Tập Nhiễm thoáng chốc u ám, chị họ mình đã vô liêm sỉ thì thôi, lại còn dạy mấy thứ vớ vẩn này cho đứa ngốc. Bình thường đáng lẽ ra Ninh Nghệ Trác đúng là rất đáng bị mắng, nhưng lần này nàng thật sự bị oan uổng, cái này một chút cũng không liên quan đến nàng nha.
"Đừng có làm như đang bán thịt không bằng, đi về làm việc cho tôi, nếu ba tháng mà không kiếm được một đơn đặt hàng liền biến đi." Trương Tập Nhiễm quả thật là nữ nhân không những miệng mồm độc địa mà còn vô lý.
Người ta không có bán thịt, Ninh Vi Vi trong lòng nói thầm.
"Nhiễm Nhiễm..." Thật ra Ninh Vi Vi đã sớm miễn dịch với những lời nói ác độc của Trương Tập Nhiễm, gần đây số lần khóc khi bị mắng ít hơn trước rất nhiều.
"Đừng có mà nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó, ghê tởm." Trương Tập Nhiễm nghe thanh âm nhão nhoẹt của Ninh Vi Vi, nhíu mày nói, quả nhiên dù có nghe bao nhiêu lần, cô đều chán ghét giọng nói này của Ninh Vi Vi.
"Giọng của người ta vốn dĩ là như vậy mà!" Ninh Vi Vi ủy khuất, tất cả là lỗi của mẹ, sao lại sinh người ta ra thành như vậy, Ninh Vi Vi cũng học được chiêu giận cá chém thớt.
"Nhiễm Nhiễm, Vi Vi lại chọc giận em sao?" Ninh Nghệ Trác thấy em họ nhà mình tuy rằng bình thường là mặt than, nhưng sẽ trở nên xinh đẹp rất nhiều khi tức giận. Ninh Nghệ Trác nhanh chóng nịnh hót hỏi, kỳ thật công việc của Ninh Nghệ Trác cũng không nhiều lắm, ngoại trừ một số việc cực kì quan trọng của công ty thì những chuyện lớn nhỏ khác nàng đều ném hết cho vị em họ tài giỏi này, có em họ năng lực như vậy, nàng tự nhiên phải khai thác nhiều một chút.
"Chị họ, nếu chị muốn giao phối,... và vân vân thì hãy đi xa một chút, đừng có làm ô nhiễm đứa ngốc kia." Trương Tập Nhiễm vẫn nói những lời ác độc như trước.
Ninh Nghệ Trác chột dạ, nàng nhớ lại ký ức không thuần khiết kia, Ninh Vi Vi đi hỏi Trương Tập Nhiễm, thầm nghĩ không ổn. Ninh Vi Vi nha đầu ngốc này không phải mình kêu cô nhóc đi hỏi cô cô sao, tại sao đi hỏi Nhiễm nhiễm làm gì, chẳng khác nào là tự ngược a?
Không những thế còn liên lụy độc miệng tới ngược mình, thật ra phải nói người bảo vệ Ninh Vi Vi quá mức chính là Nhiễm Nhiễm mới đúng.
"Thật sự thì với tuổi của Ninh Vi Vi, có nhu cầu của nữ nhân hoàn toàn là chuyện bình thường thôi, mà em cũng không thể cả đời đối xử với nhóc ấy như là nhi đồng trưởng thành được." Ninh Nghệ Trác yếu ớt vì chính mình giải thích
"Hừ, nói như vậy có nghĩa là chị đang đứng trên lập trường của một bà chị tốt mà suy nghĩ cho em gái của mình sao?" Trương tập Nhiễm cười lạnh hỏi, có cần mình nhắc lại năm xưa nàng vì kiếm ăn mà không ít lần bắt nạt kẻ yếu, người này có tư cách đứng đây đóng vai nhân vật hiền tỷ ư?
"Được rồi, chị cam đoan sẽ không dạy nhóc đó kiến thức trưởng thành gì nữa, sau này đều do em dạy, được chưa?" Ninh Nghệ Trác đuối lý, nàng rất sợ Trương Tập Nhiễm đòi nợ cũ, đều là mấy chuyện xưa lơ xưa lắc, lấy ra nói cũng chẳng có nghĩa gì, tính tình mang thù của Nhiễm Nhiễm cần phải sửa lại mới được, cũng như lời nói độc ác và vân vân nhất định phải sửa lại hết.
"Mấy chuyện mà chị cam đoan không bao giờ tin được." Trương Tập Nhiễm khinh thường nói.
"Em từ nhỏ đã bảo vệ Ninh Vi Vi, không cho nàng bị ăn hiếp, chị đã nhiều năm không có khi dễ nàng." Ninh Nghệ Trác chống đỡ không được vô lực buông tay, nàng luôn cảm thấy Nhiễm Nhiễm đối với Vi Vi chính là một loại giữ lấy, cô khi dễ Vi Vi thì rất thích, nhưng lại một mực không cho người khác khi dễ.
"Ai bảo cậu ấy quá ngốc làm chi, tôi chỉ không thể nhìn người khác bắt nạt kẻ yếu." Trương Tập nhiễm nhíu mày.
Phi, Ninh Nghệ Trác không phục, trước kia thì ai nói làm gì, cái chính là hiện tại dạy kiến thức người lớn cho đứa con nít già đầu mà sao gọi là khi dễ, bộ khiến cho một nữ nhân trưởng thành giống như đứa con nít thì không tàn nhẫn sao? Còn lấy phim hoạt hình ngây thơ ra để đầu độc nữ nhân 25 tuổi, tàn nhẫn nhất là không cho người ta lớn lên.
"Nhiễm Nhiễm à, em đừng coi thường Vi Vi, cô nhóc đã sớm không phải là con nít, nàng đã muốn lớn đến mức có thể lên giường với em..." Ninh Nghệ Trác còn chưa nói xong đã bị chặn đứng bởi ánh mắt âm độc nhìn chằm chẳm của Trương Tập Nhiễm.
-
"Con đừng mê làm việc quá, đã hai năm rồi không chịu về nhà ăn Tết, ngược lại Trí Mẫn năm nào cũng mua một đống này nọ rồi tìm người đưa đến, người khác không biết còn tưởng là do con mua về, cô bé còn biết ba con bị phong thấp, không biết mua cao trị phong thấp ở đâu mà xài rất hiệu quả, ghế mát xa trong phòng khách cũng là nhóc đó cho người mang đến..." Mẹ Kim oán giận nói, khó khăn lắm năm nay Mẫn Đình mới về nhà trước lễ mừng năm mới.
Mẹ Kim rất thích Liễu Trí Mẫn, từ sau khi Liễu Trí Mẫn quen biết Kim Mẫn Đình, hằng năm lễ mừng năm mới đều đến nhà, bộ dạng Liễu Trí Mẫn rất đẹp, miệng ngọt ngào lại chịu khó bỏ công tốn sức, mẹ Kim cơ hồ đã coi Liễu Trí Mẫn như con gái thứ hai mà yêu thương.
Chuyện ba năm trước, Kim Mẫn Đình không có nói hết hoàn toàn cho ba mẹ, khi đó nàng chỉ nói cho ba mẹ là Lý Dương cùng nữ nhân khác lên giường, hủy bỏ hôn lễ, cũng không nói cho họ biết nữ nhân kia là Liễu Trí Mẫn.
Kim Mẫn Đình im lặng, Liễu Trí Mẫn làm vậy chắc là để bù lại ấy náy trong lòng cô.
Mẹ Kim nói rất nhiều chuyện trong nhà, hai ba năm nay Mẫn Đình rất ít khi về nhà, mà khi trở về cũng vội vàng đi tiếp, cho nên mẹ Kim bình thường cũng chỉ có thể kêu nàng tự chăm sóc thật tốt, không giống lần này, có hơn 23 ngày nghỉ, mẹ Kim cao hứng đến hỏng rồi.
"Con cũng đã 29 rồi..." Mẹ Kim thử hỏi, bà biết lần đó con gái bị tổn thương rất nặng, mặc dù biết có câu 'một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng', nhưng dù vậy cũng phải tìm một người a.
Kim Mẫn Đình thà làm gái ế cô độc cũng không nguyện ý tùy tiện tìm đại một người cho có, ngoài Lý Dương ra, nàng rốt cục chưa gặp được ai có khiến nàng có ý niệm muốn lấy chồng.
"Mẹ, con không lấy chồng, một mình cũng tốt mà." Kim Mẫn Đình thản nhiên nói.
"Con bây giờ còn trẻ mới nói vậy, sau này già thì biết làm sao đây?"
"Hết thảy tùy duyên đi." Kim Mẫn Đình đối với đề tài này không có hứng thú.
Mẹ Kim biết rõ tính tình con gái mình, cũng sợ ép quá nóng nảy nó không chịu về nhà, cho nên không nhắc đến đề tài này nữa.
"Năm nay Trí Mẫn không đến sao? Nha đầu kia mang đồ đến nhưng lại không thấy người đến, cô nhóc kia lớn lên rất xinh đẹp, người theo đuổi chắc là không ít đi, không biết kết hôn chưa? Con cũng không có cãi nhau với nàng, trước kia con trở về, Trí Mẫn đều đi theo, hiện tại..." Mẹ Kim lại nói về Liễu Trí Mẫn.
Kim Mẫn Đình mơ hồ đau đầu, hiện tại Tiêu Hòa Lễ cũng thích nhắc đến chuyện liên quan đến Liễu Trí Mẫn, về nhà mẹ cũng thích nói về Liễu Trí Mẫn, chẳng lẽ chỉ cần người nào lớn lên xinh đẹp một chút đều khiến người ta chú ý như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com