Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Ai hơn ai?

"Cậu hai nhỏ đi lại đây cho tôi hỏi tội cái"

"Hức...em xin lỗi mà mình..." - Cậu vẫn kiên quyết trốn trong chăn.

Thạc Trấn thở dài, chưa đánh chi hết mà đã khóc bù lu bù loa lên rồi.

Đáng lẽ anh sẽ tha chớ, nhưng phạm vô gia quy của nhà này thì khỏi!

Lôi người nhỏ ra ngoài, Thạc Trấn nhất quyết bắt cậu nằm sấp xuống. Đến khi cậu đã yên vị, anh thong thả cầm roi nhịp nhịp trên mông cậu.

Nhận thấy nguy hiểm có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, Nam Tuấn sợ đến nỗi muốn bật dậy bỏ chạy, nhưng được hết chơn hà...

"Cậu hai nhỏ cho tôi hỏi, nãy giờ cậu nói chuyện với ai vậy đa?"

Giọng điệu Thạc Trấn lạnh tanh, giận thì giận thiệt đó nhưng cũng phải ráng mà chừa lại cái dáng vẻ nho nhã này để mắc công người mình thương sợ thì lại khổ.

"Dạ...hức, em nói chuyện...với mình..."

Cậu thút thít vùi đầu vào gối, rồi cứ như vầy thì sao anh nỡ đánh đây.

"Nói chuyện với tôi mà sao cậu hỗn lung vậy hả cậu?" - Thạc Trấn giơ roi định đánh xuống.

Nam Tuấn co rúm người chuẩn bị nhận đòn, nhưng lực anh đánh xuống cũng chỉ đủ phủi kiến, cậu tưởng mình thoát nạn liền thở phào nhẹ nhõm.

'Vút chát!'

Một roi quất mạnh vào mông làm Nam Tuấn điếng người, chu choa mạ ơi nó thốn! Tưởng anh tha, ai có dè anh làm một phát thấu trời thấu đất.

"Gia quy nhà này cậu đã xem qua chưa?" - Thạc Trấn thu roi, điềm đạm hỏi.

"Rồi..."

'Vút chát!'

"Cậu nói chuyện với ai mà trống không vậy"

"Hức..dạ với...mình"

Thạc Trấn ậm ừ, mắt liếc xuống liền thấy chồng nhỏ đang cào cấu tấm mền đến sắp rách, chắc ấm ức lắm đây mà.

Anh đánh cỡ này còn nhẹ, gặp người khác mà ăn nói kiểu này xem, nhẹ là nằm vài ngày, nặng thì phế, mà nếu ác mồm ác miệng thì không cần phải nói nữa.

"Tôi giữ thể diện cho cậu, để cậu vô buồng không ra tiếp khách, rồi cậu hờn cậu ghen cái chi?"

Trước mắt Nam Tuấn là một mảng mông lung do nước mắt, cậu biết Cầm Thư đến là để thăm hỏi chúc mừng hai người, nhưng đó chỉ là cái phụ thôi, mục đích chính của cô ta rõ ràng là muốn làm khó cậu.

"Đó là hức...khách của mình mà...có phải của em đâu?!"

'Vút chát!'

"Mình đừng có được nước làm tới nha! Huhu mình thấy ghét lắm!"

Nam Tuấn dùng hết sức bình sinh mà la lên, hên cho cậu là Thạc Trấn đã cấm người lại gần phòng mình, nãy giờ mà để bà nghe được là cậu chết.

Bỏ roi sang một bên rồi ôm cậu vào lòng, Thạc Trấn dịu dàng hôn lên má người nhỏ.

Thấy anh đã tha cho mình, Nam Tuấn rút sâu vào lòng anh rồi thút thít làm nũng, tiếng nấc vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, nước mắt thì ngày một nhiều hơn.

Người ta tuổi thân chứ bộ!

Nhưng cậu đau một anh đau mười, đánh thì phải xót chứ, nhưng phải làm vậy thì cậu mới ngoan.

Vâng, cậu sẽ ngoan nhưng là ngoan cố.

"Hức...mình chơi gì quá đáng...hức mới cưới chưa được một ngày mà...mình dẫn người con gái khác về...hức"

Anh xoa lưng cho cậu, khóc đến xanh mặt mày rồi bây giờ lại nhợn lên nhợn xuống.

"Mình ghen?"

"Tui hổng có thèm ghen à nha!"

Bị nói trúng tim đen, Nam Tuấn giận dỗi cắn người. Thạc Trấn cũng không phản kháng ngược lại còn cưng chiều hôn lên môi cậu.

"Vậy mình nói em nghe vụ mình với cô Cầm Thư kia đi, đi mà mình"

Xem ra anh đã nguôi giận, Nam Tuấn bắt đầu nũng nịu hỏi chuyện. Vậy mà cậu hai Trấn vẫn im re, một từ cũng chẳng nói.

"Hứ, cậu hai lớn ngại chớ gì, tui biết mà hổng có ai trong cái nhà này thương tui hết!"

Vẫn không có tiếng gì phát ra...

Nam Tuấn liếc anh, vậy là hết thương thiệt rồi, cậu hai Trấn bây giờ chuyển sang thương cô Cầm Thư mà bỏ cậu.

"Mình lại nghĩ bậy chi rồi?"

"Em giận mình rồi" - Nam Tuấn chu mỏ trả lời.

"Vậy tôi cho mình ăn roi đặng bớt giận nghen"

Hẳn bị đau là nguôi cơn giận...nguôi con khỉ khô, cậu bị đánh bầm dập mà có bớt giận được xíu nào đâu!

"Mình nói đi, nói là em hết giận" - Nam Tuấn nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.

"...Mình muốn tôi nói cái chi?"

"Cái cô Cầm Thư đó với mình thân nhau tới cỡ nào? Rồi tám năm qua mình ờ đâu?"

Nhìn cái mỏ chu chu thấy ghét, Thạc Trấn không kiềm được hôn lên môi Nam Tuấn một cái.

"Tôi với Cầm Thư là bạn bè bình thường, tám năm qua tôi đi học đặng về kiếm tiền nuôi mình, có chi đâu mà mình hờn dỗi vậy đa"

"Ở đó mà kiếm tiền nuôi em, nghe cứ như mình biết trước là sẽ cưới em hổng bằng"

Thạc Trấn cười lớn, chồng nhỏ của anh thật thông minh, quả thật ngay từ đầu anh đã biết mình sẽ cưới cậu.

Anh chấm cậu, cậu cũng một lòng chờ anh. Không thể không cưới!

Nam Tuấn bên này đưa mắt nhìn anh, trong đầu đã có vài dấu chấm hỏi, anh bị bệnh hả ta?

Không sao, vẫn đẹp trai, vẫn là chồng mình!

Đảo mắt một cái, Nam Tuấn vừa nghĩ ra trò hay, cậu bắt anh một hai là phải dìu mình ra sảnh chính để tiếp chuyện với Cầm Thư.

"Mình nói không thích Cầm Thư mà"

"Để cô ấy ở ngoài đó với má như vậy thì kì lắm mình..."

Thạc Trấn bất lực mỉm cười, trong lòng thừa biết người thương sắp bài trò.

Thôi thì anh phụ cậu làm trò vậy.

***

"Chèn đét ơi, mần chi mà nãy giờ ở trong buồng lâu vậy con?"

Má chồng nắm lấy tay cậu, ân cần hỏi han, xem ra bà quên luôn sự hiện diện của cô rồi.

Thử nghĩ xem, hai đứa tình cảm mặn nồng ở trong buồng lâu như vậy. Cha chả, bà không thể không liên tưởng đến việc hai đứa con bà nó...

Vỗ vai Thạc Trấn bảo anh dìu Nam Tuấn ngồi xuống, hai đứa bây tự tìm chỗ mà ngồi, má đang bận mừng thầm trong bụng rồi.

"Thiệt cái tình, hai đứa mần chi mà ở trong buồn lâu vậy đa"

Thấy bà vô tình khơi mào câu chuyện, hai mắt Nam Tuấn liền sáng rỡ, đầu nhảy 7749 cách để nói xấu anh.

"Gia quy nhà mình khó vậy sao má..." - Nam Tuấn cẩn thận liếc nhìn anh.

Bà thấy hành động của cậu liền cho rằng cậu bị anh ăn hiếp, bà quay sang anh, lên tiếng trách móc.

Vừa lòng cậu lắm.

"Là vì Nam Tuấn phạm vào gia quy, con cũng chỉ chỉnh đốn lại một chút"

Cậu gào thét trong tuyệt vọng, anh thì hay rồi, làm bà không thèm theo phe cậu nữa.

Nhích người sát lại gần anh, cậu nhỏ giọng hỏi.

"Chỉnh đốn của mình là lôi em lên giường đánh một trận muốn bầm dập á hả?"

"Mình thì tôi chỉ đánh, người khác đã đuổi thẳng cổ, mình còn không vừa ý điều chi?"

Thôi mình đuổi đi, đánh đau lắm.

"Còn cô ấy thì sao?"

Giọng Nam Tuấn nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, thiệt tình cậu cũng không muốn anh trả lời. Lỡ mà...

"Đuổi" - Thạc Trấn đáp lời, giọng anh to rõ, chẳng chút ngập ngừng, vô cùng thẳng thắn.

Nhận được câu trả lời như ý mình muốn, Nam Tuấn vui vẻ tha cho chồng lớn, trên môi không quên nở nụ cười đắc ý.

Xem ra chằng có cái lỡ nào ở đây rồi cậu ha, đảm bảo vừa nghe xong là lòng cậu vui như mở hội rồi chớ gì.

Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Cầm Thư, cậu đoán cô đã nghe hết rồi, vấn đề nằm ở chỗ cô có tự mình rút lui hay không thôi.

Ai biểu cô chọc cậu, cậu chọc lại cho huề thôi.

Thế là ngồi tiếp chuyện mà đầu óc cậu để trên trời, ai nói gì cũng cười cười cho có lệ.

Đầu cậu bây giờ lâng lâng giống mấy ông say rượu rồi, miễn tiếp chuyện ha!

***

Trung Thu vui vẻ nè!!!
Cái này đăng gấp mừng Trung Thu nên có nhiều sai sót:') Thứ lỗi cho em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com