Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chapter 2]

Nó càng ngày càng tệ hơn. Cơn ác mộng, nỗi tuyệt vọng, giọng nói trong đầu. Hiện tại, vào mỗi đêm, Yoongi đều tỉnh giấc bởi tiếng khóc của anh, hắn vẫn chẳng hề biết phải làm gì.

Seokjin cố hết sức để có thể giữ cho mình thật bình thường trước mặt các thành viên, luôn nói, cười đùa và trêu chọc mọi người, thế nhưng anh phát hiện ra việc này càng ngày càng khó hơn.

Anh chẳng hề có chút can đảm để nói với bất cứ ai về vấn đề của mình, bởi tất cả đều là lỗi của anh và bọn họ thì đã có đủ việc cần phải quan tâm rồi, anh không muốn trở thành gánh nặng của nhóm. Bên cạnh đó, anh là anh cả và trách nhiệm của anh là phải chăm sóc những đứa em, đó phải là ưu tiên hàng đầu.

Jin đã không thể nào tập trung, anh cứ liên tục nhảy sai và cổ họng thì cứ rung lên mỗi lần cất tiếng hát. Các thành viên bắt đầu phàn nàn, nói rằng anh nên tập trung hơn và lần comeback này thật sự rất quan trọng, đặc biệt khi mà anh đã có nhiều line hơn rất nhiều.

Jin chỉ biết nói xin lỗi, cố gắng làm giảm bầu không khí căng thẳng bằng cách kể một vài câu đùa ông chú sau khi hứa sẽ làm tốt hơn. Thế nhưng dường như nó không hề có hiệu quả bởi các thành viên bắt đầu cảm thấy tức giận với anh.

"Em đã nhờ anh giặt đồ giúp em mà. Anh biết em không thể nào làm được với cái lịch trình dày đặc ấy mà. Nó đơn giản lắm luôn đó, hyung !ĐƠN GIẢN ! Anh chỉ việc bỏ nó vào máy giặt và có thể thư giãn hơn trong lúc đợi. Nó chẳng hề khó khăn chút nào cả. Và anh thậm chí còn không có lịch trình trong hôm nay ! Anh đã làm gì vậy chứ ?! Ngủ một cách thoải mái trong khi bọn em phải làm việc đến sắp chết sao ?!!!"

 Jin cúi đầu xuống trong sự xấu hổ. Không phải là anh không muốn, thể nhưng cái đầu của anh dường như không chịu cho anh làm một cái gì cả. Nó cứ nhói lên liên tục mỗi khi kí ức về "Điều xảy ra" lướt qua tâm trí anh, thế nhưng anh chẳng hề có chút dũng khí nào để kể với các thành viên về việc đó.

"Trời ạ ! Hyung ! Anh có đang nghe em nói không đấy ?!!!" Taehyung hét lên một lần nữa khi không nhận được một chút phản ứng nào dù là nhỏ nhất từ người anh lớn.

"A...anh sẽ làm ngay đây. Xi-xin lỗi." Jin lắp bắp từng lời rồi đi vào phòng Taehyung, nhặt lên những quần áo bẩn và mang chúng đến phòng giặt ủi.

Tahyung vẫn đứng nguyên tại chỗ, vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời của anh cả. Cậu đã mong rằng anh sẽ hét lại với cậu và yêu cầu cậu phải tôn trọng người lớn tuổi hơn, thế nhưng, anh đã không làm.

"Chuyện gì vậy ?" Jimin bước ra khỏi phòng với đôi mắt ngái ngủ, rõ ràng là bị đánh thức bởi tiếng hét của Taehyung.

"K-không có gì đâu, cứ ngủ tiếp đi Jimin." Taehyung cười với khuôn mặt ngái ngủ vô cùng đáng yêu của người bạn cùng tuổi. Jimin nhìn cậu một lúc trước khi quay trở lại phòng ngủ của mình.

Taehyung có thể nghe thấy tiếng của cai máy giặt và làm cho cậu cảm thấy thật tội lỗi. Cậu đi thẳng đến phòng giặt ủi và nhìn thấy hyung của mình đang dựa vào tường, chờ đợi cái máy giặt hoàn thành nhiệm vụ của nó.

"Hyung."

Jin giật người lại trong sợ hãi nhưng nhanh chóng thả lỏng khi anh nhận ra đó là Taehyung.

"Em xin lỗi."

"Không sao đâu mà. Là lỗi của anh khi quên mất yêu cầu của em. Giờ thì đi ngủ đi nào." Jin đẩy cậu em nhỏ ra khỏi phòng giặt đồ, việc này cũng khiến cho Taehyung nhăn mày lại, trước cả hành động và lời nói của anh.

"Đó không phải là một yêu cầu, hyung. Em chỉ nhờ anh thôi và anh hoàn toàn có quyền từ chối nếu anh không muốn." Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của anh cả.

Jin thở dài và mỉm cười.

"Em chẳng hẳn phải mệt lắm rồi. Giờ thì đi ngủ đi nào." Anh nói với tông giọng dịu dàng và đầy quan tâm như bình thường trong khi đẩy nhẹ Taehyung về phòng của cậu.

Taehyung về phòng mình với bước chân do dự, tầm mặt dán chặt vào đôi mắt của anh. Thế nhưng anh chỉ vẫy tay và mỉm cười trấn an cho đến tận khi cậu đã trở lại phòng mình.

Jin thở dài tựa người vào khung cửa. Cơn đau trong đầu anh càng ngày càng tệ hơn. Anh bắt đầu đưa tay lên mát xa đầu, đôi mắt nhắm chặt lại, gồng mình lên chịu đựng.

Bên trong căn phòng của anh, Yoongi đã nghe thấy tất cả. Hắn nghe thấy sự tức giận của Taehyung và cũng biết được anh chẳng hề mắng lại thằng bé như bình thường, thay vào đó, anh chỉ làm theo những gì mà Taehyung đã nhờ. Điều này làm cho hắn còn lo lắng hơn. Hắn biết người anh cả có gì đó không bình thường, nhưng cậu không biết chính xác nó là gì. Hắn lại chẳng thể hỏi anh bởi hắn không biết nên làm thế nào, và biết rằng người anh lớn sẽ lại chỉ nhún vai cho qua.

Âm thanh của máy giặt dừng lại, nhưng hắn không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào sau đó. Yên lặng. Hắn không hề nghe thấy tiếng anh mở nắp máy giặt hay là tiếng quần áo được lấy ra khỏi lồng giặt.

Vô cùng lo lắng, Yoongi mở cửa phòng và thò đầu ra ngoài, đưa mắt nhìn phòng giặt ủi, nơi trùng hợp ngay đối diện phòng của hắn và anh. Đôi mắt Yoongi dừng lại trên người anh. Anh ngồi bệt xuống sàn, hai mắt nhắm nghiền và đầu thì gục xuống trong tư thế không hề thoải mái.

Yoongi nhăn mày lại, nhìn anh một lúc cho đến khi bắt đầu hoảng sợ bởi mắt anh chẳng hề mở ra lấy một lần. Sau một cuộc đấu tranh với bản thân, hắn quyết định tiến lại gần anh.

"Hyung ?" Hắn lắc nhẹ vai anh, nhưng nó không có tác dụng. Hắn vỗ nhẹ vào má anh hai lần nhưng anh cũng chẳng mở mắt ra, chẳng hề di chuyển dù chỉ là một chút.

Nỗi hoảng sợ càng thêm lấn át tâm trí Yoongi, hắn bế anh về phòng của cả hai và đặt anh xuống giường. Hắn tắt điện đi, để cho ánh trăng sáng dịu nhẹ bên ngoài tràn vào căn phòng như vẫn đủ tối cho ai đó tiếp tục có được giấc ngủ yên bình. Yoongi quay trở lại phòng giặt ủi để hoàn thành nốt những gì mà vị hyung lớn đã bắt đầu và đặt chúng ở nơi ủi quần áo của cả nhóm.

Hắn trở lại căn phòng và thấy Jin vẫn nằm ở vị trí đó, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy. Hắn áp mu bàn tay mình lên trán anh để kiểm tra, không hề có hơi ấm, thay vào đó là sự lạnh lẽo. Cùng lúc đó hắn cũng phạt hiện, trán anh đã xuất hiện vô số giọt mồ hôi lạnh.

Thật chậm rãi, Yoongi bắt đầu đổi quần áo của Jin sang một bộ khác thoải mái hơn. Đôi lông mày nhăn lại với nhau khi hắn phát hiện anh gầy đến mức nào, hai bên xương sườn nhô ra còn vùng bụng thì xẹp lép. Hắn đẩy nhanh quá trình mặc quần áo khi anh bắt đầu run nhẹ, hoàn toàn bỏ qua những vết sẹo trên cánh tay anh trong khi quá tập trung vào cơ thể gầy gò ấy.

 "Hyung, dậy đi." Yoongi cố gắng đánh thức anh một lần nữa, nhưng thất bại. Hắn cứ thử đi thử lại thế những kết quả vẫn như thế. Hắn đắp chăn cho anh, quyết định làm việc trên bàn của Jin trong khi chờ đợi anh tỉnh dậy.

__ __ __

Yoongi giật mình tỉnh giấc khi hắn nghe thấy tiếng hét của Jin. Hắn bật dậy khỏi ghế và nhanh chóng chạy đến bên người anh lớn, người đã ôm chặt lấy đầu gối và úp mặt vào đó.

Lần này, Yoongi quyết định hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra. Hắn không thể nào chịu đựng việc phải chứng kiến anh trong tình trạng này thêm lần nào nữa. Hắn muốn giúp anh, dù cho vấn đề ấy nó có là gì đi nữa.

"Shhh...hyung." Yoongi ôm lấy anh nhưng Jin đã gạt tay hắn ra và lui vào trong góc tường, nhìn hắn với đôi mắt đầy sự sợ hãi.

Yoongi giật mình trước phản ứng ấy của anh. Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn người anh lớn lắc đầu thật mạnh trong khi ôm chặt lấy bản thân, vẫn nhìn cậu với sự sợ hãi.

"Hyung...có chuyện gì vậy ?" Yoongi nhẹ nhàng thì thầm trong khi tiến lại gần anh, một cách chậm rãi.

Jin nhắm chặt mặt lại, cố gắng ngừng khóc trong khi ôm lấy thân mình chặt hơn. Yoongi cố gắng lại gần anh hơn nữa, cho đến khi hắn ngồi xuống trước mặt anh.

"Hyung, làm ơn, hãy nói cho em !" Yoongi cầu xin, bàn tay vươn ra chạm tới đầu gối của anh, nhưng lại bị đẩy ra lần nữa.

"Đ-để anh m-một mình, làm ơ-ơn..."

Yoongi không hề ngờ được câu trả lời ấy. Hắn nghĩ hyung của hắn cần sự an ủi lúc này, thế nhưng cuối cùng, nó lại hoàn toàn ngược lại.

"Hyung, chỉ cần nói cho em chuyện g..."

"Đã nói là ĐỂ ANH YÊN !!!!"

Yoongi mở to mắt trong sự ngạc nhiên. Hyung của hắn tự dưng nổi giận với hắn, và hắn cũng cảm nhận được sự khó chịu trong người bắt đầu lan rộng.

"ĐƯỢC THÔI ! Tự đi mà lo chuyện của anh đi !!" Yoongi hét lên với anh và nhảy khỏi giường, để lại người anh cả trong cơn shock.

Yoongi bước một cách giận dữ về giường của mình, tắt điện phòng và điện ngủ của mình, để cho căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Jin yên lặng khóc trong tối, thế nhưng nó chẳng đen tối bằng tâm trí anh lúc này. Anh cứ liên tục đổ lỗi cho bản thân về những gì đã xảy ra, càng cảm thấy kinh tởm và thất vọng hơn về bản thân.

Những giọt nước mắt dần dần ngừng chảy xuống, và chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào một điểm không xác định trong bóng tối. Chiếc dao lam giấu dưới gối được lấy ra và được uốn lượn xung quanh cánh tay. Jin chẳng thể thấy gì nhưng anh vẫn tự cứa vào cánh tay, không hề quan tâm đến chuyện liệu vết thương có sâu quá hay liệu vết cắt nó có làm miệng vết thương cũ mở ra hay không. 

Anh xuýt xoa trước cơn đau nhưng lại chẳng thực sự quan tâm đến nó. Jin không muốn bỏ lại các thành viên vậy nên anh làm những gì mình cho là đúng, trừng phạt bản thân theo cả những cách có thể.

Jin trút ra tiếng thở dài, co chân lại và ôm lấy đầu gối của mình. Anh có thể cảm nhận được từng giọt máu từ vết thương trên cánh tay đang chảy xuống cả chân nhưng anh phớt lờ nó.

Chẳng dám để cho giấc ngủ kéo đến lần nữa, Jin đi tới nhà vệ sinh để xử lí những vết cắt và lau sạch máu trên chân của mình trước khi đi ra ngoài phòng khách và làm tổ trên chiếc ghế sofa. Anh bật TV lên, chỉnh âm lượng xuống nhỏ nhất, và chỉ ngồi đó, mắt dán chặt vào những hình ảnh chuyển động trên màn hình, trong khi trong đầu chỉ có một mảng trắng xóa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com