Chapter 32
Giữa đường phố buổi tối náo nhiệt, nhộn nhịp kẻ qua người lại, người con trai thẫn thờ bước đi mặc kệ tiếng cười nói ồn ào xung quanh. Trong đầu cậu giờ chỉ còn cuộc đối thoại với gã chủ quán bar mười mấy phút trước. Kim Namjoon, cái tên mấy tháng trước còn xa lạ nay đã in hằn trong não cậu rồi, có lẽ từ cái lần đầu tiên gặp nhau trong phòng giam tối tăm đó chăng. Hóa ra câu chuyện phía sau cái tên đấy lại bi thảm như vậy. Bản thân cậu bây giờ vô vùng rối rắm và hỗn độn. Lý trí muốn lợi dụng thân thế của Kim Namjoon để tìm cách thoát khỏi cái lồng giam này, cảm xúc thì lại sinh ra thương cảm và đau lòng. Cậu không biết phải làm như thế nào nữa, càng không biết nên đối diện với anh ta với thái độ gì đây.
"Chủ tịch tập đoàn L, Park Jaehwan vừa được phát hiện đột quỵ tại nhà riêng. Ông Park đã được đưa đến bệnh viện L ngay sau đó, tuy nhiên đại diện tập đoàn L vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức về tình trạng sức khỏe của ông. Nhiều trang báo uy tín dự đoán, cổ phiếu tập đoàn L sẽ tụt dốc khá nhiều vào phiên giao dịch ngày mai..."
Thông báo từ chiếc tivi màn hình phẳng trong cửa hàng gia dụng gần đó bất chợt khiến cậu dừng bước.
Tin tức ngài chủ tịch đáng kính của tập đoàn L đột quỵ tại nhà riêng đã khiến cả thành phố xôn xao, có kẻ vui, có người buồn, có kẻ nghi ngờ, có người mong chờ...Dù sao thì, xã hội có hỗn loạn thế nào, kẻ đang sống mạnh khỏe thì vẫn phải sống mạnh khỏe thôi.
-"Haha, không ngờ ông trời cũng giúp ta. Lão già kia đột quỵ đúng lúc lắm"- Park phu nhân bật cười hài lòng nhìn dòng tít to đùng trên báo điện tử
-"Ông ta trước giờ sức khỏe vẫn khá tốt mà nhỉ? Mẹ cho người động tay động chân gì à?"- Park Haejin tuy cao hứng nhưng vẫn cảm thấy việc Park Jaehwan bỗng dưng đột quỵ có chút kỳ quái
-"Lão ta là một con cáo già vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận. Những người mẹ cài bên đó chả mấy chốc là biến mất không dấu vết rồi nên dù muốn hạ độc lão cũng không dễ. Nói chung không phải là mẹ, cái này là trách ông ta đến trời nhìn cũng không thuận mắt"- Park phu nhân cầm ly rượu vang đỏ, một bộ dạng phấn chấn nhảy múa theo tiếng nhạc cổ điện quý phái trong phòng.
-"Ngày mai là vụ giao dịch của Oh Sehuyk và Kim Hanjoo đó. Con chuẩn bị xong hết cả rồi chứ hả?"
-"Dạ, bên kia Taehyung cũng sẵn sàng rồi"- Park Haejin nhấp nhẹ ngụm rượu, hơi nhíu mày vì chất lượng rượu kém đến bất ngờ.
Lúc Kim Seokjin về đến nhà thì thấy một mảnh tối đen, vừa định bật điện thoại để lấy ánh sáng tìm công tắc điện thì một bàn tay đã bất ngờ khóa chặt cậu, một bàn tay khác cầm khăn nhanh chóng đưa lên bịt chặt mũi và miệng. Sau vài giây giãy dụa, thể lực nhanh chóng biến mất, cơ thể mất sức và ý thức biến thành một mảnh đen kịt. Trước khi hoàn toàn ngã xuống, một bàn tay đã ôm lấy cậu vô cùng nhẹ nhàng và hương thơm thoang thoảng quen thuộc kia nữa đã khiến cậu chắc chắn kẻ bên cạnh mình là ai.
Lúc cậu tỉnh lại liền bắt gặp bản thân đang nằm trên giường trong một căn phòng vô cùng lạ lẫm. Cả người cậu rã rời không có sức để nhúc nhích do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết hắn nên đanh đưa mắt đánh giá xung quanh. Một căn hộ giường đơn không có gì nổi bật. Đồ đạc không mới mà cũng không quá cũ nhưng khá đầy đủ. Nhìn qua chắc là có người sinh hoạt ở đây chứ không phải bỏ hoang. Sau một hồi đánh giá, cảm giác sức lực bắt đầu quay về, cậu lật chăn, đứng dậy đi loanh quanh. Không có điện thoại, di động của cậu cũng bị lấy luôn rồi, cửa chính bị khóa, tủ lạnh bất ngờ có rất nhiều nguyên liệu tươi, bếp cũng đầy đủ gia vị và dụng cụ nấu ăn, nhà vệ sinh cũng đầy đủ đồ dùng, còn là đồ mới tinh. Đi lòng vòng đánh giá một hồi cậu liền rót cho mình một cốc trà trong bình trà còn ấm nóng trên bếp ngồi xuống ghế sofa, đưa tay cầm điều khiển bật tivi. Chuyển sang kênh thời sự rồi chậm rãi uống trà. Cho đến khi cốc trà cạn đáy, tin tức cậu mong chờ cuối cùng cũng được nhà đài đề cập
"Sáng nay, đại diện tập đoàn L đã đưa ra thông báo chính thức về tình hình của ông Park Jaehwan, chủ tịch tập đoàn L, người vừa đột quỵ tối qua tại nhà riêng. Theo như thông báo, tình trạng ông Park vẫn đang trong giai đoạn nguy kịch và không biết khi nào mới tỉnh lại. Giá cổ phiếu tụt xuống hơn 20% và các cổ đông đang vô cùng hoang mang về vấn đề người thừa kế và tương lai tập đoàn L. Theo nguồn tin thân cận, khả năng cao anh Park Haejin, CEO đương nhiệm đồng thời là con trai trưởng của ông Park sẽ lên nắm quyền điều hành tập đoàn. Tuy nhiên, một số cổ đông cũng phản đối vì tổng cổ phần của anh Park không đủ để ngồi lên vị trí chủ tịch và luật sư đại diện vẫn chưa lên tiếng về di chúc của ông Park. Ngoài ra, cũng có một số ít tin rằng, cậu út họ Park, Park Jimin cũng có khả năng trở thành chủ tịch tương lai của tập đoàn L. Tiếp theo đây là chương trình dự báo thời tiết...."
Kim Seokjin đưa tay tắt TV, cúi đầu suy ngẫm.
Tình hình bây giờ, Park Jaehwan đang còn thoi thóp trên giường bệnh. Park phu nhân và Park Haejin xem ra có khả năng cao sẽ nắm quyền điều hành tập đoàn L. Nhưng Kim Taehyung và Park Shinhye chắc chắn không để điều đó xảy ra. Kim Taehyung sai Jeon Jungkook bắt nhốt cậu ở đây là vì để đe dọa Park Jimin sao? Mấy cái vấn đề cổ phiếu này nọ cậu không có rành nhưng qua đống giấy tờ Kim Namjoon đưa cho cậu trước đây thì số cổ phiếu của Park Jimin cũng không quá nhiều. Dùng mình đe dọa lấy cổ phiếu của Park Jimin thì có ích gì chứ? Còn nữa, hôm nay là ngày giao dịch của Kim Hanjoo và Oh Sehuyk tại khách sạn L mà? Sao mọi thứ có thể trùng hợp thế được?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi vì sao quay mồng mồng quanh đại não khiến trí não vừa mới hồi phục sau tác dụng của thuốc mê bắt đầu phản đối tiêu thụ lượng thông tin quá tải. Cậu đứng dậy sắn tay đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn để xoa dịu dạ dày đang quằn quại vì đói.
Cùng lúc đó, tại khách sạn L, tình hình không được thoải mái và bình thản như ở căn phòng nhỏ kia.
Kim Taehyung ngồi vắt vẻo trên ghế sofa liếc người đàn ông lớn tuổi thần trí mơ hồ bị trói vào chiếc ghế giữa phòng rồi nhìn chằm chằm vào máy tính bảng nơi đang chiếu hình ảnh của Kim Seokjin trong căn phòng nhỏ kia. Hắn ta nhoẻn miệng cười, lòng có chút tán thưởng nhìn thái độ bình thản dửng dưng của cậu từ lúc tỉnh dậy đến giờ. Ngay khi nghe tiếng động từ phía đối diện, hắn liền miễn cưỡng buông máy tính bảng xuống, chậm rãi lên tiếng
-"Tỉnh rồi sao ngài Oh? Tôi chờ ngài mãi đó"
Oh Sehuyk nhíu mày đánh giá tình trạng của bản thân, lạnh lẽo nhìn vị tổng quản lý tối qua còn đon đả chào mừng giờ đã lật mặt nhìn xuống ông ta không khác gì một con vật kinh tởm nào đó
-"Mày là ai? Mày muốn gì?"
Oh Sehuyk và lũ chân tay của ông đã check-in vào khách sạn từ chiều tối hôm qua. Kim Taehyung trực tiếp xuống lầu chào đón và đưa Oh Sehuyk về phòng. Mọi thứ đều đâu vào đó và Oh Sehuyk vô cùng hài lòng với cách bài trí và đón tiếp của tổng quản lý cho đến nửa đêm, toàn bộ hình ảnh tầng lầu của Oh Sehuyk nhấp nháy trên bảng quan sát vài giây rồi trở lại im ắng như thường. Chả ai để ý điều nhỏ nhoi đó và không ai biết được rằng toàn bộ người trong các phòng đó, trừ Oh Sehuyk đã biến mất không dấu vết.
-"Ông biết Kim Minhee chứ?"- Kim Taehyung lấy ra một tập ảnh cũ kỹ từ nhiều năm trước của một cô gái vô cùng xinh đẹp. Vẻ đẹp rực rỡ sáng chói ấy xứng đáng để bất cứ thằng đàn ông nào quỳ gối xin chết trước mặt cô. Oh Sehuyk vừa nhìn thấy hình ảnh ấy, mắt liền trừng lớn, quai hàm bạnh ra nhưng đôi tay bị chói lại run rẩy vô cùng
-"Mày...mày...tại sao...biết Minhee?" Kim Taehyung khó chịu nghe cách người đàn ông gọi tên mẹ hắn một cách thân thiết đến vậy
-"Bà ấy là mẹ của tôi"
-"Không thể nào...không thể nào...không phải cô ấy mất từ rất lâu rồi sao?"- Kim Taehyung cười nhạt nhìn vẻ hoang mang của người đàn ông cất tiếng
-"Chà, vậy ông cũng bị Park phu nhân lừa rồi, năm đó mẹ tôi được đưa sang Mỹ chứ không phải qua đời do tai nạn. Nhưng mà cũng chỉ được vài năm sau khi sinh tôi ra thì bà ấy qua đời do bệnh tật. Ông đoán xem bố của tôi là ai nào?"
-"Không lẽ...con...lẽ.. nào?"- Ánh mắt ông sững sờ nhìn Kim Taehyung, bắt gặp đường nét quen thuộc của người con gái đó mắt liền bất giác ửng đỏ
-"Năm đó không phải vì mê đắm nhan sắc của bà ấy mà ông đã lập giao kèo với Park Jaehwan và Park phu nhân để có được bà ấy sao ? Người anh rể bà ấy kính trọng, người chị bà ấy yêu thương và nhất mực tin tưởng cứ thế biến bà ấy thành một công cụ để đạt được tham vọng của mình. Bà ấy lúc đó vốn yêu một người đàn ông mà ông nhẫn tâm giết người đó và cưỡng bức bà ấy. Thế nhưng chơi chán một thời gian, ông liền vứt bỏ bà ấy để tìm kiếm một thú vui mới, một thằng khốn như ông thì không có quyền nhắc đến bà ấy "- Ánh mắt Kim Taehyung điên cuống găm xuống người đàn ông đang co quắp trên ghế
-"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, là ta không tốt, xin con"- Từng lời từng lời như những mũi kim tiêm liên tục đâm vào ngực khiến Oh Sehuyk đau đơn, hoảng loạn gào lên trong nước mắt. "Ta không hề vứt bỏ bà ấy, là do bà ấy cứng đầu không chịu đón nhận tình cảm của ta nên ta mới giả vờ vứt bỏ bà ấy thôi. Nhưng ai ngờ sau đó bà ấy biến mất không dấu vết và rồi tin cuối cùng ta nhận được là bà ấy qua đời do tai nạn. Từ đầu đến cuối ta thực lòng yêu mẹ con, qua bao nhiêu năm nay ta vô cùng ân hận con biết không ? Không một phút giây nào ta không nhớ bà ấy, Minhee...anh xin lỗi"
Kim Taehyung chán ghét nhìn bộ dạng hèn nhát của người kia, không chút cảm xúc lên tiếng
-"Giờ ông nói xin lỗi còn tác dụng gì sao? Bà ấy đã sớm mất rồi"
-"Nhưng con...con vẫn đang ở đây. Ta sẽ bù đắp cho con. Tất cả những gì con muốn"-Giống như kẻ tội đồ tìm được con đường giải thoát, mắt ông ta sáng lên nhìn chằm chằm Kim Taehyung
-"Tất cả sao? Tôi muốn ông chết, được không ?"- Kim Taehyung khinh bỉ nhìn người đàn ông đang thất kinh trước mặt. Ánh mắt hoảng sợ đó thật là vô cùng nực cười.
Không đợi ông ta cất lời, Kim Taehyung đã ném một bộ giấy tờ lên đùi ông ta
-"Đây là hợp đồng chuyển giao toàn bộ của phần của ông, mau ký và đóng dấu vân tay đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com