Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ép gả

Kiến thức của mình có giới hạn, nếu có gì sai sót mong mọi người thông cảm.

***

"Thôi má ơi! Con hông có chịu đâu!"

Nam Tuấn bực tức hất đổ ly trà, má thật ngộ hết sức, người ta đang tuổi ăn tuổi chơi mà bắt đi lấy chồng. Tưởng thằng Tuấn này đồng ý hả? Mơ đi!

"Sao bây lại không chịu? Nhà bên đó đường hoàng, lại môn đăng hộ đối! Cưới nó bây có thiệt đâu?"

Ông Hội Đồng vừa nói vừa chống gậy đi ra, tuổi ông năm nay đã cao, nếu không mau gả tụi nhỏ đi thì làm sao ông dám an hưởng tuổi già?

Ngặt nỗi Nam Tuấn ưng đờn ông, cậu nói cậu không cưới vợ từ năm cậu 12. Ông bà tưởng cậu còn con nít nên nói chơi, ai có dè cậu làm thật, năm nay đã 23 rồi mà chưa có nổi một mối tình đầu, tối ngày toàn ôm gà đi đá, không thì là vào sòng đánh bạc.

Lần này gả cậu đi xa xa để cậu khỏi ở đây phá của nữa. May cho nhà Hội đồng là nhà bên đó cũng có thằng con trai y như Nam Tuấn nhà mình, ông bà mừng lung lắm, còn cậy người mai mối cho Tuấn để cậu sớm về bên đó.

"Ai kêu cha má mai mối cho con mần chi? Ai mà biết thằng đó nó ưng con hay nó ưng cái gia sản này?"

"Bây lục nguyên cái đất Cà Mau này coi có ai thèm cưới bây không? Cha phải cậy người lên tới Cần Thơ tìm chồng cho bây đó! Bây không cảm ơn cha thì thôi chứ?!"

Ông Hội đồng tức giận chống gậy xuống gạch nghe một tiếng 'Cốp' rõ lớn, bà Hội đồng ngồi kế bên thấy chồng mình giận quá liền xoa lưng cho ông hạ hỏa. Bà quay sang mắng Nam Tuấn

"Bây coi bây kìa, cha bây muốn tốt cho bây thôi..." bà dừng lại một chút rồi nói tiếp "Mà bây cũng khỏi có lo vụ Cậu ấy dòm ngó gia sản nhà mình, nhà đó còn giàu hơn nhà mình ấy chớ"

"Xớ! Giàu chắc con thèm, mấy cha nhà giàu đó chắc thuộc dạng công tử bột, hông thôi là mấy thằng mập thù lù được cha má cưng chiều chớ gì"

Nhìn Nam Tuấn như vậy ông bà cũng hết biết đường mà nói, cái thằng này lúc sinh ra tính tình hiền lành ngoan ngoãn, sao mà càng lớn càng hống hách, ngông cuồng như thế không biết.

"Anh hai nói vậy là bậy lắm đó đa"
Từ trong phòng có người bước ra, trên người khoác bộ bà ba màu lam nhạt, dáng vẻ đoan trang hiền thục ấy, có ai ngoài cô hai nhà họ Kim, Kim Hạnh Dung.

"Bậy cái gì mà bậy? Mày đã gặp ông đó chưa?"

Hạnh Dung ngồi xuống cạnh Nam Tuấn, mỗi người một vẻ, khác nhau một trời một vực. Cậu hai Tuấn thì chơi bời lêu lổng, tối ngày ăn xài phung phí, Cô hai Dung thì lại thích làm ăn, cùng cha tính toán sổ sách. Nhiều khi ông bà ước hai đứa này đổi tính cho nhau thì hay biết mấy.

"Em chưa có gặp, mà hồi lần đi lên Cần Thơ với cha em có nghe mấy người ở đó kể"

"Kể sao?"

"Thì...Cậu Kim học sâu hiểu rộng, tính tình dễ chịu, lại còn rộng lượng...Nghe đâu dung mạo của cậu Kim đẹp lắm, phải nói là đẹp nhất nhì xứ Cần Thơ đó đa"

Nghe thì cũng có chút thiện cảm đi, coi như cưới cái người đó thì Tuấn cũng không có gì mất mát. Nhưng mà cậu vẫn không chịu!

"Hổng cưới đâu! Mày thích thì cưới đi!"

"Sao lại không cưới hả con?"

Bà Hội đồng tức lắm, cậu Kim đó biết bao người xin được hỏi cưới, sao thằng con của bà nó ngốc thế kia?!

"Ổng giỏi hơn con rồi trèo lên đầu con ngồi hả?!"

"Nói chung là mười ngày nữa theo cha lên đó xem mắt!"

Ý ông Hội đồng đã quyết, ông nhất định phải ép gả Nam Tuấn.

"Má! Con hông có ưng ổng đâu!!"

"Bây giờ mày muốn lên đó xem mắt hay để cha mày cắt tiền tiêu vặt của mày?"

"Cha! Má!"

Tuấn dậm chân, khuôn mặt nhăn nhó nhìn hai người họ. Cuối cùng cậu đành chịu thua, không gả thì thế nào cũng bị đá đít ra khỏi nhà.

"Vậy là Cậu hai Tuấn đồng ý rồi phải hông?"

"Ừ!"

Nam Tuấn cọc cằn trả lời. Cô lấy tay che miệng mà cười, lâu rồi mới thấy anh mình nghe lời như vậy, cô cũng bất ngờ lắm. Cô đứng dậy chào cha má rồi vào trong xem sổ sách, nói thật chứ lúc nãy nghe Nam Tuấn la dữ quá cô mới ra, chứ công việc vẫn còn đăng đăng đê đê ra đó.

Hớp một ngụm trà, bà Hội đồng nói vọng ra sau bếp.

"Bây đâu! Lên dẫn cậu hai xuống bếp!"

"Cái gì vậy má?!"

"Thì má thấy bây sắp về nhà chồng, học nấu nướng đi là vừa"

Đầu Tuấn bắt đầu xây xẩm, sao lại là mình? Bộ nhà đó bị thiếu gia đinh à?

"Má nói cho bây luôn, bây qua bên đó không chỉ làm 'vợ' mà còn làm 'ở đợ'"

"Ủa? Là sao vậy má?"

Đó, không biết phép tắc gì hết, Ông bà Hội đồng không biết cậu qua nhà đó ở được mấy ngày nữa, nói đúng hơn là không biết nhà đó chịu cậu được mấy ngày.

"Thôi thì cũng chẳng giấu gì bây... Mấy nay làm ăn thua lỗ đâm ra cha bây thiếu nợ..."

"Mèn đét ơi?! Cha thiếu nợ cái chi mà lên tới Cần Thơ vậy cha?"

Ngó bộ Nam Tuấn đang tức lắm, cậu nhìn cha cậu không chớp mắt, nhưng ông chỉ cúi đầu không nói, bà Hội đồng lúc này đành xuống nước khuyên con

"Cha bây thiếu nợ, mượn tiền Ông Lý trưởng Kim là bạn cũ ở tuốt trên Cần Thơ, bây giờ không trả nổi mà bây lại cứ ăn xài phung phí, cũng may là ông Lý trưởng ưng bây nên cha bây mới cậy người mai mối cho hai đứa..."

"Ôi thôi mệt quá! Là bây giờ con đi ở đợ trừ nợ đúng hông?"

"Chừng nào đủ tiền thì cha bây chuộc bây về..."

Ngó xem thằng Tuấn này có miếng nào tin tưởng hai ông bà không? Không nha! Mà thôi, dù sao cũng là cha má của cậu, hổng lẽ bỏ cậu luôn sao. Cứ đến nhà đó thử đi, từ từ rồi cha với má cậu cũng chuộc cậu về.

"Cha với má tính xem con phải mần ở đó bao lâu thì mới trả hết nợ?"

Ông Hội đồng ngồi tính nhẩm, ông e dè nhìn cậu.
"Khoảng mười năm..."

Ôi trời ơi, ai coi gọi đốc tờ đi, cậu xỉu tại chỗ bây giờ.

"Đến chừng bây về thì lo mà chơi"
Bà Hội đồng bất lực thở dài, nợ cái chi mà nợ dữ vậy không biết.

"Mười năm sau con già đi rồi sao mà còn đủ sức mà đi chơi nữa?!"

"Lo chi vụ đó? Đợi bây về má cho bây ăn xài thỏa thích!"

Cân đo đong đếm một lúc thì Tuấn cũng thấy mình chẳng có thiệt thòi gì nhiều, ở nhà đó mười năm rồi về chứ có sao đâu, có thể là cha má ăn nên làm ra rồi rước Tuấn về sớm hơn dự định cũng không chừng.

"Được rồi...gả thì gả!"

Kim Nam Tuấn này không có sợ thằng nào đâu! Về đó mà dám ăn hiếp thằng Tuấn này hả? Đấm cho bể đầu!

***

Người viết thuộc dạng ngu văn, nêu có gì sai sót mong mọi người bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com