Chương 3: Kế hoạch
Bà bước xuống nhà sau, đập vào mắt bà là hình ảnh thằng con trai cưng đang ngồi bó gối trong một góc bếp. Cái mặt chằm dằm chù ụ thấy mà thương, bà đang tự hỏi không biết thằng nhỏ này nghĩ cái gì mà nhìn sầu lung vậy.
"Mần chi mà cái mặt nhìn buồn xo vậy con?"
"Má ơi...có khi nào mai mốt con về nhà đó rồi người ta cho con ăn dưới bếp hông má?"
Thiệt hết nói nổi, cậu Tuấn coi vậy chứ còn khờ lắm, tối ngày nghĩ ba cái chuyện trên trời dưới đất gì đâu không.
Nhà người ta giàu nứt vách đổ tường mà sợ cái gì không biết, sợ là sợ cái vụ về nhà chồng mà chẳng biết hầu chồng kia kìa. Lỡ mà chồng không ưng thì có nước đi ra chuồng gà mà ngủ.
"Thôi bây đừng có lo, về nhà chồng thì mần ơn đằm thắm lại một chút nghen con"
"Hồi đó đằm thắm thì má nói là giống con gái, giờ con vầy rồi má đòi cái chi nữa?"
Cậu phồng má giận dỗi, làm sao cũng hông vừa bụng má hết chơn á.
"Đâu đâu, mấy nay bây học được cái chi, bày ra cho má xem?"
Học cái gì? Cầm được con cá lên mần là hên lắm rồi á. Tuấn muốn nói vậy mà hông dám, hổng có ai muốn từng tuổi này mà ăn đòn đâu...
"Dạ...để con dọn cơm cho má ăn nha má?"
"Ừm!"
Chắc bà Hội đồng mừng lắm đa, nhìn mặt bà tươi roi rói thế kia mà. Bà lên nhà trên kêu mấy đứa nhỏ gọi cô hai ra ăn cơm. Bữa nay ông Hội đồng đi công chuyện, chắc mai mới về nên không có dùng cơm trưa ở nhà. Mà hình như ông Hội đồng cũng sợ ăn đồ cậu hai Tuấn nấu lắm, lần nào cũng ăn cơm trắng với nước mắm thôi.
Nam Tuấn thong thả đi lên, cậu nấu cơm thôi, còn việc bưng bê thì giao cho tụi gia đinh.
"Xới cơm cho má đi con"
Bà Hội đồng lên tiếng nhắc nhở, vô bàn là cắm đầu cắm cổ vô ăn hà, không có biết ngó ngàng gì tới ai hết.
Cậu nghe vậy thì bắt đầu xới cơm, mới đặt chén cơm xuống đã bị cô hai đánh vô tay một cái rõ đau.
"Gì vậy Dung?!"
"Anh xới là xới từ lớn đến bé, xới mình cuối cùng!"
Giờ sao? Đành nghe theo chứ biết làm sao bây giờ, cậu xới xong thì mời má ăn cơm.
Làm như cậu không có duyên với ba cái vụ học hành, đọc mấy quyển sách mà má giao cho hổm rày, cậu có vô được bao nhiêu chữ đâu. Mới lật vài trang đã ngáp ngắn ngáp dài, nhìn mệt mỏi hết sức.
"Đồ ăn bây nấu cũng ngon quá đa"
Nghe bà khen cậu cũng mừng đôi chút, mấy nay ở dưới bếp học nấu nướng cũng vất vả lắm chứ bộ!
"Anh hai làm được cỡ này chắc về nhà chồng, chồng cưng lung lắm"
Nhắc tới chồng là ngán ngang, lỡ mà gặp trúng cái thằng ba xàm ba láp là 10 năm cuộc đời của cậu coi như bỏ. Nhưng dù sao cũng có cái mặt tiền dùm cái, chứ không thôi nằm chung chăn gối với nhau, lỡ tối đang ngủ xoay người gặp bản mặt ma chê quỷ hờn thì tội cậu Tuấn. Tới lúc đó mà giật mình, đá người ta văng xuống sàn, phải lo tiền thuốc men thì phiền lắm.
Ăn xong thì mấy đứa nhỏ lên dọn xuống, chứ hiện tại là cậu hai mệt lắm rồi, làm nữa cậu xỉu tại chỗ.
Nam Tuấn vươn vai ngáp dài, ăn xong tự nhiên buồn ngủ quá. Cậu gượng ép bản thân mình tỉnh táo mà sao mi mắt cứ nặng trĩu, cậu thiếp đi lúc nào không hay...
"Dậy! Bây làm cái gì mà nằm ngủ ngon lành giữa nhà vậy!"
"Thôi mà má! Con mệt lắm!"
"Mắc mớ gì không vô buồng ngủ mà phải nằm ở đây?"
Ngó bộ cậu Tuấn nằm sai chỗ rồi đa, bà Hội đồng không có để yên cho cậu đâu. Chính xác là cậu vừa chợp mắt được một lúc là bà đã dựng đầu cậu dậy, bà bắt cậu ngồi đọc sách, xong lại dặn dò đủ thứ chuyện trên đời.
"Bây nghe má, về bên nhà chồng nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn. Ăn nói phải nhẹ nhàng, biết nhìn trước ngó sau, chồng nói là phải dạ, thưa nghen con"
"Dạ..."
Vậy là bà tiếp tục nói còn cậu thì cứ dạ dạ vâng vâng, bà cứ ngỡ là Tuấn ngoan ngoãn chịu ngồi nghe mình chỉ bảo, cho đến khi bà hỏi lại Tuấn những gì bà nói nãy giờ.
Nhắc lại gì bây giờ? Chữ nghĩa nãy giờ từ tai này luồn sang tai kia xong chạy ra ngoài rồi còn đâu.
Có nghe được gì đâu mà nhắc với nhớ...
"Dạ...dạ má nói..."
Nghe má bảo hiểu gì nói đó, Nam Tuấn thừa biết là mình toi rồi. Hiểu gì mà hiểu! Nãy giờ ngồi đếm lá ngoài sân chứ có nghe má dặn đâu.
"Má nói cái gì?"
Bà Hội đồng nhìn Tuấn, Tuấn nhìn bà Hội đồng, sau cùng cậu đành cuối đầu lắp bắp trả lời.
"Dạ...má nói phải...phải ơ..nghe lời chồng..."
"Ừm" Bà hài lòng gật đầu.
"Dạ phải biết...nhường nhịn chồng...với...cha má chồng..."
"Chồng xạo xạo bụp chồng luôn!" Cái này cậu nghĩ chứ không dám nói.
"Giỏi, bây nhớ nhiêu đó thiệt má an tâm lắm!"
Nam Tuấn thở phào nhẹ nhõm, coi như qua được một kiếp nạn, mừng hết sức. Để kêu tụi nhỏ cắt cổ gà mần mấy món ngon ngon ăn tẩm bổ mới được, chứ nãy giờ con tim nhỏ bé này mệt lung lắm.
Chiều xuống, sau khi cơm nước xong xuôi cậu hai với cô hai dắt tay nhau ra sau vườn nhà tâm sự.
Cô hai Dung tìm một gốc cây rồi từ tốn ngồi xuống, khác hẳn với cậu hai Tuấn đang ném đá, ném đất một cách thô bạo kia.
Ai đi ngang đây nhớ dè chừng, cậu hai Tuấn từng một lần chọi đá bể đầu ăn trộm đó đa. Cô hai nhớ kĩ lắm, vì cô đứng sau cổ vũ cậu mà. Hên cái là thằng trộm đó bị nhẹ, nhưng phải đưa lên trạm xá, ông bà Hội đồng biết chuyện thì đánh cậu quá trời, cô cũng bị vạ lây. Hôm đó hai cô cậu ăn cây thay cơm, bị cha đánh muốn bầm giập, ấy vậy mà tới giờ vẫn còn chơi cái trò này.
Cậu chọi cô cổ vũ, vui mà!
"Mấy hôm nữa cha với anh đi Cần Thơ hả?"
"Ờ..."
Nam Tuấn thô bạo chọi đất xuống ao làm nước văng tung tóe.
"Mà thế nào cha cũng hỏi tao ba cái vụ giống má"
"Thì anh đọc sách xong học thuộc là được mà?"
Cậu hậm hực đi lại chỗ Hạnh Dung, lót dép ngồi xuống, mặt đối mặt với cô. Cậu than thở.
"Về làm chồng nhỏ của người ta rồi học văn làm chi? Hỏng lẽ về ngồi đọc văn cho ổng nghe hả?"
"Ờ ha...Vậy giờ tính sao anh?"
Nam Tuấn ngoắc tay ý bảo cô lại gần, cậu nói nhỏ vào tai Hạnh Dung, chỉ thấy cô cười khúc khích lâu lâu còn gật đầu đồng ý.
"Ý này hay à nhen!"
"Sao làm không?"
"Quất luôn!"
Hai anh em bắt tay nhau, giao dịch thành công mĩ mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com