Chương 18
Buổi sáng cậu và hắn chào tạm biệt ba và mẹ cậu, khởi hành quay trở về nhà của cả hai. Suốt dọc chặng đường, người thì lo tập trung lái xe, người thì tập trung ngủ nên không khí trong xe phải nói khá là im lặng.
- Cuối cùng cũng về đến nơi, đi đường xa đúng là mệt thiệt mà!
Cậu vừa vào nhà đã chạy ùa ngay đến sofa nằm ườn ra đấy, còn hắn sau khi cất xe vào gara thì xách hai vali vào nhà rồi đi thẳng lên phòng.
Doãn Kỳ đang nằm dài trên sofa thì điện thoại trong túi quần bỗng đổ chuông, cậu vội rút điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiển thị dòng số lạ. Dù không biết là số của ai, cậu vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
- Xin hỏi ai đang ở đầu dây bên kia vậy?
"Là tôi, Tại Hưởng đây!"
Cậu nghe người đang gọi nói xong có hơi chút bất ngờ mà ngồi bật dậy.
- Là anh sao!? Làm sao anh có được số di động của tôi?
"Tôi hỏi xin cậu Bạch Hiền bên bộ phận truyền thông của công ty!"
- Vậy anh gọi cho tôi có mục đích gì?
Cậu vừa dứt câu hỏi thì nghe ở đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích truyền đến.
"Bộ phải có mục đích thì mới được gọi nói chuyện với Kim thiếu phu nhân hay sao?"
- Không phải... chỉ là tự nhiên một người không thân thiết gọi điện cho mình như vậy có chút gì đó không đúng cho lắm!
"Hai chúng ta có gì không thân thiết chứ, chẳng phải chúng ta nói chuyện rất hợp nhau hay sao?"
- Đúng là như vậy... nhưng mà mới chỉ nói chuyện sơ qua có một lần đã gọi là thân thiết thì chắc toàn bộ người lạ tôi gặp trên đường và bắt chuyện với họ đều là bạn thân của tôi hết mất!
Tại Hưởng nghe xong cười phá lên.
"Em nói cũng đúng, nếu chỉ mới nói chuyện có một lần đã gọi là thân thiết thì con người chúng ta đã có biết bao nhiêu là bạn rồi!"
- Vậy rốt cuộc là cuối cùng, anh gọi cho tôi để làm gì?
Cậu bắt đầu cảm thấy bực mình nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi người ở đầu dây bên kia.
"Tôi chỉ muốn gọi điện hỏi thăm em thôi. Hai ngày vừa qua của kì nghỉ lễ, em đã đi đâu và làm những gì?"
- Tôi đi thăm bố mẹ chồng và bố mẹ của tôi, vừa mới từ chỗ bố mẹ tôi về đang nghỉ ngơi thì anh gọi tới.
"Vậy là tôi đã làm phiền em rồi, thành thật xin lỗi!"
- Không sao, dù gì giờ tôi cũng đang chán, có anh gọi nói chuyện giải khuây xíu cũng vui!
"Hóa ra em chỉ xem tôi như một kẻ để mua vui cho em thôi sao, nghe buồn thật đó!"
- Ý tôi không phải là như vậy...
*****
Thạc Trân từ trên cầu thang đi xuống phòng khách, thấy cậu đang ngồi cười nói một mình liền đi lại ngồi xuống cạnh cậu xem có chuyện gì.
- Anh kể chuyện nghe mắc cười quá... tôi nghĩ người mẫu các anh phải nghiêm túc lắm ai ngờ... anh bận việc rồi sao... vậy thôi tạm biệt, hẹn gặp anh ngày mai ở công ty nha!
Cậu tắt điện thoại, quay sang bên cạnh thấy bản mặt hắn làm cho cậu giật bắn cả mình.
- Anh xuống đây từ khi nào vậy?
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại cậu.
- Có ai vừa gọi điện cho em sao?
- Đúng rồi, Tại Hưởng vừa gọi điện cho tôi!
- Tại Hưởng!?
Hắn nghe cái tên người đó phát ra từ miệng cậu liền nhíu mày.
- Anh ta hỏi xin số của tôi từ Bạch Hiền, anh ta hỏi thăm tôi rồi còn kể chuyện hài cho tôi nghe nữa. Anh không biết đâu, anh ta hài hước dữ lắm. Anh ta kể đủ thứ chuyện hết luôn, chuyện nào cũng vui, tôi nghe mà cười muốn đau cả bụng...
Cậu mãi lo luyên thuyên về người kia mà không để ý thấy sắc mặt hắn đang ngày càng khó coi.
- Để tôi kể cho anh nghe chuyện anh ấy kể với tôi nha, đảm bảo khi nghe xong anh sẽ...
- Đừng nói chuyện với cậu ta nữa!
Lời hắn nói ra nhẹ tựa lông hồng làm cậu đơ người ra tại chỗ.
- Sau này em đừng nói chuyện với cậu ta nữa, chặn số của cậu ta luôn đi!
- Sao lại không được nói chuyện với anh ta? Sao lại phải chặn số? Tôi với Tại Hưởng rất hợp tính nhau, bọn tôi cũng có nhiều điểm chung giống nhau nữa. Với cả nói chuyện với anh ta tôi cảm thấy rất vui...
Hắn đập mạnh vào bàn một cái rồi đứng dậy rời khỏi nhà trong sự khó hiểu của cậu.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
Sau khi ra khỏi nhà, đứng bên ngoài ngay trước cổng căn biệt thự hắn thở hắt ra một cái rồi rút điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó.
- Cậu có thể đến tiểu khu Như Ý đón tôi được không, tôi muốn ra ngoài một lát...
*****
- Cái tên này rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ?
Cậu ngồi nhai pizza ở phòng khách nhìn ra phía cửa, hắn đi từ sớm giờ cũng đã hơn năm tiếng rồi vẫn chưa có thấy về. Điện thoại thì tắt máy, gọi mãi cũng không được. Bỗng ngoài cửa có tiếng chuông, cậu vội chạy ra xem liền thấy một người đàn ông ngoại quốc đang dìu hắn trong tình trạng say xỉn, không còn chút tỉnh táo nào hết.
- Chào cậu, cậu chắc là vợ cậu ta đúng không. Cái tên này chả hiểu sao đòi tôi dẫn hắn đi uống rượu, tửu lượng kém mà nóc liên tục năm sáu chai rồi lăn đùng ra xỉu hại tôi phải vác cậu ta về. Cậu lo liệu chăm sóc cho cậu ta đi nha, tôi về đây!
Người kia xả một tràng rồi ném hắn lại cho cậu, sau đó thì lái xe rời đi. Cậu đỡ lấy hắn, choàng tay hắn qua vai mình rồi dìu hắn vào trong nhà.
- Thiệt cái tình, lễ như này cửa hàng nào mà mở cửa cho anh uống say như vậy chứ? Say rồi lại về báo tôi. Anh ở ngoài vui vẻ cùng bạn uống rượu, còn tôi phải ngồi nhà ăn pizza chờ anh. Biết rõ tôi không biết nấu nướng mà vứt tôi một mình ở nhà còn bản thân thì đi nhậu say đến nông nỗi này đó!
Cậu nhìn hắn nằm trên giường cằn nhằn.
- Kỳ à...
Hắn mấp máy môi gọi tên cậu bằng chất giọng lè nhè đặc trưng của người say rượu.
- Kỳ à... đừng nói chuyện với tên Tại Hưởng đáng ghét kia nữa... anh không có thích hắn... không thích thấy em tươi cười nhắc về hắn trước mặt anh...
Kim Thạc Trân có vẻ như không thích Tại Hưởng thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com