Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 25

 "Chát"

-"Jung Hoseok, rốt cuộc cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tôi kêu cậu xử lý vụ Park Yerin chu toàn mà cuối cùng đoạn video vẫn bị bọn họ hồi phục lại được. Chuyện đấy thì tôi đã bỏ qua rồi mà sau bằng đấy thời gian, giờ cậu lại kêu không tìm thấy Hwang Yiri?"- Đôi mắt tràn đầy lửa giận của Park Shinhye nhíu lại cảm nhận sự đau rát của lòng bàn tay sau khi lấy hết sức giáng cái tát phẫn nộ lên mặt chàng trai đang quỳ đối diện. Cơn đau nhói nơi lồng ngực bắt đầu tài phát. Nhận thấy hơi thở dồn dập và mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống thái dương của cô, Jung Hoseok vội vàng đưa tay vào túi áo lấy ra một bình chất lỏng bé tẹo, mở nắp rồi nhẹ nhàng đưa tới miệng Park Shinhye. Sau khi cảm nhận dòng chất lỏng đắng ngắt dần dần xoa dịu cơn đau ở tim, Park Shinhye thở nhẹ một hơi nhắm mắt cố gắng điều hòa cơ thể. Cửa thư phòng bật mở, Kim Taehyung chậm rãi tiến vào, hơi nhíu mày khi thấy tình cảnh của hai người ở giữa phòng

-"Xảy ra chuyện gì?"

Jung Hoseok cúi đầu chào hỏi nhưng vẫn giữ im lặng chăm chú nhìn Park Shinhye. Chân mày hơi cau lại, cô mở mắt nhìn về hướng Kim Taehyung cất tiếng

-"Mất dấu Hwang Yiri rồi"

Kim Taehyung nhìn khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi của Park Shinhye rồi nhìn biểu cảm đầy lo lắng của Jung Hoseok liền biết được bà chị họ của mình lại tái phát bệnh rồi. Cậu thở dài bước tới phía sau lưng cô, nhẹ nhàng mát xa thái dương, thở dài

-"Mất thì mất thôi, dù sao cô ta cũng sẽ không khai chuyện đó với Park Jaehwan và Park phu nhân đâu"

-"Em chắc chứ hả?"- Cô nhướng mày quay đầu nhìn Kim Taehyung

-"Nhìn cách Lee Sohan và Park Yerin đối xử với cô ta trước đó xem. Cô ta thù ghét bọn họ còn chưa đủ nữa là"- Kim Taehyung nhếch môi cười rồi tiếp tục."Mà cô ta cũng không ngu đến mức đi báo cảnh sát trong khi không có chứng cứ xác thực trong tay đâu. Nhưng mà Hoseok này, cậu vẫn tiếp tục cho người truy tìm tung tích cô ta đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất"

Jung Hoseok gật đầu ưng thuận rồi đứng dậy rời khỏi phòng sau khi Park Shinhye ra dấu. Cửa phòng khép lại, Kim Taehyung ngồi xuống phía đối diện Park Shinhye nhoẻn miệng cười

-"Em vừa đi gặp Park phu nhân và Park Haejin để bàn về kế hoạch thâu tóm số cổ phần còn lại của tập đoàn L từ tay Oh Sehuyk. Chị cũng biết ngoài thành viên Park gia thì Oh Sehuyk và Kim Hanjoo chiếm nhiều cổ phần nhất lần lượt là 21% và 4%. Hiện tại Park phu nhân đã nắm được 25% cổ phần rồi. Nếu bà ta lấy được 21% đó từ tay Oh Sehuyk và gộp với 5% của chị, tổng cộng là 51% thì có thể đẩy Park Jaehwan khỏi ngai vàng rồi. Một vài ngày nữa Oh Sehuyk sẽ tiến hành một cuộc giao dịch với Kim Hanjoo ở khách sạn L, hôm đó chính là thời cơ duy nhất của chúng ta"

-"Em ổn chứ? Oh Sehuyk và Kim Hanjoo, bọn họ có khả năng..."

-"Chị, người sinh em ra và nuôi nấng em chỉ có mẹ em và chị thôi, những kẻ đã làm tổn thương bà ấy và chị, em tuyệt sẽ không để chúng có cơ hội nhuốm bẩn cái thế giới này nữa đâu"- Nhìn gương mặt sắc xảo như được điêu khắc từ nghệ sĩ tài hoa nhất nhưng ánh mắt xinh đẹp kia lại không có chút ánh sáng nào, như một màn đêm bất tận, Park Shinhye cảm thấy thương xót cho số phận của cả hai người khi bị cuốn vào chuỗi thù hận không lối thoát này. Những đứa trẻ lớn lên ở Park gia hào nhoáng này thực chất là những đứa trẻ bất hạnh nhất.

Jung Hoseok ở trong nhà vệ sinh nhíu mày nghe cuộc nói hội thoại của hai chị em thu lại được từ thiết bị cậu gắn trên xe lăn. Sau khi đầu bên kia chỉ còn tiếng xột xoạt rồi im lặng hẳn, cậu liền rút tai nghe ra rồi hí hoáy soạn một tin nhắn kèm toàn bộ đoạn ghi âm gửi đi

To Suga

"Oh Sehuyk và Kim Hanjoo có khả năng liên quan đến thân thế của Kim Taehyung."

"P/S: Cần tăng tiền thuốc men"

                                                                                                                                                                      11:50

Min Yoongi đang say sưa trên chiếc giường bừa bộn của mình thì bị tiếng tin nhắn đánh thức. Gã nhíu mày lầm bầm mấy câu chửi thề rồi mơ mơ hồ hồ mở điện thoại.

-"WHAT THE F*"- Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan khi gã bắt gặp dòng tin nhắn được gửi từ người tên J'hope. Gã nhanh chóng mở file ghi âm được đính kèm rồi rơi vào trầm tư. Ngay khi đoạn ghi âm dừng lại, gã như được gắn tên lửa vào người, lập tức gọi cho Kim Namjoon, rồi vội vội vàng vàng khoác chiếc áo sơ mi kẻ xọc nhàu nát lên cái thân hình gầy guộc trắng xanh của mình. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dưới nhà, hắn tức tốc chạy xuống quán bar thì bắt gặp cảnh Kim Namjoon đang cầm tay Kim Seokjin

-"Đm, sao không nghe máy thằng kia?"

Kim Namjoon và Kim Seokjin giật mình khi nghe thấy tiếng gào rú từ gã. Chàng thám tử nhanh chóng buông tay người kia ra, liếc ông anh mặt mày cau có như táo bón kia định lên tiếng trả lời nhưng người kia vốn chẳng phải người nhẫn nại gì cho cam.  Min Yoongi không đợi câu trả lời liền bực mình nhét luôn tai nghe lên tai Kim Namjoon rồi nhấn nút play, đồng thời đưa tin nhắn J'hope vừa gửi cho anh ta.

Nhìn một đống sắc thái biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt Kim Namjoon, nỗi nghi hoặc và sự tò mò lớn dần trong cậu nhưng Kim Seokjin cố gắng giữ im lặng quan sát tình hình cho đến khi Kim Namjoon thẫn thờ tháo chiếc tai nghe xuống. Sự sắc bén vẫn luôn túc trực trên đôi mắt của người kia giờ bị thay thế bởi sự hoang mang và mơ hồ. Bầu không khí im ắng không chỉ khiến cậu mà cả Min Yoongi đều bức bối vô cùng nhưng không ai lên tiếng. Một lúc sau, Kim Namjoon đưa mắt nhìn Kim Seokjin chậm rãi lên tiếng

-"Đi thôi, tôi đưa cậu về"

Min Yoongi ngẩn ngơ nhìn Kim Namjoon dìu chàng trai xinh đẹp đang vô cùng hoang mang biến mất khỏi cánh cửa gỗ ọp ẹp, gã đưa mắt nhìn lại dòng tin nhắn rồi thở dài não nề.

Cả quãng đường cả hai đều không nói với nhau một câu nào, bầu không khí cứ tắc nghẹn cho đến khi Kim Namjoon không báo trước phá vỡ nó

-"Gọi điện cho Jeon Jungkook xem cậu ta đang ở đâu"

Kim Seokjin cực kỳ ghét khi nghe cái khẩu khí ra lệnh không chút hơi ấm nào từ viên thanh tra nhưng vẫn làm theo một cách miễn cưỡng. Tiếng chuông chờ quen thuộc vang lên qua loa ngoài cho đến khi giọng của Jungkook vang lên từ đầu dây bên kia

-"Alo"

-"Em đang ở đâu thế?"

-"Em đang ở chỗ làm, có chuyện gì không?"

-"À, chỉ hỏi thôi, mấy giờ em về thế?"

-"6h. Còn gì không? Em tắt máy đây"

Chưa đợi cậu lên tiếng thằng bé đã cụp máy luôn khiến Kim Seokjin càng hoang mang khó hiểu với thái độ lạnh nhạt kì quái của nó. Cậu chắc mẩm chắc nó vẫn còn giận cậu vụ hôm qua đây mà.

-"Cậu ta là người của Kim Taehyung nên cậu cẩn thận một chút. Hắn ta cần cậu như một quân bài để áp chế Park Jimin sau này nên là....."

Lại thêm một tin tức chấn động nữa khiến cả người cậu như vừa bị ai đó đá xuống hồ nước lạnh băng ngày đông vậy. Môi hôi lạnh trên tay và trên trán bắt đầu rỉ ra trong khi tim cậu đang run rẩy và hốc mắt không hiểu sao chợt nóng lên. Khuôn mặt và nụ cười răng thỏ của Jungkook từ ngày gặp đầu tiên cứ như một đoạn phim tua đi tua lại trong đại não trống rỗng của cậu. Những lần hàn huyên tâm sự, những lần nó nhõng nhẽo, những cái ôm, những nụ cười....Mọi thứ mà cậu đã và luôn trân trọng hóa ra chỉ là ảo tưởng của riêng cậu thôi sao? Thằng bé ngay từ đầu ở bên cạnh cậu chỉ để theo dõi, trông chừng cậu vì Park Jimin yêu cậu. Cậu cảm giác sự tồn tại của bản thân mình không có tác dụng nào khác ngoài một con tốt thí trên bàn cờ ngập ngụa những âm mưu thối nát. Giọt nước mắt uất ức tích tụ cả buổi sáng bất chợt rơi xuống mu bàn tay thon gầy của cậu khiến chàng thanh tra bên cạnh mím môi, lại rút chiếc khăn tay lúc trước ra đưa cho cậu.

Cậu nắm chặt chiếc khăn tay thầm ước mọi việc xảy ra với cậu chỉ là một cơn ác mộng vừa ngọt ngào vừa đau đớn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com