C43: Chuyên quyền độc đoán 2
Sea giật giật môi.
Giữ vững hô hấp, cả mắt cũng chẳng dám chớp, chỉ sợ động tác quá lớn sẽ làm ảo giác vỡ tan, khiến cậu phát hiện rằng người trước mắt này thực chất chỉ là ảo tưởng mà cậu tạo ra.
Jimmy ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt cậu, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi vết ẩm ướt, mặt mày dịu dàng hỏi: "Khóc cái gì?"
Vừa dứt lời, Sea đã không nhịn được mà rơi lệ lần nữa.
Trong bệnh viện có người người tò mò quay sang nhìn Sea, Jimmy kéo cậu lên, dẫn đến góc cầu thang rồi lau nước mắt cho cậu, cười bảo: "Sao lại khóc đến ghiền rồi?"
Sea nhanh chóng cắn môi kìm nén nước mắt, giơ tay lau nước mắt, mạnh miệng đáp: "Đau mắt, mới không khóc."
"Tớ còn tưởng mấy ngày cậu không gặp tớ nên mừng đến chảy nước mắt chứ." Jimmy cười lau mặt cho cậu, cầm lấy giấy kiểm tra sức khỏe trong tay cậu nhìn hai lần: "Để tớ xem thử bé ngoan nhà chúng ta có cao lên không, ôi chao cao hơn so với lúc trước này."
Sea bị hắn chọc cười, bộ dạng đỏ mắt vừa khóc vừa cười khiến lòng Jimmy mềm nhũn, đau lòng ôm lấy cậu, ghé đến bên tai cậu hỏi: "Nhớ tớ không?"
"... Ừm." Sea im lặng một hồi, vẫn nói lời thật.
Jimmy miết tai cậu một cái, nhẫn nhịn kích động muốn hôn cậu, mềm giọng hỏi: "Sao lại gầy vậy, vừa rời khỏi mí mắt tớ đã ăn cơm không ngon rồi?"
Sea rũ mắt, nhìn hắn dịu dàng nói chuyện với mình như thế, chẳng hề tỏ ra tức giận vì bị mình từ chối dù chỉ một chút, càng khó chịu hơn.
Cậu ấy tốt như vậy.
"Không có gầy."
"Tớ sờ thử." Jimmy kéo cậu vào lòng, tay trái vén vạt áo cậu lên để thăm dò, bóp eo cậu một cái, lại nhẹ nhàng vuốt ve hai lần: "Ai bảo không gầy, tớ thấy đã nhỏ đi rất nhiều rồi."
Lần này Sea cũng không né tránh, dù có sợ nhột thì vẫn nhịn để cho hắn sờ soạng một hồi, cố kiềm nằm ngoài trong lòng hắn, vành mắt nóng lên chỉ muốn khóc.
"Cậu đi đâu vậy?" Sea nhấp khóe miệng, ngón tay bắt lấy ống tay áo hắn, thấp giọng hỏi.
Jimmy thuận thế nắm chặt ngón tay cậu đưa đến thắt lưng mình, nhìn sắc mặt có vẻ tái nhợt của cậu, từ ngón tay xuống lòng bàn tay lạnh đến kinh người, đặt trong lòng bàn tay mà chà xát, bỏ trong ngực mình để ủ ấm.
Sau khi hắn ra khỏi Nhất Trung thì đúng lúc Red nói cho hắn biết đã tra ra được, Prim từng là người ở thành phố Bắc.
Sau này mới đến Giang Thành.
Hắn đã điều tra quá khứ của Prim, năm đó Prim rất thích thầy giáo của mình Chain, ông ta vừa dịu dàng nho nhã lại có học thức, rất được học sinh hoan nghênh.
Khi đó ông ta vừa trở về từ nước ngoài, tác phong cởi mở là khó tránh khỏi. Lúc đó ở trong mắt của nữ sinh, chính là tiêu chuẩn vai nam chính trưởng thành giáo dục, thành thục lại có sức hấp dẫn.
Prim ngoan ngoãn hiểu chuyện, là con ngoan trong mắt thầy cô và phụ huynh, lại vẫn là nữ thần trong mắt bọn học sinh. Nhưng bà ta lại yêu thầy giáo của mình Chain đến hết thuốc chữa, từ đó đã xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.
Sau đó, bà ta thừa dịp Chain say rượu mà ở cùng một chỗ với bà ta, chuyện này nếu như bị lật tẩy đến trường học, thì cả hai người đều sẽ bị khai trừ.
Tuy Peim không để ý, nhưng Chain lại quan tâm.
Từ đầu đến cuối trong lòng ông ta đều có một người, là đàn ông, ngay cả lý do say rượu cũng là bởi người đàn ông đó, ông ta ngả bài với Prim, sẵn lòng bồi thường lại cho bà ta.
Prim không thể chấp nhận kết quả như thế, lại rất có tự tin rằng mình sẽ có thể bẻ thẳng Chain trở lại nên vẫn dùng mọi cách chăm sóc ông ta như cũ, hèn mọn yêu đến tận trong tủy.
Chain không muốn thấy bà ta như vậy, cũng chẳng muốn hủy hoại cả đời của bà ta, ông ta đã thử nhưng vẫn không có cách nào.
Chain không yêu bà ta, không cho bà ta hạnh phúc được.
Về sau, Prim mang thai. Trong nhà bảo bà ta phá đứa trẻ đi nhưng bà ta lại không chịu, khăng khăng muốn sinh con ra cho bằng được, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Lúc Jimmy đang tra đến đoạn quá khứ này, thì không biết tâm tính của Prim là dạng gì, có lẽ là muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc Chain kết hôn với bà ta.
Có lẽ là để chống đối với người nhà.
Hoặc có lẽ, bà ta không trả thù Chain được nên mới bộc phát hết thảy thù hận lên trên người Sea, mượn lý do tổn thương cậu để trút bỏ tất cả nỗi bất bình và oán hận.
Xét đến cùng thì có một điểm có thể khẳng định, rằng bà ta sinh đứa bé này, không phải bởi vì yêu.
Cả đời này của Prim, sợ là chưa từng chân chính nghiêm túc liếc mắt nhìn Sea lấy một cái, nhìn đứa con trai mà bà ta sinh ra này.
Jimmy sờ sờ mặt Sea, nhìn dáng vẻ cậu khẩn trương nhìn mình mà vô thức nuốt nước bọt, quan sát cái miệng nhỏ hô hấp.
Nếu như Prim, cho dù thật sự có một giây liếc nhìn Sea, thì Jimmy khẳng định, bà ta nhất định sẽ thích đứa bé này.
Jimmy nghĩ một lúc, vẫn không nói đoạn quá khứ bất kham này cho cậu nghe.
Dù sao đi nữa, Prim cũng không dám đến trước mặt cậu gây chuyện, chuyện đã giải quyết xong rồi.
Jimmy thấp giọng cười: "Sao nào? Muốn điều tra lộ trình của tớ ư?"
Sea thở ra một hơi trầm thấp, khẽ lắc đầu: "Tớ chỉ là rất lo cho cậu."
Jimmy ngẩn ra, không nghĩ đến là lý do này, nắm chặt ngón tay cậu mà nghĩ, lần này trở về, sao cậu lại ngoan như vậy, chẳng cần hắn ép buộc thì đã nói thật ra hết rồi.
"Không có chuyện gì, ra ngoài làm vài chuyện thôi." Jimmy ngửa đầu, thật ra trong lòng cũng có chút lo nghĩ. Sea vẫn luôn không nghe lời hắn, lại còn có ý nghĩ không muốn liên lụy đến hắn.
Prim bóp méo việc giáo dục Sea ăn sâu bén rễ nhiều năm như vậy, chắc không phải chỉ một hai ngày là xoay chuyển được, phải làm sao đây.
Dựa theo điệu bộ mà Prim nói, Sea lo lắng chỉ là hắn và người nhà của hắn bị người khác chỉ trích, còn có sự thấp hèn bị thấm nhuần quanh năm nên không xứng có được yêu thương.
Hắn cưng chiều Sea, cho nên khó tránh khỏi trông trước trông sau, bó tay bó chân.
"Bận kiểm tra sức khỏe tới tận trưa, có mệt không?"
Sea lắc đầu đáp: "Không mệt."
Jimmy cười xoa đầu cậu, cầm giấy kiểm tra sức khỏe trong tay mình, "Vừa rồi có chích đầu ngón tay không?"
Sea gật đầu.
"Tay nào?" Jimmy rũ mắt nhìn thử tay cậu, thấy cậu nhẹ nhàng nắm lại sau đó mới giơ tay lên, trên ngón tay đeo nhẫn có một lỗ kim nho nhỏ, vết đâm bé xíu nằm trên bụng ngón tay trắng ngần.
"Có đau không?"
Sea gật đầu rồi lại lắc đầu, vừa định nói chuyện thì trông thấy Jimmy hơi cúi đầu, hôn lên bụng ngón tay một cái.
Ngón tay Sea phát run, theo bản năng rút tay về. Jimmy cũng tiện thể buông ra, đồng thời nắm tay cậu nhét vào trong túi áo, cùng ra khỏi cửa bệnh viện.
"Lớp trưởng nói, chờ cậu đến rồi thì tớ và cậu cùng kiểm tra sức khỏe, cậu không kiểm tra ư?" Sea vội hỏi.
"Dẫn cậu đi ăn cơm trước đã, kiểm tra sức khỏe thì không vội, tớ về sẽ tự mình đi một chuyến." Jimmy nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân thể đã hao gầy đi không ít của cậu, thầm nghĩ khó khăn lắm mới thêm được chút thịt, vừa về đã gầy đi rồi.
Sea nắm chặt ngón tay hắn, khó khăn há miệng, nói: "Jimmy, tớ muốn... nói với cậu một chuyện."
"Hả?" Jimmy cười trêu ghẹo: "Chuyện gì nào, chẳng phải chuyện tớ thích thì đừng nói, tớ không thích nghe."
Sea mím môi một cái, quả nhiên không nói. Jimmy cười gõ lên trán cậu: "Sao nói gì cũng tin vậy, chỉ cần là cậu nói tớ đều thích nghe cả."
"Tớ..." Sea ngửa đầu nhìn Jimmy, nhắm mắt lại như chẳng thèm quan tâm đến thứ gì, nói: "Tớ không nghe được... tớ... sắp mất đi thính giác."
Cả người Jimmy cứng đờ, nhớ đến chuyện giấy kiểm tra sức khỏe nên hiểu rõ, đoán chừng là Sea biết chuyện chẳng thể dối gạt được nên mới thẳng thắn với hắn.
Hắn không mấy để ý cười một cái: "Không nghe được cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, thế giới này có bạn nhỏ nào là thập toàn thập mỹ đâu."
Sea há miệng, có phần khó mà mở miệng hỏi: "Cậu không để bụng ư?"
"Không để bụng." Jimmy nghiêng đầu cười, kéo cậu vào trong mà bảo vệ, dẫn cậu đi qua vỉa hè rồi mới nhìn vào mắt cậu, nói: "Chuyện này không ảnh hưởng đến việc tớ thích cậu."
Vành mắt Sea nóng hổi, nếu bây giờ không phải đang ở trên phố lớn, thì cậu thậm chí cũng không nhịn được mà nhào vào lòng hắn.
Cậu vốn cho rằng Jimmy sẽ kinh ngạc, sẽ ghét bỏ, ít nhất là sẽ chần chờ trong nháy mắt, cậu cũng đã nghĩ đến việc phải giải thích chuyện mình không nghe được với hắn như thế nào.
Chẳng ngờ rằng hắn chỉ nói một câu.
—— chuyện này không ảnh hưởng đến việc tớ thích cậu.
"Đúng rồi, ngày mai tớ không đến trường học, cậu đi ăn cơm cùng Joong và Neo đi, đừng đến nhà ăn ăn mấy thứ đó một mình."
"Tại, tại sao... có chuyện gì sao?" Sea có chút sợ hãi, hắn mới vừa trở về, cớ sao lại muốn đi, ủ rũ cắn lên đầu lưỡi.
Jimmy nhìn vẻ mặt như đưa đám của cậu, cười xoa xoa đầu cậu: "Trong nhà có người thân qua đời, tớ và mẹ đến đó một chuyến, buổi tối sẽ chạy về."
Sea ngẩn ra, hơi ngượng ngùng chớp mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu nhớ bảo dì đừng quá đau buồn..."
"Được."
—
Jimmy nhìn con thỏ đang gật đầu ôm củ cà rốt kia trên điện thoại, không kiềm được mà cười một tiếng, bị Anna đạp cho một đạp: "Nghiêm túc một chút."
"Khụ." Jimmy nhìn điện thoại, hồi lâu mới đột nhiên nói: "'Mẹ, nói với mẹ chuyện này."
Anna nghiêng đầu liếc nhìn hắn, chẳng hề có chút cảm tình nào mà chế nhạo: "Mẹ không thích nghe thì đừng có nói, muốn đi trước thì khỏi bàn nữa, đàng hoàng đợi đến tối đi rồi cùng về Giang Thành."
"Không phải." Jimmy thầm sắp xếp lại lời nói, lời nói lăn mấy vòng nơi đầu lưỡi, nói: "Con tìm con dâu cho mẹ mà."
Ngón tay của Anna nắm chặt lên túi xách, bóp ra từng vết trăng non, đoan trang ngồi trên ghế, nhìn những đóa hoa trắng và lụa đen trong linh đường, trong lòng nhanh chóng đảo những lời này qua lại mấy lần, cố gắng che giấu nỗi khiếp sợ nơi đáy lòng, lạnh nhạt hỏi: "Ồ, tên gì?"
"Sea." Jimmy thấy vẻ mặt coi như bình tĩnh của bà, thăm dò đáp: "Giới tính nam."
"Nam?" Anna vừa kêu thất thanh thì trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong linh đường, ho khan một tiếng rồi gật đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, con trai tôi không hiểu quy củ, tôi dẫn nó ra ngoài."
Anna hờ hững quăng nồi, ổn định bước chân đang phát run, ra khỏi linh đường mới há miệng hỏi: "Dáng dấp có đẹp không? Ngoan không? Mấy tuổi? Có hình không? Mẹ xem thử."
"..." Jimmy im lặng vài giây, trước đó còn cho rằng ba mẹ có thể chấp nhận chuyện mình cong này hay không.
Bây giờ nhìn lại, Anna dường như cũng đang chờ hắn cong vậy?
Jimmy lấy điện thoại ra, tìm tấm hình Sea vùi trong lòng hắn ngủ mà hắn chụp lén được hồi Nguyên Đán.
Anna cầm sang nhìn thử, mặt mày hớn hở, tim cũng muốn tan ra.
"Ôi chao cục cưng của mẹ, nhóc này cũng rất đáng yêu, khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng này nhìn là biết ngoan liền... khoan đã." Anna đập điện thoại vào ngực hắn, Jimmy luống cuống chụp được, chỉ thấy mặt mày bà phát lạnh: "Mày gạt được ở đâu đó?"
"?" Jimmy không dám tin nhìn mẹ ruột của mình: "Không có gạt, còn đang theo đuổi mà, chỉ cảm thấy là nên báo trước với mẹ một tiếng, còn muốn tìm mẹ giúp một chuyện đây này."
"Giúp cái gì?"
Jimmy cất điện thoại, sau đó cố giản lược rồi bắt đầu kể lại từ đầu.
—
Sea ăn cơm xong, nghĩ lại lần trước hiểu lầm Linn nên rất có lỗi, gần đến sinh nhật cô rồi nên muốn mua gì đó để xin lỗi cô, bèn nói với Joong bảo họ đi trước.
Mình thì đi mua ít đồ.
Kết quả lúc cậu vòng qua chỗ ngoặt thì bỗng đụng vào một người, Sea vội nói xin lỗi: "Xin lỗi, cậu không sao chứ."
Gã cầm đầu kia, tóc nhuộm màu vàng sẫm, quả đầu như cây cỏ khô rối bù xù, quần áo mặc ngổn ngang, cà lơ phất phơ nhìn là biết chẳng phải kẻ hiền lành gì, sau lưng còn có mấy người.
Giống như bọn họ, đều đang ở chỗ này chờ cậu, trông thấy cậu thì cười.
"Ơ, đây chẳng phải là thằng tùy tùng của Jimmy sao, xin lỗi xin lỗi."
Sea cau mày.
"Ai ~~ đi cái gì, anh em hàn huyên với mày vài câu." Gã trai đưa tay ra ngăn Sea lại, nhướng lông mày với người phía sau, ngay sau đó có mấy người vây cậu vào giữa: "Đừng đi mà."
"Ôi anh Tranh, hôm nay vận may của anh tốt ghê nha, không tóm được Jimmy mà lại tóm được thằng tùy tùng này, đánh nó một trận cho hả dạ?"
Gã cầm đầu gọi là anh Tranh kia cười lạnh một tiếng, túm lấy cổ áo Sea, cười bảo: "Tao nghe nói, mày là thằng điếc đúng không? Ồ cũng giống như người câm điếc vậy, điếc rồi nó cũng chẳng học nói được, vậy mày cũng là người câm ư, nè mày có thể nói chuyện không?"
Sea hất cổ tay gã ra, nhấc chân muốn chạy lại bị gã hung tợn tóm trở lại, bóp cổ chặn ở trên tường,
Anh Tranh bóp cổ cậu, như nổi khùng nói: "Jimmy quả là thằng ngu, tao bảo vệ bạn học một tý là ý tốt mà, chỉ bị nó bắt gặp thôi đã đánh rớt ba cái răng, tao bắt nó không được, thì bắt mày ra đổi."
Sea cấu tay gã định giãy giụa, nhưng lại bị mấy người bên cạnh chận chặt tay chân, cả cổ cũng bị bóp đến gần như thở không thông.
"Gọi điện cho nó." Anh Tranh chìa tay muốn lấy điện thoại trong túi Sea thì bị một người phía sau cầm tay, giọng nói trầm thấp: "Thả cậu ấy đi, mày muốn tiền, tao cho mày."
Sea khó khăn mở mắt ra, nhìn người trước mặt, James?
Vẫn là bộ dạng lạnh nhạt như cũ, cầm tay anh Tranh chẳng hề buông lỏng, thong thả lấy bóp da từ trong túi ra, đưa tất cả tiền cho gã ta.
"Thả cậu ấy đi." James nhìn Sea một cái, nói: "Cậu ấy không quen Jimmy, chỉ là bạn học thôi."
Anh Tranh chần chừ một lúc, bỗng hừ lạnh một tiếng: "Cút đi thằng trai bao, nếu không thì cả mày tao cũng đánh."
"Mày muốn là tiền, cho mày rồi thì thu tay lại đi." James nhìn vào mắt anh Tranh, nhấc mí mắt lên: "Cút."
"Tha cho mày một mạng, lần sau đừng để ông nhìn thấy mày!"
Người nọ buông tay ra, Sea mất sức quỳ một chân dưới đất ho khan liên tục, hàng loạt oxy trong đầu đều hóa thành màu đen, gấp gáp thở hổn hển.
"Cậu không sao chứ." James giơ tay vỗ vỗ lưng cho Sea, dịu giọng bảo: "Vừa nãy mấy người kia, trước đây từng đụng chạm với Jimmy, lúc thu tiền bảo kê thì bị cậu ấy bắt gặp, đánh cho một trận, không ngờ bọn nó lại sẽ chặn cậu."
Sea khoát tay, "Không, không sao." Dừng một chút lại nói: "Cảm ơn.'
James cười cười rồi đỡ cậu dậy: "Không có gì, tôi cũng chỉ đúng lúc đi ngang qua, mấy tên này đều là kẻ hung dữ nhất, lần sau thấy bọn nó thì phải tránh xa một chút, Jimmy cũng không nhất định lần nào cũng bảo vệ cậu."
Sea nghe gã nhắc đến Jimmh, khẽ nhíu mày, rút cổ tay từ trong tay gã ra, nói: "Cậu cho họ bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu."
"Không cần." James chẳng mấy để tâm cười cười: "Tôi chẳng thiếu chút tiền này, coi như là kết giao với người bạn như cậu đi, lần trước là tôi nói chuyện có vấn đề, tôi nói xin lỗi với cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi không?'
Sea vẫn luôn không thích James, luôn cho rằng trên người gã có một loại không cách nào nói rõ, khiến người khác cảm thấy có cảm giác bị đè nén, nhưng có nói cũng chẳng được gì.
Sau khi Jimmy kể gã hại chết Mun thì mới thật sự hiểu được, trên người người này có một phần nào đó rất đáng sợ.
"Cảm ơn cậu đã cứu tôi, thế nhưng cậu không hề có lỗi với tôi, không cần nói xin lỗi." Sea gần như lấy lại tinh thần, giật giật cái cổ đau nhói, hỏi: "Lúc nào cậu cũng như vậy, là muốn tìm sự tha thứ từ người khác ư?"
James ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa ban đầu dường như bỗng nứt thành một đường, cau mày hỏi: "Cậu có ý gì?"
Sea chẳng muốn nói nhiều với gã làm gì, Mun cậu không quen biết, cũng chưa từng tiếp tục nên không có lập trường đi trách cứ James, mà cậu cũng chẳng muốn có quan hệ gì với gã.
"Có phải Jimmy kể với cậu... chuyện của Mun?" James khó khăn há miệng, hỏi.
Sea lẳng lặng đi đến cổng trường học, James cũng bước đến, cười khổ một tiếng: "Tôi biết, cậu giống như Jimmy, đều cho rằng Mun chết là do tôi, phải, là tôi hại chết cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn mà!"
Sea dừng chân.
James ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi xuống nhìn mũi chân mình, như thể rất hoài niệm nói: "Vào lúc đó, tôi và Jimmy, Linn và Phao là những người bạn thân nhất.'
Sea chẳng nói lời nào, ngược lại như đang chọc giận James. Gã luôn cảm thấy trong mắt Sea đều là ngông cuồng tự đại, vì được Jimmy cưng chiều nên mới xem thường mình.
Gã như tiết hận mà vọt đến trước mặt Sea, rốt cuộc cũng không duy trì được hình tượng lãnh đạm ban đầu, đôi mắt như sắp nứt mà nhìn chằm chằm Sea.
"Nhưng đã nhiều năm như thế, bọn họ chỉ biết trách cứ tôi, hận tôi! Có ai biết được nỗi khổ của tôi của tôi, mỗi ngày tôi... mỗi ngày đều chìm đắm trong ác mộng, tôi nhìn thấy Mun... khắp người máu me hỏi tôi, sao lại vứt bỏ cô ấy, hỏi tôi trong những kẻ đã cưỡng dâm cô ấy có tôi hay không..."
"Mun ngơ ngác nhìn tôi, cô ấy nói, tôi uống say, tôi không nhìn thấy những người kia, không biết có ai, một người... hai người... mười người... tại sao cậu lại không cứu tôi."
"Ba năm, mỗi một ngày tôi đều sống trong ác mộng, gần như không dám ngủ cũng chẳng dám nhắm mắt. Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, thì sẽ mơ thấy cô ấy đến tìm tôi." James siết chặt tay, đau khổ ngồi xổm người xuống: "Cô ấy không biết uống rượu thì sao lại không từ chối, làm sao tôi biết được tửu lượng của cô ấy lại kém như thế."
"Tôi căn bản chẳng biết cô ấy không biết uống rượu, nếu như tôi biết..." James bỗng ngừng nói, sắc mặt nhợt nhạt nhắm hai mắt lại, đau khổ nỉ non: "Nỗi khổ của tôi Jimmy có biết không, tất cả cậu ấy đều không biết!"
Sea hơi nhíu mày nhìn gã, cảm thấy cử chỉ của James thật điên rồ, gặp ai cũng muốn người khác nói cho gã biết, là cậu vô tội, cậu cũng là người bị hại.
"Có phải cậu cho rằng cái chết của Mun, Jimmy, Linn, thậm chí cả Phao cũng phải có trách nhiệm?" Sea cau mày: "Cậu tìm tôi, là muốn để tôi thừa nhận cảm giác của cậu ư?"
James chẳng nói gì.
Sea nhìn nỗi thống khổ của hắn rồi nhắm mắt lại, đau đớn trên mặt gần như cũng tiêm nhiễm khiến bầu không khí càng lạnh hơn. Gã cắn răng, mài ra từng chữ từng chữ một: "Lẽ nào không có ư? Chẳng lẽ bọn họ trong sạch hơn tôi ư!"
"Jamea." Sea cảm thấy có nói gã cũng chẳng hiểu, nhìn thẳng vào trong mắt gã, hỏi: "Cậu có từng dù chỉ là một phút, cảm thấy có lỗi với Mun không? Từng hối hận rằng không nên kêu cô ấy đến nơi đó, để cô ấy uống rượu làm nhục cô ấy không?"
James ngẩn ra, đột nhiên cười trào phúng: "Tôi có lỗi với cô ấy, cô ấy tự mình xông vào cuộc sống của tôi, đơn phương tình nguyện nói thích tôi, cô ấy lại chưa từng nghĩ rằng tôi có thích cô ấy ư? Từ khi cô ấy xuất hiện, Jimmy bắt đầu xa lánh tôi, thậm chí còn ép thằng ngu Joong kia chơi cùng cũng không đi cùng tôi, tôi có lỗi với cô ấy?"
Lần này Sea xem như đã thấy rõ, từ đầu đến cuối James không hề cảm giác bản thân đã làm sai điều gì.
Gã xem thường Mun từ tận đáy lòng, cho rằng cô không xứng với mình, còn cho rằng sự tồn tại của cô đã khiến Jimmy xa lánh mình.
"Cậu cho là Jimmy xa lánh cậu là bởi vì Mun, tâm nguyện cậu khó yên, cho nên cố tình tìm Mun đến để đùa bỡn nhục nhã cô ấy, khiến cô ấy hết hy vọng sau đừng không tiếp tục làm phiền cậu nữa, đúng không?"
"Không phải, không phải!" James đột nhiên ngẩng đầu, bỗng chốc vọt dậy, nắm chặt tay Sea, hai mắt đỏ lòm phủ nhận: "Tôi không muốn, tôi cũng không muốn! Tôi cũng không ngờ kết quả sẽ như thế!"
"Phải, có lẽ cậu cũng chẳng ngờ hậu quả sẽ như vậy. Nhưng sự thật chính là Mun chết rồi." Sea liếc nhìn cổ tay mình, lại ngẩng đầu lên cười lạnh một tiếng, lần đầu tiên dùng từ ngữ sắc bén mà nói: "Cậu không chịu nổi một mạng nên từ đầu đến cuối cậu chưa từng đến gặp Mun. Sau khi cô ấy chết rồi, cậu mới bắt đầu cảm thấy 'lương tâm bất an', vì thế cậu mới nhất định muốn trở về từ Nhất Trung, cậu muốn Jimmy tha thứ cho cậu, cậu mới có thể yên tâm thoải mái mà sống. Cậu thích Jimmy, có đúng không?"
James đột nhiên như bị người khác châm lửa đốt pháo, nổ 'bùm' một tiếng: "Không phải!"
"Cậu phải." Sea bước lên trước, vô thức lây nhiễm thói quen của Jimmy, áp sát gã nói: "Tại sao cậu không tìm Linn mà xin lỗi, rõ ràng cô ấy mới là bạn thân nhất của Mun. Tại sao cậu không tìm cha mẹ Mun để xin lỗi, rõ ràng họ mới là người bị hại nhất mà."
"Thứ cậu để ý vốn không phải cái chết của Mun, cậu để ý chính là việc Jimmy không tha thứ." Sea rút tay ra, thật sự chẳng muốn dây dưa cùng gã, dứt khoát nói: "Lần đầu tiên khi cậu đến trước mặt tôi, thì đã ám chỉ quan hệ của cậu và Jimmy rất tốt, cậu cảm thấy tôi là kẻ thù của cậu, cho nên cậu mới đến tuyên bố chủ quyền."
"Mấy người khi nãy kia, là cậu tìm tới nhỉ." Sea giơ tay sờ sờ cổ, có chút nhói nhói khiến cậu hơi khó chịu, người kia bóp rất mạnh, cứ như là muốn lấy mạng cậu.
Nếu như James không xuất hiện, thì có thể cậu thật sự đã chết rồi.
"Tôi không có!" James thề thốt phủ nhận.
"Cậu có. Cậu rất rõ ràng, Jimmy không phải kiểu người sẽ khua môi múa mép sau lưng người khác, cậu tưởng cậu ấy không kể chuyện Mun cho tôi biết cho nên cậu bảo những người này đến dọa dẫm tôi. Một là để tôi sợ sau đó cách xa Jimmy một chút, hai là cứu tôi, bố thí ân huệ, đúng không?"
"Tôi đối xử với cậu như vậy thì có ích lợi gì!" James thu vẻ mặt lại, khẽ cười, mặt mày tuấn tuấn lại hờ hững, rất vô tội mà xòe tay: "Không có chứng cứ, cậu chẳng thể tùy tiện xử oan cho tôi, tôi lại vừa mới cứu cậu."
"Có người tưởng tôi không nghe được, cho nên nói một câu, bao giờ thằng James kia đến." Sea nhắm mắt lại, không nghĩ được tại sao trên đời này lại có người như James.
Mun chết rồi, tất cả mọi người đều rất thương tâm, chỉ có gã là bận đi oán trách người khác, vội tháo bỏ trách nhiệm.
"Jimmy đối với cậu, cũng giống như với Joong. Cậu cảm thấy cậu ấy coi trọng cái này, xem nhẹ cái kia, từ điểm này cậu đã không xứng với Jimmh rồi." Sea nói xong, nhấc chân đi, được vài bước lại quay đầu, nhìn gã rồi cười nhẹ.
"Jimmh, là của tôi."
James nhìn bóng lưng cậu, nắm chặt nắm đấm đấm lên trên tường, chấn động đến mức xương ngón tay gã đau nhức nhưng vẫn chẳng có cảm giác gì. Không phải! Không phải!
Jimmy là của gã!
—
Sau ngày đó, Sea nhờ Phao trả tiền lại cho James, gã không nói gì mà nhận lấy, cũng chẳng đến tìm cậu nữa.
Cậu không biết lý do James nói với cậu mấy lời này là gì, cũng chẳng muốn đi truy cứu, đối với kẻ như vậy, cậu chỉ nhìn nhiều thôi đã thấy xúc phạm Mun rồi.
Cậu không nói cho Jimmy biết, nếu hắn biết được chắc chắn sẽ đến tìm James, cậu không muốn Jimmy vì kẻ đó mà gây nên mâu thuẫn gì.
Sea ôm quần áo của Jimmy ngồi trên ghế của phòng thể dục, nghĩ cũng sắp đến nghỉ đông rồi, mỗi người đều phải đếm ngày trôi qua.
Cậu cũng đếm, chỉ là không giống hắn và người khác, họ mong đợi kỳ nghỉ, nhưng cậu lại sợ nhất chính là kỳ nghỉ.
Không phải là sợ quay về nơi có Prim đó, mà là sợ chia tay hắn, có thể sẽ mất đi một khoảng thời gian dài ở bên hắn.
"Nè mày nghe gì chưa, Sea lớp Chín, chính là cái người ôm quần áo phía trước đó, có người nói nó là người điếc đó."
"Thật hay giả?"
"Thật mà, tao nghe bảo bắt đầu từ cấp 2, nó chưa bao giờ làm đề thi nghe môn tiếng Anh. Thi giữa kỳ ở trường chúng ta, lần đó bạn cùng phòng của tao thi chung phòng với nó, nói nó thật sự không có thi nghe."
"Không thể nào, tao thấy nó có thể nói chuyện bình thường với người khác mà."
"Không tin tao gọi cho mày nghe." Người nọ hắng giọng một cái, hơi lớn tiếng kêu một câu: "Ê, thằng điếc, Sea."
Giọng gã trai rất lớn, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến bên này, cũng chẳng phải là ác ý hay chán ghét, chỉ đơn giản là tò mò mà thôi, cứ như đạt được thành tích vậy. Người đứng đầu trong nhóm lớp với Linn, thế mà lại là người điếc.
Bọn học sinh đối với người điếc vẫn luôn mang theo cảm xúc không cách nào nói rõ, tuy rằng không kỳ thị, nhưng cũng sẽ có ánh mắt khác thường.
Có vài nữ sinh đã ngạc nhiên đến trợn to mắt, lẳng lặng nhìn Sea ngồi trước mặt chẳng có chút phản ứng nào, khe khẽ bàn luận: "Không thể nào, cậu ấy lớn lên đẹp như vậy, tớ còn muốn tỏ tình với cậu ấy đây này, không ngờ lại không nghe được, thật đáng tiếc."
Nam sinh vừa cười nhạo ban nãy nghe thấy, giễu cợt một tiếng: "Người câm điếc sẽ di truyền, cậu vẫn nên tỉnh lại đi ha ha ha, đến lúc đó lại tái sinh thêm một đứa điếc đấy."
Trong phòng thể dục hơi ầm ĩ, mọi người cười nhạo một cách trắng trợn, cũng có vài nữ sinh nhíu mày can ngăn: "Nghị luận người khác như thế không tốt đâu, không được cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì."
Linn ngồi gần nhất, cũng nghe thấy lời bàn luận này, nhíu mày một cái, vô thức nhìn Sea.
Trong lòng hoảng sợ thật lâu vẫn chưa tiêu tan, trong nháy mắt như dại ra. Chẳng trách mỗi lần Sea nói chuyện với ai cũng luôn nhìn chăm chăm vào môi người ta.
Ban đầu cô tưởng là tôn trọng, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Cô nhướng mày, liếc nhìn Jimmy trên sân bóng, chẳng biết hắn có biết chuyện Sea không nghe được hay không.
Sea hẳn sẽ không chủ động nói cho Jimmy biết, chuyện như thế sao cậu ấy chủ động nói ra được đây. Cô rũ mắt nghĩ, nếu như mình không nghe được, cũng chẳng hy vọng Phao sẽ biết được.
Cô hy vọng mình phải thật hoàn mỹ ở trong mắt Phao, cho dù không hoàn mỹ thì cũng không mong sẽ không lành lặn.
Mặc dù cậu ấy cũng không để ý, nhưng cô không muốn, chắc Sea cũng nghĩ vậy nhỉ.
Tiếng cười nhạo càng ngày càng quá phận, có vài người cứ thích lấy chuyện người khác bị khiếm khuyết ra làm đề tài câu chuyện. Trong phòng thể dục có rất nhiều người đang ngồi, hôm nay có tới ba lớp cùng học thể dục, bên ngoài lạnh nên đều tụ tập ở đây xem họ chơi bóng.
Đám học sinh biết hay không biết cũng đều đang chỉ trỏ bàn tán, thảo luận cái đứa đứng nhất nhóm lớp vậy mà lại là người điếc.
Linn nhìn Jimmy trên sân, thầm nghĩ, Sea được hắn nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, đến phiên mấy người đến bắt nạt sao?
Cô đứng lên, lướt qua nữ sinh đang ngồi bên, đi thẳng đến chỗ mấy nam sinh trước mặt, lạnh lùng đá vào cẳng chân cái người đang càn rỡ kia một cái.
"Làm gì?" Nam sinh bị đau, vọt lên, hung tợn quay đầu.
Linn lạnh lùng nhìn gã, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, mềm giọng hỏi: "Vừa rồi các cậu đang thảo luận gì vậy, tôi cũng muốn nghe một chút."
Dung mạo cô xinh đẹp, đôi mắt là màu xanh thẳm, hệt như tiểu tinh tinh, nam sinh vừa nhìn đã không nhịn được mà tiêu hết ngọn lửa, cười khà khà nói: "Cậu gọi tôi một tiếng anh ơi, tôi sẽ nói cậu biết."
Gã này vừa nói thì nam sinh bên cạnh lập tức nở nụ cười: "Mày được đó, câu đầu tiên đã đổi về một em gái ngoan rồi. Em gái em đừng nghe nó, anh nói cho em biết, không thì em gọi anh tiếng 'Anh ơi' đi, 'Anh ơi' là được."
Linn đứng yên không nhúc nhích, nữ sinh bên cạnh không nhịn được mà rụt sang bên cạnh, tránh đi không dám trêu chọc đám người này. Nữ sinh đi cùng đến kéo Linn lại, nhỏ giọng bảo: "Mình đi thôi, cũng không có nói cậu, mình đừng chọc giận bọn họ."
Linn rút cổ tay ra khỏi tay cô gái kia, mạnh mẽ vung một bạt tai đến trước mặt nam sinh.
Toàn bộ phòng thể dục trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh, cả người đang chơi bóng trên sân bóng cũng bị quấy rầy, đồng loạt nhìn về phía bên này.
"Ngu ngốc." Linn lạnh lùng nhìn vào mắt gã: "Không nghe được thì làm sao, đến phiên mấy người thị phi nói sau lưng cậu ấy à? Thành thích của cậu không tốt, có ai nói cậu não tàn chưa?"
"Mày dám mắng tao?" Nam sinh giơ tay một cái, ngay lúc chỉ còn cách gò má Linn vài centimet thì bị một cái tay nắm chặt lại, gã quay đầu nhìn lại.
Jimmy.
"Nè nè nè, người anh em, ra tay với em gái là không đúng đâu." Một tay Jimmy ước lượng quả bóng rổ, cười nói: "Nói cho tôi biết, đã có mâu thuẫn gì, tôi đến giải quyết giúp mấy người."
Linn muốn nói lại thôi quay sang nhìn Sea, nhưng quả thật vẫn không nhịn, nghiêng người sang thấp giọng nói: "Vừa rồi cậu ta, cười nhạo chuyện Sea không nghe được..."
Mặt Jimmy lạnh lẽo.
Phao cách khá xa nên chậm một bước so với Jimmy, lúc này cũng bước lên đến bậc thang, ôm cô vào lòng nhíu mày kiểm tra: "Nó không làm cậu bị thương chứ?"
Linn lắc đầu.
Ánh mắt Phao lạnh như băng nhìn vào nam sinh kia, còn chưa đợi cậu ta ra tay thì đã thấy lông mày Jimmy vặn chặt, xác nhận với Linn: "Lặp lại lần nữa, nó vừa mới nói gì?"
Linn ấn cổ tay Phao xuống, ngẩng đầu đáp: "Ừm, cậu ta vừa nói người câm điếc sẽ di truyền... Ở sau lưng gọi Sea, thấy cậu ấy không nghe được thì cố tình lớn tiếng kêu thằng điếc."
Jimmy cười khẽ, một tay tóm lấy cổ tay gã, ước lượng quả bóng rổ trong tay, thờ ơ nhìn mắt gã rồi cười hỏi: "Nói Sea là thằng điếc à?"
Nam sinh nhìn nét mặt của hắn, chẳng hiểu vì sao lại sợ hãi, nuốt nước bọt chẳng dám hó hé, thật lâu sau mới run môi hỏi: "Mày, mày muốn làm gì?"
"Chả muốn làm gì cả." Jimmy vẫn là nét mặt kia, mỉm cười nhìn gã, lại hỏi: "Hỏi mày đấy, mày có nói chuyện cậu ấy không nghe được không?"
"Nói, nói thì sao, nhiều đứa cũng nói như vậy, hơn nữa đó chẳng phải là sự thật sao, cũng đâu phải tao bêu xấu nó, dựa vào đâu mà không cho nói!" Nam sinh ngoài mạnh trong yếu mà quát to. Jimmy gật đầu, buông cổ tay của gã ra, giúp gã phủi bụi.
"Trông nó." Jimmy dặn.
Không quay đầu, cũng chẳng chỉ ra mặt. Nhưng Phao lại gật đầu một cái, chẳng nói câu nào ngước mắt nhìn nam sinh.
Jimmy nhảy vài bước, đi tới trước mặt Sea, cầm quần áo của mình từ trong tay cậu, nhân tiện gõ lên trán cậu một cái: "Hoàn hồn."
Sea lo lắng nhìn ba người đang đôi co trên bậc thang, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Jimmy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, họ bắt nạt lớp trưởng sao?"
"Lo cho cậu ấy?" Jimmy vừa mặc quần áo, vừa hỏi.
Sea gật đầu, con người Linn rất tốt, trước đây lúc hiểu lầm Jimmy thích cô đã cảm thấy cô tốt rồi, hiện tại biết được người Jimmy thích là mình thì càng có lỗi với cô hơn.
"Chắc là cậu ấy bị dọa sợ rồi." Jimmh nhìn mắt cậu, nhỏ giọng nói dối, đột nhiên nói: "Vậy tớ giao cậu một nhiệm vụ, cậu dẫn Linn về lớp, có làm được không?"
"Được."
Jimmy mỉm cười, xoay người hô một tiếng với Linn: "Lớp trưởng, cậu và Sea về lớp trước đi, tớ lấy đồ rồi về sau."
Linn hiểu được, 'Ừ' một tiếng rồi đi xuống khỏi bậc thang, giả vờ làm dáng vẻ mặt mày sợ hãi uất ức, nhẹ giọng bảo: "Sea, làm phiền cậu rồi."
"Không, không sao đâu." Vừa nãy Sea trông thấy bộ dạng của nam sinh kia như muốn đánh cô thì lo lắng nhấp khóe miệng, muốn nói lại thôi nhìn lên bậc thang.
Jimmy cười vẫy tay với cậu, "Đi đi."
Sea gật đầu, dẫn Linn cùng trở về lớp học.
Nam sinh sớm đã muốn đi, nhưng Phao vẫn luôn ngăn cản ở nơi đó nên gã đi không được, sắc mặt càng lúc càng khó coi, thét lên: "Tụi nó cũng vậy, mày dựa vào đâu mà chỉ chĩa mũi nhọn vào tao?"
Jimmy ước lượng quả bóng rổ, thản nhiên sải bước đến trước mặt gã, khẽ cười một tiếng: "Không phải nhắm vào mày, mà tao..." Dứt lời, ngón tay hắn nhẹ nhàng đè bả vai gã lại, cười lạnh rồi tàn nhẫn đập toàn bộ quả bóng rổ vào mặt gã.
Phòng thể dục vang lên một tiếng kêu rên.
Jimmy siết bả vai gã, lạnh lùng bổ sung thêm nửa câu còn lại: "Đánh mày."
Nam sinh đau đớn cúi người xuống, nước mắt sinh lý thoáng cái chảy ra, đau đến không ngừng hít sâu: "Con mẹ nó mày dựa vào đâu mà đánh tao, tao cũng không hề nói mày."
"Mày chưa nói tao." Jimmy ngồi xổm người xuống, túm gáy của gã kéo về phía sau, buộc gã phải ngửa đầu nhìn mình: "Nhưng mày nói người của tao."
James vốn không có cùng tiết thể dục, nhưng nhìn thấy Sea cùng trở về lớp với Linn thì vô thức cảm thấy có chỗ nào không đúng, chạy đến phòng thể dục, đúng lúc nghe được Jimmy nói câu cuối cùng: "Tao ấy, gần đây đang theo đuổi Sea."
"Có thể mày không biết tính tình con người tao thế nào, cũng chẳng cần mày nghe, tự tao nói cho mày biết, là bao che." Ngón tay Jimmy ấn lên quả bóng rổ, khẽ cười một tiếng: "Sau này nếu để tao nghe thấy mày nói Sea lần nữa, vẫn là ba chữ đó, tao sẽ để mày, nửa đời sau phải ngồi xe lăn để người khác nói thị phi, nói cả đời."
Nam sinh sợ hãi, vội vã gật đầu: "Biết rồi biết rồi."
"Mày không nghe được chuyện này, là ai truyền ra?" Jimmh nhìn gã, vỗ mặt gã hai lần, cười lạnh bảo: "Nói đi, sẽ đánh mày nhẹ một chút."
"Tao, tao không biết." Nam sinh liều mạng giãy dụa, nhưng không tránh thoát khỏi tay hắn, sợ đến chảy mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói: "Tao cũng là nghe nói, trong trường đều truyền ra như vậy, mày không tin, mày hỏi tụi nó đi."
"Ồ, hỏi tụi nó đi." Jimmy túm cổ tay gã rồi đứng lên, hỏi gã: "Vừa nãy gọi mấy tiếng 'Thằng điếc'?"
Gã chẳng nói lời nào, Jimmy quay đầu đi, nhìn người vây xem bên cạnh, lạnh lùng lướt một vòng, đột nhiên lại cười dịu dàng: "Các bạn học, lần sau ai nói chuyện lỗ tai của Sea sau lưng tôi, thì cứ nghĩ đến bạn học này."
Vừa dứt lời, Jimmy túm lấy sau gáy gã, kéo lê gã trên đất mấy bước, để từng người trong phòng thể dục đều nhìn thấy vẻ mặt của gã. Sau đó mới buông tay ra, để mặc gã ngồi liệt trên ghế, ôn hòa nhìn mọi người cười một tiếng.
"Mọi người nhớ chưa?"
Mọi người chẳng dám nói lời nào, toàn bộ phòng thể dục rơi vào yên tĩnh đến cả cây kim rơi cũng nghe được. Jimmy ném quả bóng đi, quả bóng nảy lên mấy lần, trong phòng thể dục truyền tiếng từng tiếng vang.
Phao nhìn bóng lưng của Jimmy, thấp giọng cười, phải nói là hắn và Linn đều cố chấp như nhau.
Thật ra Jimmy mới thật sự nuông chiều Sea đến tận xương tủy, đến cả cảnh đánh người cũng không muốn để cậu nhìn thấy, bảo Linn diễn kịch cùng hắn, gạt Sea đi về trước.
Cả những kẻ bàn tán cậu này, cũng chẳng muốn để Sea nghe được.
Phao nhấc chân đi xuống, đúng lúc trông thấy James ở cửa, hơi nhíu mày gật đầu cười với gã rồi thu hồi tầm mắt.
"Phao." Thời điểm lướt qua vai gã, James đột nhiên mở miệng, giọng phát khô nói: "Jimmy hận tớ, Linn hận tớ, cả cậu cũng... không muốn nhìn thấy tớ ư."
Phao vẫn luôn không để ý đến người khác, lần đầu tiên nhìn hắn một cái, lạnh nhạt hỏi: "Tên của Linn, cũng là để mày gọi?"
James ngẩn ra, mặt mày trắng bệch, lại nghe Phao nói: "Tốt nhất mày đừng nên để Jimmy biết, chuyện mày tìm người đến làm Sea bị thương, nếu không thì cả chết mày cũng chẳng biết chết thế nào đâu."
"... Cậu nghe ai nói?" James vô thức lui một bước, nắm chặt hai quả đấm nhìn Phak chằm chằm: "Sea nói cậu biết?"
"Mày nhìn đi, đến bây giờ mày còn cho là..." Phao thờ ơ cong khóe miệng: "Người khác đều âm u như mày chắc."
———
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com