Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Seokjin đứng chờ Yoongi - người cầm hai cốc cà phê và đang mỉm cười tiến đến anh, trong cái lấp lánh đầy mi.
Yoongi khi gặp anh, bỗng dạo trong đầu một bản nhạc da diết.
09031993mmm, chẳng biết rằng 04121992wwh cũng đang dạo một giai điệu y hệt khi nhìn thấy cậu từ xa.
Dưới mái che của nhà ga, nơi những nắng sớm rơi nghiêng xuống thềm. Nơi mà thời gian như ngừng lại, nơi những hạt bụi cũng trở nên đẹp đến lạ thường.

Cậu đẹp đến lạ thường.

Trong khoảng thời gian tính bằng giây, à không, là khoảng thời gian ngừng lại ấy. Seokjin tin chắc rằng, nụ cười nơi môi cậu cùng hương cà phê đượm trên bàn tay thanh mảnh có phép thần, khiến tất cả mọi thứ xung quanh như tan biến và chỉ còn lại duy nhất gương mặt Yoongi chẳng hạn. Một lần nữa, hương cà phê lại đưa anh đến với định mệnh. Hình bóng của người con trai này làm anh quên mất mười năm, hai mươi năm, thậm chí gần ba mươi năm cuộc đời anh đã từng sống như thế nào.
Có lẽ chẳng có cái thời tiết thích hợp nào bằng Min Yoongi. Anh ngỡ ngàng nhận ra.

[ Ước gì tôi có thể thu em vào ánh mắt mình mãi như thế này ]

Thí dụ như trong một cuộc đời, ta sẽ gặp người muốn gặp, gặp người không muốn gặp, gặp người thích hợp. Thì Yoongi chính là một người thích hợp. Người thích hợp đầu tiên và chắc là duy nhất trong cuộc đời của Kim Seokjin.
Hình như là, hình như là Seokjin của năm hai mươi bảy tuổi, lại phải lòng Min Yoongi nữa rồi.

Anh nhớ về cái ngày ba rời khỏi căn nhà ấy, nơi có người phụ nữ của ông hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông khác. Anh vẫn còn nhớ mãi ánh mắt ba trong tâm trí, ánh mắt mà anh nghĩ rằng anh không thể tin tưởng bất kì cái tình yêu nào trên đời này nữa. Cố gắng thương nhau nhiều như thế làm gì để rồi một ngày nào đấy, tất cả trở về hư vô.

Thế nhưng, cùng lúc ấy anh lại nhớ về ngày đầu tiên gặp cậu sau mười năm. Vẫn như cũ, anh khẳng định rằng cậu đã quên anh. Vậy mà càng nỗ lực tỏ ra xa lạ và lạnh lùng mỗi khi gặp cậu hay tiếp xúc với cậu bao nhiêu, anh càng nhận ra mình là kẻ tồi bấy nhiêu. Trông thấy nét bàng hoàng của Yoongi khi anh gọi cậu vào ngày hôm ấy, rõ ràng cả hai chưa từng quên nhau một giây một phút nào cả. Nhưng Seokjin đã không hiểu.

Hôm nay gặp mối tình mười năm của mình như thế này, anh thật lòng muốn yêu cậu thêm một lần nữa.

Hôm nay có phải là ngày thời tiết thích hợp không? Anh không biết.

"Cà phê của anh đây"

Mỗi sáng anh đều nghe cậu nói câu này. Hôm nay anh vẫn nghe thấy, có điều là trong hoàn cảnh khác. Anh đón cốc cà phê từ tay Yoongi mà cười rất tươi. Đúng vậy, nếu được yêu Yoongi một lần nữa thì tốt quá.
Thế nhưng Yoongi vẫn còn nhung nhớ anh của mười năm trước thì sao? Làm sao anh có thể bước tiếp vào cuộc đời của cậu được?

"Sao anh lại cười?"

"Tôi nhớ tình đầu của tôi"

Cậu không thể hiện ra mặt nhưng thấy cái cách kiềm chế việc bóp nát cốc cà phê bằng giấy ấy, Seokjin cũng biết thừa cậu đang cảm thấy gì.

"Trả cà phê đây! Tôi không có nhu cầu tiếp đãi kí ức của người khác"

"Lí do nào"

Seokjin đánh trống lảng, mặt quay sang phía khác vừa nín cười vừa hớp một ngụm đen đá. Con mèo đen lên cơn cáu kỉnh rồi, đáng yêu phải biết.

"Vì thời tiết thích hợp"

Sau một lúc chờ tàu đến, cả hai quyết định lỡ luôn. Tàu từ trung tâm về các tuyến ngoại thành vào ngày nghỉ đều đông, mà hay thế cả hai đều thuộc dạng không thích chen chúc ở nơi đông người.
Yoongi nhìn sang người đang đi bên cạnh mình mà trong lòng không tài nào thôi hân hoan. Cậu đã rất muốn được đi dạo với người này, với mái tóc đen cùng măng tô đó. Ừm mà, thực ra chỉ đơn giản là với người tên Jin này. Cậu đoán vậy.
Nhắc đến tên Jin, thì giờ cậu sẽ nhớ ngay và luôn tới người đi bên cạnh mình. Nỗi đau năm nào ngày qua ngày nghiền nát trái tim cậu không còn ở đây nữa, thay vào đó là một kiểu đau khác. Một kiểu đau nó sâu sắc hơn nhiều so với mười năm qua. Kiểu này có vẻ là rung động?
Thật sự rất kì quặc, Yoongi không biết nên gọi cái nào là tình đầu. Ô tại sao lại không biết nên gọi cái nào? Chẳng lẽ 03091993mmm thích 04121992wwh rồi?
Nhưng cậu không kiểm soát được việc cậu bực mình khi anh nhắc đến những gì về tình yêu, kèm theo đó là vẻ buồn bã. Mỗi khi như vậy, Yoongi cảm thấy bất an. Mà một con mèo cảm thấy bất an thì nó sẽ bực mình. Hoá ra cậu chỉ là người thứ hai thứ ba gì đấy đối với anh.
Mà khoan, cậu đã là cái gì đâu mà thứ hai thứ ba?

Yoongi nhìn lên một đám mây đang che khuất nắng. Cứ thế này thì em quên anh thật rồi Seokjin ạ, như anh muốn.
Nghĩ ra câu này cậu cũng tự phục mình. Nhưng tốn mấy trăm cốc cà phê để tán người ta mà bảo là còn nhớ người cũ thì vô duyên nữa.

Nhưng chờ đã, thế tại sao cậu lại quyết định đãi người này? Câu hỏi ấy cậu không tài nào trả lời được. Cậu đã thích người này từ hôm đầu tiên ư? Người như cậu? Thích một kẻ cọc cằn thô lỗ ngay từ lần gặp đầu tiên?
Yoongi chỉ biết rằng trong một khoảnh khắc, người con trai rất cao, vai rất rộng, có chất giọng Seoul lân lẫn Gwacheon ấy ngay lập tức khiến trái tim cậu trở nên khác thường. Yoongi không thể tiếp tục cáu bẳn với anh ta thêm nữa, có lẽ vì cảm xúc đặc biệt khác đã lấn át cảm xúc tức giận tầm thường rồi.
Hình bóng ấy vừa quen vừa lạ, ánh mắt và giọng nói đấy nữa. Giống như cậu vừa mất đi một kí ức gì về anh ta. Giống như cậu đã từng gặp anh ta rồi mà không thể nhớ ra nổi, chỉ biết là anh ta đặc biệt. Cứ muốn đãi cà phê thôi, mà càng đãi càng thích.

À, hoá ra đau khổ vì ai đó. Chính là người đó. Người mà chỉ muốn ở bên như thế này.

"Anh còn nhớ mối tình đầu, thế người ta còn nhớ không?"

"Hình như người ta quên rồi"

"Thì làm gì có tình đầu nào được cái kết tốt đâu". Yoongi nói xong cũng tự thấy nó đúng. Mình trải qua rồi, anh ta cũng thế còn gì, đang đi với cậu đấy thôi. Đau khổ cách mấy nhưng gặp người cần gặp rồi quên hết ấy mà.

"Cậu chắc không?"

Seokjin đứng lại, kéo theo Yoongi cũng dừng vội. Cậu nghệt cả mặt trước câu hỏi bất ngờ từ anh.
Yoongi đang ở trước mặt anh.
Bàn tay anh vẫn nằm trong túi, nắm chặt, bồn chồn và khó chịu. Anh muốn mình có thể đủ dũng cảm để làm gì đó, có cái cớ nào đó để chạm vào cậu, vuốt tóc, vuốt má, nắm tay, hay làm tất cả những hành động dù đơn giản thế thôi để bù đắp lại những gì anh đã gây ra cho Yoongi.

"Tôi có cái này muốn đưa cho cậu"

Anh quyết định thay vì chạm vào thì đưa cho Yoongi bức thư mà bà chủ để lại. Cậu đón lấy, mở ra đọc trong linh cảm không lành.

"À, bà đi rồi"

Toàn bộ bức thư chỉ có những lời dặn dò sức khoẻ vô cùng bình thường dành cho cậu và anh con trai ở nhà đối diện, cho đến dòng cuối cùng, cậu nhận ra mình không hề sốc, bàng hoàng hay ngạc nhiên. Cậu biết bà sẽ đi như vậy, sẽ bỏ cậu lại. Cậu biết tính bà, bà là con người như vậy, cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi.

"Sao anh lại đưa nó vào lúc này?"

"Vì hôm nay thời tiết thích hợp"

Bàn tay ấm áp của anh chạm nhẹ lên mái tóc ánh nâu của Yoongi.
Nắng cuối trưa đổ xuống, đổ xuống vạn vật, đổ vào mắt cậu, rực rỡ làm sao. Gió vẫn thổi tan cái hương cà phê trên tay vào không khí đang dần ấm lên. Tiết trời sắp sang xuân rồi, mùa đông bớt lạnh hơn.
Hay là Seokjin tưởng tượng ra như thế nhỉ?
Chiều về, con phố xa lạ vắng người qua lại, chỉ còn mỗi bàn tay và ánh mắt của Seokjin dịu dàng vô cùng, đặt lên Yoongi.

[Tôi có thể

Cái lấp lánh đầy mi của Yoongi từ khi gặp anh giờ đây vỡ oà, lăn dài trên má và rơi xuống thảm nắng vàng dưới chân mình. Hoá ra đây là những gì bà để lại cho cậu. Không phải sự nghiệp, không phải vật chất.

"Tôi có thể ôm cậu một cái không?"

Cũng giống như Yoongi, hình như anh nhận ra ý đồ của bà chủ. Bà không để lại cho anh công thức đen đá, cũng không để lại hướng dẫn sử dụng máy pha. Bà để lại cho anh một định mệnh, như thế này. Bà để lại cho anh lí do anh nghiện cà phê. Rõ ràng bà đã không trở về sau hai ngày như đã hứa, nhưng đổi lại, mối tình đầu của anh đã trở về sau mười năm.
Như thế này.
Seokjin kéo một Yoongi đang rơi vỡ về phía mình, vòng hai tay ra sau cậu và ôm lấy thân hình nhỏ gầy vào lòng. Yoongi khóc mà không nức nở, nước mắt chỉ lăn ra như cái lẽ tất nhiên nó sẽ phải lăn ra như thế.

"Cậu có muốn về Daegu không?"

Yoongi gật đầu một cách nặng nề. Cái ôm đưa kí ức của cậu tới bông tulip anh tặng đã héo rũ, được cậu nhặt ra một cánh đính vào khung ảnh để trên bàn.
Có lẽ anh không nói thì cậu cũng biết, người này sẽ cùng cậu thực hiện ước mơ dang dở ngày ấy.
Ở trong lòng anh mà cậu lại ám ảnh cái quãng ngày Seokjin mất ấy, bà cậu lại chẳng buồn bã như cậu nghĩ mà suốt ngày từ quán cà phê trên thành phố gọi về cho cậu nghe về tên nào đấy ở nhà đối diện. Còn mong mỏi cậu lên Seoul để mà thay bà pha cà phê cho hắn ta cơ. Hoá ra bà không nói đùa.

"Này anh Jin"

Cậu buông anh ra.

"Chúng ta về Daegu thôi"

Rất nhanh gọn. Tầm mười lăm phút sau, cả hai quay trở về nhà ga và đặt 2 vé tới Daegu mà không đem theo bất cứ cái hành lí nào trừ tư trang cá nhân.

"Nhưng anh là giám đốc phải không?". Yoongi nghi ngờ.

"Ừ đúng rồi". Anh hớn hở.

"Thế tại sao đến một cái ô tô còn không có?"

"Tôi không có nhu cầu dùng. Công ti gần nhà mà"

"Hay là anh không biết lái xe?"

Ừ đúng rồi chả có cái mẹ gì không qua được mắt của con mèo đen này trừ việc anh là Kim Seokjin, anh không biết lái xe thật.
Yoongi nhìn cái mặt đờ ra của anh, khẳng định luôn câu trả lời là gì. Hoá ra không phải tên giám đốc diện măng tô, đồng hồ bóng loáng nào cũng biết lái xe.

"Có... có muốn ăn khoai lang nướng không? Trong lúc chờ tàu"

Seokjin cười chữa ngại và hỏi một câu không liên quan gì cả. Lại đánh trống lảng rồi, con người này đáng yêu chết đi được. Vì quá buồn cười mà suýt nữa thì cậu gật đầu

Nhưng khoan đã?

"A!"

"Tại sao lại là khoai nướng?"

Lông mày của Yoongi chưa bao giờ kéo sát lại gần nhau như thế.

"..."

"..."

"Vì tình đầu của tôi thích khoai nướng!"

"Anh có tin tôi đấm chết anh ngay tại cái nhà ga này không?"

Khoảng lặng diễn ra trong mười giây.
Trong mười phút.
Trong suốt mấy tiếng về Daegu.
Cả hai vẫn yên lặng.
Rốt cuộc vẫn không có miếng khoai nào được ăn.
Một người cố gắng che đi cái mặt đỏ ửng.
Một người không hiểu sao mặt mình đỏ ửng.
Chuyến tàu chiều cứ thế chầm chậm tiến về vùng ven Daegu, hẻo lánh và thân thuộc trong khoảng lặng ngượng ngùng khó hiểu diễn ra giữa hai người con trai.

"Lần đầu giám đốc về Daegu đúng không? Sau khi thăm bà tôi có thể dẫn anh đi tham qua-"

"Không, về cùng tình đầu một lần rồi"

"Này anh! Cút xuống tàu!"

Con mèo đen đối diện anh mặt đỏ bừng như có lửa trên đầu. Lần này không phải vì ngượng nữa mà là vì quá cáu rồi. Tên chết tiệt này hôm nay đi với cậu cứ tình tình đầu đầu cái khỉ gió gì thế chả biết.

"Ôi mèo đen ghen đấy à?". Seokjin thật sự không thể nín được cười.

Vì tôi thích anh được chưa!

Đấy bình thường nhé, câu này sẽ chỉ hét trong lòng Yoongi mỗi khi anh kích cậu ghen với cái "t ì n h đ ầ u" đến phát điên lên. Nhưng hôm nay, vào một ngày thời tiết thích hợp, cậu đã đạt đến cảnh giới chịu đựng
Nên câu hét không chỉ là câu hét trong lòng nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com