Chương 10
Những ngày sau đó, lúc gặp Kim Thạc Trân, Điền Chính Quốc luôn rất mất tự nhiên.
Vào cảnh quay thì đành chịu, chờ diễn hoặc quay xong là Điền Chính Quốc bày đủ cách trốn Kim Thạc Trân, sợ bản chất bại lộ, lợn lành thành lợn què.
Cậu định chờ bầu không khí xấu hổ này nhạt bớt rồi mới chạy về tạo thiện cảm tiếp.
Có điều, hiển nhiên "bầu không khí xấu hổ" chỉ là cách nghĩ đơn phương của Điền Chính Quốc, Kim ảnh đế tự nhận đi thẳng ngồi ngay, tự tin trong sạch, đến lần thứ bao nhiêu không biết Điền Chính Quốc trốn mình, anh trực tiếp đè Điền Chính Quốc lên cửa xe trước mặt các trợ lý, chất vấn: "Chạy gì mà chạy?"
Điền Chính Quốc: "..."
Nam thần vẫn thế, thẳng thắn tới nhũn cả chân.
Điền Chính Quốc ngượng ngùng, "Em... em đâu có chạy."
Kim Thạc Trân nhìn Điền Chính Quốc không chút tin tưởng, nhìn sang Lý Vĩ Lực: "Vừa rồi các cậu có trốn tôi không?"
"Làm gì có ạ!" Lý Vĩ Lực lắc đầu như trống bỏi, giọng rất kiên định, "Bọn em sợ trễ nên đi vội, không thấy anh ở đây."
Kim Thạc Trân vô cảm, "Cùng quay xong, tôi không ở đây thì bị đạo diễn giữ lại dọn trường quay với nhân viên à?"
Lý Vĩ Lực sượng mặt, ra sức lắc đầu, mặt tím ngắt như gan heo.
Cuối cùng cũng quay xong những cảnh ở đây, cả đoàn sắp chuyển đến Bình Nam, hai nhóm Điền Chính Quốc và Kim Thạc Trân lần lượt rời trường quay, suýt chút Điền Chính Quốc đi trước mất rồi.
Kim Thạc Trân liếc Điền Chính Quốc, dừng một lát, cố gắng giữ cho giọng thật ôn hòa, "Hôm nay tôi dẫn theo hơi nhiều người, đồ cũng nhiều, xe hơi chật..."
Điền Chính Quốc bàng hoàng, nhiệt tình: "Vậy em với trợ lý dọn bớt đồ của anh qua đây nha? Không sao! Xe em còn rộng lắm, không làm hỏng đồ của anh đâu, là quần áo ạ? Bên em có cả chỗ treo."
"..." Kim Thạc Trân im lặng một lúc rồi nói tiếp câu vừa nãy, "Nếu cậu không ngại... Tôi đi chung xe với cậu."
Vành tai Điền Chính Quốc đỏ rộ.
Kim Thạc Trân muốn đi chung xe với cậu?!
Cậu và Kim Thạc Trân, Kim Thạc Trân và cậu, hai người đi chung một xe...
Bánh thịt liên tục rớt trên trời xuống đầu cậu thật luôn hả?
Kim Thạc Trân nhướng mày, "Sao hả? Không vui lòng?"
Kim ảnh đế rất ít khi bị tự chối, cảnh tượng này hơi mới lạ.
"Không không không..." Điền Chính Quốc không có cái gan cư xử khác biệt để thu hút sự chú ý của Kim ảnh đế, cậu buột miệng nói ngay không chút do dự, "Cầu còn không được, vậy... anh lên xe trước đi."
Điền Chính Quốc tự tay mở cửa xe cho Kim Thạc Trân.
Lý Vĩ Lực trước giờ luôn thấy hơi sợ Kim Thạc Trân, cậu thấy Kim Thạc Trân lên xe liền ghé tai Điền Chính Quốc nói: "Anh Điền, nếu không cần gì thì em không đi cùng anh nha, em đi chung xe của đoàn là được rồi."
Ngồi cứng người nhìn Kim ảnh đế mấy tiếng đồng hồ không nói một câu, nghĩ thôi đã thấy mỏi lưng.
Đầu óc Điền Chính Quốc đang đi vắng, ngơ ngẩn gật đầu, "Được chứ, được chứ."
Lý Vĩ Lực ôm ba lô mừng rỡ chạy mất.
Điền Chính Quốc chống vào cửa xe, do dự, không biết nên ngồi chung ghế sau với Kim Thạc Trân hay lên ghế phó lái đây.
Cho cậu tự chọn, đương nhiên cậu muốn ngồi cạnh Kim Thạc Trân.
Nhưng Điền Chính Quốc nhớ rõ, bốn năm trước Kim Thạc Trân đã nói trong một cuộc phỏng vấn, thích ngồi một mình trên xe, có thể thả lỏng tinh thần đọc kịch bản hoặc nghe nhạc nhẹ.
Từ đây tới Bình Nam mất khoảng bốn tiếng chạy xe, mình ngồi bên cạnh có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?
Kim Thạc Trân thấy Điền Chính Quốc cứ chần chừ ngoài cửa xe thì hỏi: "Quên đồ à?"
"Không có không có." Điền Chính Quốc nuốt nước bọt, hỏi thử, "Vậy, em... ngồi đây nha?"
Điền Chính Quốc chỉ chỉ chỗ cạnh Kim Thạc Trân.
Kim Thạc Trân nhíu mày.
Điền Chính Quốc thót tim.
"Chứ đâu nữa?" Kim Thạc Trân hỏi không dám tin, "Không lẽ cậu muốn ngồi lên đùi tôi?"
"Không dám!!!"
Mặt Điền Chính Quốc lại đỏ bừng.
Ngu quá chết quách cho rồi!!!
Điền Chính Quốc lẳng lặng ôm mặt, trèo lên xe, ngồi ngay ngắn cạnh Kim Thạc Trân, ngoan ngoãn thắt dây an toàn tử tế.
Xe của Nhâm Hải Xuyên chạy trước nhất, mười phút sau, xe của ông nổ máy trước, những xe sau chầm chậm sau lưng, khoảng nửa tiếng sau lên cao tốc.
"Anh Thạc Trân..."
Từ lúc lên xe, Kim Thạc Trân cứ cúi đầu chơi máy tính bảng, lên weibo, xem tin tức.
Điền Chính Quốc thì choàng chăn, giả vờ vùi đầu xem kịch bản, thật ra chỉ lo lén liếc nhìn Kim Thạc Trân.
Tỉnh táo lại, cậu nhận ra có lẽ Kim Thạc Trân phát giác mấy hôm nay cậu là lạ, nghĩ lại thấy mình bất lịch sự quá, Điền Chính Quốc khẽ giải thích: "Em đâu có trốn anh, chỉ là..."
Kim Thạc Trân ngước mắt.
"Là..." Điền Chính Quốc mím môi, dứt khoát nói thẳng: "Hơi... xấu hổ."
Kim Thạc Trân tắt trang tin tức, mỉm cười, "Tôi làm bậy với cậu."
"Không phải không phải." Gò má Điền Chính Quốc ửng hồng, nói nhỏ: "Em biết anh đang giúp em... Trong lòng em rất cảm kích, nhưng ngại không dám nói. Anh đừng hiểu lầm em không biết tốt xấu..."
Nhắc tới cảnh ấy, Kim Thạc Trân lại vô thức xoa xoa ngón tay. Đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, hỏi: "Hôm đó đạo diễn Nhâm mắng cậu trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu có giận chú ấy không?"
"Dạ không." Điền Chính Quốc hoang mang, "Tại bản thân em diễn không tốt mà, giận người khác làm gì ạ? NG nhiều lần như vậy đạo diễn không giận em em đã mừng lắm rồi."
Kim Thạc Trân bật cười, không nói gì.
Câu này của Điền Chính Quốc hẳn là thật lòng, Nhâm Hải Xuyên hà khắc như vậy mà Điền Chính Quốc còn không giận, từ đó suy ra, có lẽ cũng không giận mình hôm đó nói hơi nghiêm nhỉ?
Nếu tối hôm đó không chính mắt thấy Nhâm Hải Xuyên mắng Điền Chính Quốc, Kim Thạc Trân căn bản không ý thức được mình đã làm dữ với Điền Chính Quốc.
Kim Thạc Trân nói: "Nhâm Hải Xuyên chỉ có cái tính khó ưa thôi, những điểm khác không tệ đâu... Hôm đó chú ấy cũng không cố ý hằn học với cậu, chú ấy biết cậu có thể thể hiện tốt hơn nữa, thấy cậu mãi không phát huy được nên mới tức."
Kim Thạc Trân và Nhâm Hải Xuyên hợp tác nhiều năm, hiểu tính nhau lắm rồi, trở lại lúc Điền Chính Quốc vừa vào đoàn chắc chắn Nhâm Hải Xuyên không yêu cầu cao như vậy, nhưng qua quá trình ghi hình, yêu cầu và mong chờ cả mọi người với Điền Chính Quốc cũng càng lúc càng cao.
Kĩ thuật diễn xuất của Điền thịt tươi cao hơn tưởng tượng của mọi người nhiều, biết rõ cậu có thể được một trăm điểm mà cứ thấy cậu đạt tới chín mươi chín, đương nhiên không vừa lòng.
Kim Thạc Trân lười giải thích mấy câu này, biết Điền Chính Quốc không để bụng thì yên tâm chơi máy tính tiếp. Điền Chính Quốc lại đọc kịch bản.
Hơn một tiếng sau, đoàn xe đỗ lại trạm nghỉ.
Trợ lý của Kim Thạc Trân gõ cửa sổ nói nghỉ mười lăm phút rồi đi tiếp.
Kim Thạc Trân vươn vai, xoa xoa cái cổ mỏi, nhíu mày nói: "Mai chỉ có một cảnh thôi mà? Cậu xem gì mãi thế?"
"A!" Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, lít chít giải thích: "Mai bắt đầu quay phần của mấy năm trước rồi, tuyến thời gian thay đổi tận năm năm mà. Tâm lý lẫn khí chất của nhân vật đều thay đổi, em sợ không điều chỉnh được... Đọc nhiều chút tốt hơn."
Trình tự quay phim phải căn cứ vào rất điều kiện khách quan để điều chỉnh, rất ít khi quay theo đúng trình tự trong kịch bản, tiện sao làm đó, hậu kỳ cắt ghép lại cho đúng. Phối hợp với thời gian và địa điểm, "Tên khốn" bắt đầu quay từ giữa phim, bây giờ trở ngược lại quay nửa phần đầu, Triển Minh và Bùi Nhiên đều trẻ hơn tận mấy tuổi, bản chất thay đổi hoàn toàn, Điền Chính Quốc không dám coi thường.
Thật ra với Điền Chính Quốc mà nói thì tương đối nhẹ nhàng, trong những cảnh sắp quay, tuổi tác nhân vật và tuổi thật của cậu rất gần nhau, đều hai mươi mấy, diễn với nửa bản sắc có sẵn là được.
Ngược lại Kim Thạc Trân thì...
Điền Chính Quốc ho vài tiếng, nam thần chỉ cần thu lại bớt chỗ hoóc môn lan tỏa mọi lúc mọi nơi, chỉ xem mặt thì diễn nam sinh hai mươi mấy tuổi cũng không thành vấn đề.
Điền Chính Quốc tưởng Kim Thạc Trân quên đem kịch bản, chủ động đề nghị: "Anh đọc quyển của em trước đi? Em đã đánh dấu sẵn cảnh quay ngày mai rồi."
"Không cần." Kim Thạc Trân đẩy cửa xe, vừa xuống xe vừa nói: "Mai quay cảnh có diễn viên quần chúng mà, diễn cho có được rồi..."
Từ chiếc xe đậu trước là Nhâm Hải Xuyên đang xuống xe định vào toilet: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com