Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Đám hỏi

Nhà Lý trưởng tất bật một thì nhà Hội đồng tất bật mười, từ lúc cậu vừa về đến nhà là đám gia đinh đã phải chạy lên chạy xuống để dọn dẹp nhà cửa, chúng nó bận đến tối mặt tối mũi. Cậu thở dài, nhìn cha má mình bày biện mà mỏi hết cả mắt.

Lúc chuẩn bị xong thì trời cũng vừa sáng, tụi nhỏ mệt đến rã rời, ông Hội đồng thấy vậy liền gọi thêm người về phụ.

Nhìn mọi người giúp đỡ nhiệt tình như vậy cậu lúng túng không thôi, từ đó giờ cậu đâu có biết gì về ba cái vụ này, lúc nào cũng được cưng chiều, bao bọc.

Cuộc sống của cậu Tuấn nhàn lắm, sáng chiều đều có người làm cơm bưng nước rót, e rằng việc nhà một móng tay cũng chẳng đụng tới. Lần đầu xuống bếp nấu nướng thì cũng là vì sắp cưới chồng, cậu hừ một tiếng, tất cả là tại anh!

Nhìn mọi người chạy qua chạy lại cậu cũng chẳng biết làm gì...

"Cậu vô buồng đi cậu!"

Bất thình lình con Như chạy đến kéo cậu vào trong, nó thấy rồi, cậu cứ đứng đây lóng ngóng mãi thì lát nữa đàn trai tới làm sao mà sửa soạn cho kịp.

"Cậu đó, nhà trai sắp đến sao hổng vô buồng?! Lỡ bà thấy bà la em rồi sao?!"

"Aaa!! Đừng có càm ràm nữa!!"

Cậu ngồi bó gối trên giường, tuyệt đối không cho con Như chạm vào mình dù chỉ một sợi tóc, hết má rồi tới nó, nói miết hà! Mệt quá!

Con Như chưng ra vẻ mặt bất cần đời, không chải tóc thay đồ cho cậu kịp thì nó có nước bị cúp cơm.

"Cậu mần ơn cho con chải đầu cho cậu đi cậu..."

"Không!"

Ăn hiếp cậu à? Cậu cho bây chết! Khỏi đụng đầu đụng tóc gì hết á!

Nhỏ này đó giờ to gan lớn mật, nó điềm nhiên chạy ra cửa, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.

"Cậu không cưới cậu hai Kim hử? Vậy để em nói với bà đặng cậu khỏi làm đám"

Cậu dùng dằng đứng dậy, mày được lắm Như! À không, nguyên cái đám gia đinh nhà này được lắm. Từ hôm qua, khi mà chúng nó biết cậu cưới anh liền đem anh ra làm lý do lý trấu, cái gì cũng Cậu hai Kim thế này Cậu hai Kim thế nọ, cậu tức á!

"Làm gì làm đi"

Cậu ngồi tựa lưng vào thành ghế gỗ để con Như dễ dàng chải tóc cho mình. Cậu mím môi, con trai chứ có phải con gái đâu mà ăn diện lộng lẫy, mặc bộ đồ chải cái đầu là xong rồi chớ gì.

"Tới rồi! Tới rồi! Đàn trai tới rồi!"

Bên ngoài có tiếng đập cửa, cậu lập tức đứng dậy mặc kệ luôn con Như.

"Ở trong buồng cậu ơi! Nhà trai trình sính lễ rồi mình mới ra!!"

Cậu xí một tiếng, ra hóng một xíu thôi, cậu có vén màn đi ra ngồi chung với quan khách đâu.

Nói là làm cậu ra sau màn vểnh tai lên nghe, má cậu có nói là nên đứng sau màn đặng lúc người ta nói xong thì mình biết đường đi ra mà, cậu đang vâng lời má đó thôi.

Ngoài này, sau khi quan khách đã đến đông đủ, ông Kim cất giọng.

"Kính thưa hai bên gia đình, hôm nay nhân dịp ngày lành tháng tốt, nhà trai chúng tôi xin mang trầu cau và sính lễ đến để hỏi cưới cháu Nam Tuấn về làm rể" - Sau khi giới thiệu xong xuôi, ông Kim đứng dậy bắt đầu trình sính lễ.

"Lễ vật đầu tiên là hai vòng kiềng vàng, hai dây chuyền vàng, một đôi bông tai, một cặp nhẫn cưới và năm mẫu ruộng, còn có 20 cây vàng làm tiền trợ cưới..."

Bên dưới có tiếng xì xào, mọi người ai nấy đều bàn tán về sính lễ của đàn trai, vàng thật sự rất nhiều, nhiều đến chói mắt.

Cậu trong này nghe mà đổ mồ hôi hột, cho mần chi mà nhiều lung vậy, mà mặc kệ đi, bây giờ cậu chỉ mong người lớn nhanh nhanh để cậu ra với anh chớ cậu run lắm rồi.

"Tiếp đến, nhà trai xin gửi đến sáu mâm lễ vật gồm: trầu cau, rượu thuốc, bánh trái, chè mứt và hai con lợn quay. Trình sính lễ đã xong, xin phép gia đình cho chúng tôi được báo cáo gia tiên và mời chú rể ra trao lễ vật"

Sau khi cúng bái và trình sinh lễ đã xong, con Như ra hiệu để cậu bước ra.

Thạc Trấn nãy giờ ngóng người thương đã lâu, thấy Nam Tuấn bước ra liền vui vẻ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ý cưng chiều.

Nam Tuấn hôm nay diện áo sơ mi trắng và quần tây đống thùng, trông chẳng khác mọi khi là mấy nhưng thứ làm anh chú ý là cặp mắt vì ngại ngùng mà rũ xuống cùng đôi má hây hây ửng hồng kia.

Thạc Trấn hài lòng đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dáng vẻ rụt rè, ngoan ngoãn ấy làm anh xao xuyến, bất giác trong lòng dâng lên cảm xúc muốn đưa tay kéo cậu vào lòng để nâng niu, che chở.

Quan khách ngồi xem mà không ngớt lời khen ngợi, hai cậu quả là đẹp đôi!

Nam Tuấn nhìn sính lễ mà không khỏi choáng váng, may cho cậu là con trai, nếu là con gái chắc vàng đeo đầy cổ, khỏi đi đứng gì luôn quá.

Thời khắc này cũng đến, cả hai cùng trao nhẫn cưới. Đến khi chiếc nhẫn vàng được chạm khắc tinh tế đã nằm trên ngón áp út mà cậu vẫn chưa thể tin rằng mình đã có chồng và đó là người mình thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm nay.

Làm xong một vài lễ nghi bái lạy gia tiên, cuối cùng thì mọi việc cũng xong và chính thức vào tiệc.

Thạc Trấn vừa nói với cậu vài ba câu đã bị mấy ông mấy bác mời rượu liên tục, lòng dù không muốn cũng phải ra uống cho phải lẽ.

Nam Tuấn lo lắng không thôi, anh chưa kịp nghỉ ngơi đã vào bàn tiếp rượu như vậy thế nào một hồi cũng bị hành ói lên ói xuống cho coi.

Anh cứ tiếp rượu không ngừng, từ ly này đến ly khác, ấy vậy mà mặt mày vẫn tỉnh bơ, hình như chẳng chút xi nhê gì. Cậu bây giờ như ngồi trên đống lửa, để anh ngoài đó thì có nước uống tới sáng, phải đánh bạo đi ra lôi anh vô mới được.

"Chồng bây mới...uống chút xíu hà...có bị gì đâu mà bây lo..."

Hơ hơ ông nào cũng nói là mới uống có chút xíu, mà cái một xíu là từ sáng sớm đến xế chiều chưa chịu về à?

Nhìn ông bác ấy mặt mày bơ phờ, chân này đá chân kia, cậu đoán chắc xỉn lắm rồi, vậy mà vẫn cố ép anh uống. Còn mấy ông đang ngồi rượu chè ca hát, cậu thấy cũng chỉ biết chán nản lắc đầu, bộ hết thú vui rồi hay sao ý.

"Dạ không được bác ạ, chồng con mệt rồi, mai còn phải chuẩn bị đặng mốt đám cưới nữa ạ..."

Cậu dịu giọng nói, bây giờ còn dịu hiền ngoan ngoãn nha, chớ mà không tha chồng cậu thì cậu ra cậu tiếp khách luôn á! Người mà có rượu rồi thì có trời mới biết.

"Thôi được rồi, để nó nghỉ đi, mai mốt còn đám cưới nữa mà"

Nghe được câu đó cậu lập tức chạy đến dìu anh vào, chưa chi đã nói đám cưới nhậu tiếp, anh gặp mấy ông bác này là tiêu rồi.

Nam Tuấn nhìn xung quanh, nhà thì nhiều phòng nhưng cậu chắc chắn là chốc lát nữa mất ông bác kia sẽ chui vô đó ngủ. Suy nghĩ một lúc thì quyết định cho anh nằm trong phòng mình, đảm bảo yên tĩnh.

"Cậu nằm đây đi, để em ra múc cháo với nấu canh giải rượu cho"

"Thôi được rồi, cậu không cần"

Anh kéo cậu ngồi xuống cùng mình, tiện thể ôm lấy eo cậu.

"Cậu hôn em được không?"

Da mặt cậu mỏng, nghe anh nói vậy liền hiện chút phiếm hồng vì e thẹn, trước sau gì cũng về chung một nhà, hôn một cái cũng chẳng sao đâu.

Thấy cậu gật đầu đồng ý, anh nhanh chóng dang tay kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ lên môi cậu. Nam Tuấn vì ngại ngùng mà nhắm chặt mắt, thành công tạo cơ hội cho anh hôn thêm một cái lên má.

"C..Cậu...ăn gian!"

Đánh nhẹ vào vai anh, cậu thẹn quá hóa giận rồi đa.

"Cậu đâu có nói là chỉ hôn một cái?"

Nam Tuấn đớ lưỡi, anh không sai, cậu sai. Nhưng mà cậu tự nguyện sai à nha!

"Cậu tiếp khách sáng giờ rồi, để em xuống bếp lấy gì cho cậu ăn"

Biện đại một cái cớ để ra ngoài, cậu đang bối rối lắm, bây giờ có cái lỗ là cậu chui đầu xuống liền á!

Anh làm gì để cậu rời đi đơn giản như vậy, ôm chặt cậu vào lòng, anh nhỏ giọng nói.

"Lúc sáng cậu ăn rồi, bây giờ lại muốn cái khác"

"C..Cậu muốn cái chi...?"

Cậu cuối gầm mặt, anh cứ thích chọc cậu cho cậu mắc cỡ vậy á, tại lúc đó nhìn cậu dễ thương lắm.

Kéo cậu ngồi lên đùi mình, anh mạnh bạo chiếm lấy đôi môi ấy một lần nữa.

Cậu choàng hai tay qua cổ anh, thừa biết đây không còn là một nụ hôn phớt lờ như lúc nãy nữa mà là một nụ hôn sâu, coi như là để anh đánh dấu chủ quyền.

Anh day nhẹ cánh môi cậu, sau đó cắn một cái đến bật máu, cậu đau điếng, hét lên một tiếng nhỏ.

"Á! Đau..."

Thạc Trấn hài lòng đưa lưỡi vào trong thăm dò, tiếng 'chóp chép' vang vọng khắp căn phòng.
Bất chợt, anh rời khỏi môi cậu, tay luồn vào trong lớp áo sơ mi trắng.

Mắt cậu ậng nước, anh chơi xấu, tự nhiên sờ người ta tùm lum tùm la hà.

Nam Tuấn chôn mặt vào lòng anh, mặc kệ những cái đụng chạm hay vuốt ve ấy, thôi thì tập làm quen để sau này đỡ bỡ ngỡ.
Sau vài cái đụng chạm ấy thì cậu chẳng thấy anh làm gì nữa, anh vuốt lưng cậu lên xuống, từng động tác đều nhẹ nhàng, ân cần.

Cậu được anh xoa lưng như vậy cũng từ từ thả lỏng, tầm mắt mờ dần rồi thiếp đi lúc nào không hay, anh cẩn thận đặt cậu xuống giường, đắp chăn lại đàng hoàng rồi rời đi. Trước khi ra ngoài vẫn không quên hôn lên môi người thương một cái.

Anh không khỏi hài lòng với chồng nhỏ của mình, đã thuần khiết còn ngoan ngoãn, lễ phép. Ngó bộ anh cưới được chồng nhỏ vừa ý rồi đa.

***

Ahihi xém có h:'))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com