Chương 6: Cậu hai Kim
Trời vừa tắt nắng là hai người đã về đến nhà, gia đinh vừa thấy dáng cô cậu chủ liền chạy ra mở cổng.
Bên trong ông bà Hội đồng cũng vừa cầm đũa dùng cơm, mới đầu ông bà định bụng là hai đứa con của mình sẽ về trễ, ai dè chúng nó về đúng giờ thế không biết.
"Dạ thưa cha má con mới về"
Bà gật đầu rồi bảo cô cậu ngồi vào ăn cơm.
"Con với anh có chọn quà tặng hai bác..."
"Đâu đưa má coi"
Đặt chén cơm đang ăn dở xuống, bà nhận lấy sấp vải từ tay cô. Cậu bên này gọi bọn nhỏ lên rồi đưa gói trà, dặn tụi nó gói kĩ, xong việc cũng ngồi xuống dùng cơm.
"Vải bây mua đẹp dữ đa!"
Bà ngắm nghía đủ kiểu, sau đó hài lòng nhận xét.
"Anh hai lựa đó má!"
Hạnh Dung háo hức nói. Có thể đó là việc bình thường trong mắt mọi người nhưng nhà Hội đồng thì khác.
"Trời! Thằng hai giỏi vậy sao!"
Ông Hội đồng buông đũa đặng khen cậu vài cậu, thế là cả nhà ngồi nói chuyện rôm rả, hết chuyện mua vải rồi được tặng vải, rồi chuyện mọi người chúc mừng cậu ra sao. Thấy ai cũng vui vẻ cười nói, Tuấn đành bất đắc dĩ ngồi nghe.
Bà Hội đồng gọi người mang tấm lục đỏ đó đem đi may, bà còn dặn kỹ phải là thợ may khéo nhất làng này mới chịu đa.
May cho thật đẹp, đặng tới hôm đám cưới cậu mặc chớ.
Nhận ra câu chuyện này vẫn chưa có hồi kết, cậu ăn trước. Chớ cậu đói rồi, ông bà nói tiếp đi.
"Con xin phép, con ăn xong rồi"
Nói rồi cậu bỏ vào trong, bụng thì đói mà sao ăn lại thấy chẳng ngon, chắc tại cậu đương không vui.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, theo thói quen cậu bắt đầu lên giường. Cậu chẳng làm gì nữa, cứ nằm dài ta đó, rồi ngẫm nghĩ đủ thứ.
Mai là đi xem mắt, mà bây giờ vẫn chưa chuẩn bị gì hết chơn.
"Chuyến này tui theo chồng tui bỏ anh luôn!"
Không gì cả, cậu hai Tuấn nhà Hội đồng đang nói chuyện một mình...
Một mình?
Cậu không điên, cậu đang trách người ta. Cái người đó tự nhiên làm cậu thương cho đã rồi biến đâu mất tiêu...
Năm cậu 15, anh ta 17, gặp nhau trong tình cảnh trớ trêu cho nên cậu nhớ rõ lắm.
Mình mẩy cậu lúc đó dơ hèm, nhem nhuốc y hệt mấy đưa trẻ đang làm ruộng ngoài kia. Tại cậu mới té mương!
Trái ngược với anh, người con trai sang trọng nho nhã. Anh đẹp lắm, nhìn sang ơi là sang.
Phải chi bữa đó cậu không chơi chọi sình với mấy tụi nhỏ trong xóm là đẹp trai giống anh rồi.
Hình như anh đi học việc, nhìn anh nghiêm túc lắm, đi hết mấy sào ruộng mà không chịu dừng, cứ hỏi cái này rồi chép cái kia. Nhìn chán phèo...
Vậy mà cậu Tuấn mê ấy chứ!
Đừng ai hỏi tại sao cậu biết anh ta đi học việc, cậu sẽ không trả lời là mình lén đi theo đâu.
Giờ nghĩ lại còn thấy ngại đây này...
Lần đầu gặp anh, hồn vía cậu đã bay mất. Từ hôm đó trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ quanh quẩn hình bóng của người con trai ấy, ước gì nhà anh gần nhà mình, để có gì tiện đường chạy qua ngắm.
Tưởng chừng chỉ gặp vài lần thôi là đủ, ai ngờ Tuấn vòi vĩnh cha mình đủ kiểu, cứ bắt cha phải tìm anh đẹp trai ấy về cho mình.
"Bây kể coi thằng đó nó ra sao?"
"Ảnh đẹp trai lắm cha, đẹp mà con muốn xỉu lên xỉu xuống luôn á!!"
"À! Anh đó có hai con mắt, một cái lỗ mũi với một cái miệng nè!"
Cậu vừa nói, bàn tay nhỏ nhắn cứ quơ qua quơ lại lung tung để tiện đường miêu tả.
"Nín! Bây tự đi mà tìm!"
Ông kết thúc cuộc trò chuyện của hai cha con tại đây, nói nữa ông tức ông mệt.
Cậu giận dỗi, cha cậu không tìm dùm cậu gì hết còn quay sang trách mắng cậu nữa chứ!
"Huhu...Cha hông thương con!"
Vậy là mặc kệ lời khuyên ngăn của má mình, cậu chạy ra ruộng lúc giữa trưa trời nắng chang chang để tìm anh.
Đúng là, ông Trời không phụ lòng người tốt, cậu vừa mới chạy ra ruộng đã gặp anh.
Núp sau bụi cây gần đó, cậu thấy anh bị nguyên một đám con gái vây quanh, đứa nào đứa nấy hí ha hí hửng tặng anh bánh nước đủ thứ.
"Dòng thứ mê trai! Thấy trai đẹp cái là tươm tuớp tươm tuớp! Ghét!!"
Nam Tuấn đứng đó hóng chuyện một lúc tự nhiên thấy chân mình ngưa ngứa, nhìn xuống thì thấy đang đứng ngay ổ kiến lửa.
"Á kiến!"
Cậu tức tốc chạy ra khỏi bụi cây, kiến lửa cắn thốn lắm đa.
Hoảng quá nên Tuấn chạy về nhà, má cậu thấy như vậy thì vừa lo vừa tức, cái chân sưng chù vù luôn rồi!
Thế là hôm đó Tuấn được ăn cây thay cơm vì tội cãi lời cha má chạy đi chơi.
Cũng từ đó những ngày tháng ngắm trai của Nam Tuấn bắt đầu.
Cậu thì nhát, hổng có dám lại hỏi tên anh, vậy là cứ đi theo hoài mặc dù tên tuổi của người ta mình cũng không biết.
Lần Tuấn thấy mình dũng cảm nhất trong cuộc đời là lúc cậu dám chạy theo đám tá điền rồi lại gần nghe anh nói chuyện.
Ôi trời ơi...giọng gì mà nó hay dễ sợ, người đẹp nên cái gì cũng đẹp hãy sao á. Tuấn nghe mà muốn ghiền luôn, định chạy lại bắt về nhà rồi, nhưng mà đông quá nên ngại.
Cậu đi theo như vậy chứ vẫn chưa biết tên biết họ, nghe mọi người gọi anh là cậu hai Kim, thiệt quyền lực dễ sợ nên cũng bắt chước gọi theo.
Ủa? Nhưng mà Tuấn cũng là cậu hai Kim mà?
Năm cậu 16, anh ta 18.
"Cậu hai ơi! Cậu hai!"
"Gì á?"
Tuấn thôi chọc Hạnh Dung quay sang nhìn thằng Tèo đang thở hổn ha hổn hển.
"Cậu hai Kim...cậu ấy..."
"Cậu hai Kim mần sao?! Cậu hai Kim bị gì?!"
Nhìn thằng Tèo hớt ha hớt hải như vậy Tuấn lo lắm, cậu luôn miệng hỏi cậu Kim, tay nắm lấy vai nó không ngừng lắc.
Thắng nhỏ bị lắc muốn tiền đình, nó nắm lấy tay cậu.
"Tha con cậu...con xỉu bây giờ"
"Trả lời tao coi!"
"Cậu dừng lại cái con mới nói được!"
Nén cục tức vào trong, nãy giờ nhây hơi mệt nha, nói năng không đàng hoàng là cậu tẩn cho một trận.
"Dạ cậu ơi! Con nghe đâu Cậu hai Kim sắp đi rồi á cậu!!"
Đám gia đinh trong nhà nghe nó la lên oai oải liền chạy ra hóng chuyện.
"Cậu ấy đi đâu?!"
Tuấn sốt ruột hỏi lại.
"Dạ cậu đi luôn, cậu không ở đây nữa!!"
Cậu sửng người, không về nữa...Anh đi anh bỏ xứ này? Anh không về nữa?!
"Cậu hai Kim đang ở đâu?"
Không lẽ để người ta đi như vậy sao? Cậu không cam lòng!
"Dạ hồi nãy con thấy..."
Tay nó chỉ về phía đâu đâu, hình như là hướng nó thấy cậu Kim.
Chưa kịp để thằng Tèo nói xong cậu đã chạy đi mất.
"Ơ...Cái khăn tay má mới thêu?"
Hạnh Dung nói nhỏ, mắt cô nhìn theo bóng cậu đang xa dần. Cô chớp mắt ngây ngô, cậu mà làm mất cái khăn thì thế nào cũng bị đòn.
Tuấn chạy thật nhanh ra cổng làng, sớm muộn gì anh cũng sẽ chạy quay đây thôi.
Cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy cậu vô tình va phải một người.
"Cậu có sao không?"
Giọng nói ấm áp vang lên làm cậu giật mình, chả lẽ... Đến khi ngước mặt nhìn người mình vừa đụng trúng cậu mếu máo.
Nghe giọng quen quen, đúng là anh thật.
Anh cũng thấy bất ngờ, từ đâu một cậu nhóc chạy tới rồi nhìn mình với cặp mắt đáng thương như vậy làm anh vô cùng bối rối.
"Cậu ơi..."
Giọng Tuấn nghẹn ngào,cứ như sắp khóc.
"Đây cậu nghe, sao em lại khóc?"
Anh đỡ cậu dậy, phủi sạch bụi trên quần áo cậu.
"Cậu sắp đi hả cậu..."
Không có tiếng trả lời, chỉ có cái gật đầu từ anh.
"Cậu hông đi được hông?"
"Không, cậu phải về"
Nghe anh nói cậu bật khóc nức nở.
"Em nín đi"
Anh dỗ dành mãi mà cậu vẫn không nín, ngược lại còn khóc mỗi lúc một to hơn.
"Nhưng em lỡ...thương cậu rồi, cậu đi thì...em biết làm sao?"
"..."
Cả hai người số lần gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rồi bây giờ lại nói thương? Sao mà thương cho đặng?
"Em còn nhỏ biết thương là chi đâu?"
"Em muốn cưới cậu!"
Lời cậu nói chắc như đinh đóng cột, nhưng anh lại rất điềm tĩnh. Dường như anh chẳng có chút lay động gì với câu nói kia. Con nít con nôi yêu đương cái gì!
"Nhưng cậu phải đi rồi, không thể ở đây nữa"
"Vậy em đợi!"
"Đợi được bao lâu?"
"Đến khi nào cậu cưới em!"
Anh bất giác mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Ngốc quá...
"Thôi chào em, cậu đi"
Thấy anh sắp rời đi, Tuấn lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn tay còn mới, cậu đưa cho anh.
"Vậy em đợi cậu nha?"
Nhận lấy chiếc khăn tay, anh khẽ gật đầu.
"Em tên gì?"
"Nam Tuấn ạ"
"Ừ, em đừng cố đợi quá lâu, đến tuổi thì cứ lập gia đình"
Anh nói rồi bước lên xe, nhìn xe lăn bánh lại một lần nữa cậu bật khóc.
"Cậu nói vậy sao mà được, lỡ thương rồi, bao lâu em cũng chờ..."
Anh gấp gọn chiếc khăn tay ấy lại rồi để sang một bên, chỉ là lời nói của con nít, thật chẳng đáng tin.
Cậu chôn chân tại đó, cho đến khi xe anh khuất dạng thì mới rời đi.
Anh đâu có biết, cậu thật lòng thương anh...
***
Thoát khỏi dòng ký ức, cậu bỗng bật cười, một nụ cười chua chát, cậu mệt lắm.
Cứ chờ hoài, chờ mãi, chờ đến mòn mỏi cũng chẳng thấy ai. Có khi, người ta đã quên mất rồi...
Cậu chờ lâu rồi, cậu không muốn chờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com