Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Khúc mắc kì lạ

- Shhh.. - Yoriko choàng tỉnh với hai bàn tay đang tê rần và mất đi xúc giác, cô thậm chí còn không điều khiển nổi bất kỳ một ngón tay nào hết mới đau đớn.

Con khủng long bông đó đè nặng xuống bàn tay và hai đùi khi cô ngủ quên, giờ thì hay rồi.

- Yuuji.. - Yoriko suýt xoa gọi tên người bên cạnh nhưng lại không có động thái nào đáp lại cả. Cậu ấy tậo trung vào bộ phim đến mức đôi đồng tử không hề nhúc nhích một chút nào.

Hết cách, cô định đưa chân lên tác động vật lý để cầu cứu dù biết rằng điều đó dễ khiến cậu bị ăn đấm bởi con gấi nhưng tay cô như sắp bị chuột rút co quắp đến nơi rồi.

- Xin lỗi nhé.

Chưa kịp đạp qua thì bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra từ phía sau lưng ghế chặn ngang đầu gối đang co lại của cô. Gojo nhìn cô rồi đưa tay lên ra hiệu giữ yên lặng rồi một tay cầm lấy con khủng long nhấc ra.

Lúc này, từng dòng máu đang chảy sau lớp biểu bì, tĩnh mạnh, gân hay động mạch đều ồ ạt ập vào đôi bàn tay đang tím tái và lạnh toát ấy. Cô chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm đặc sệt mãnh liệt chảy vào đến như vầy. Sống rồi.

Bây giờ cũng là lúc cơn đau bắt đầu oanh tạc, lan ra cả cánh tay với mức độ nhẹ dần khi lên đến bắp tay. Yoriko nhíu mày cố lấy lại cảm giác và chức năng của bàn tay đang nhức nhối nhưng một lần cử động là một lần tra tấn.

Muốn khóc thật chứ, cô đưa hai tay thõng xuống ghế mong rằng máu chảy vào sẽ nhiều hơn để có thể kết thúc nhanh sự khủng bố này đi thì Gojo khẽ vỗ lên vai cô.

Yoriko khẽ quay đầu lại thì nhìn thấy hai bàn tay to lớn đang giơ ra ngay trước mặt mình, tiếng nổ súng vang lên từ bộ phim tạo ra vài chớp sáng chói mắt phản chiếu lên làn da trắng muốt ấy. Gojo cử động nhẹ các ngón tay của mình với vẻ chờ đợi.

- Không đâu. - Cô tỏ vẻ chán ghét nhắm hai mắt lại, còn cố ý đưa hai bàn tay giấu ra xa hơn.

- Tin thầy đi, sẽ nhanh hết thôi. - Hắn nói với vẻ cực kỳ đáng tin khiến tâm cô bắt đầu nghiêng ngả.

Hết cách, cô chỉ đành giơ hai bàn tay lên với các ngón tay đang co quắp lại nhưng trong lòng lại không khỏi dấy lên hồi chuông hối hận.

- Hay là–

Chưa kịp phản ứng gì thì các ngón tay của Gojo liền chụm lại, luồn vào lòng bàn tay rồi giúp cô duỗi thẳng các khớp ra. Chỉ sau một giây ngắn ngủi ấy thôi, cái cảm giác bị ngàn triệu con kiến bò lúc nhúc bên trong liền biến mất.

Mắt chữ A mồm chữ O, Yoriko thử nắm bàn tay lại vài cái để kiểm chứng trong sự bỡ ngỡ và vui mừng, rồi lại vỗ tay gửi sự tán dương cho người trước mặt mình.

- Cảm ơn thầy. Lỗi tại em ngủ quên mất. - Cô khẽ khịt mũi một cái rồi đưa tay lên vuốt đống tóc lại thành một cục rồi búi thành củ tỏi cho gọn gàng.

- Cũng là hậu quả tất yếu của việc bắt em xem phim sau khi tập luyện với đám Maki thôi. Nếu mệt quá thì em về kí túc xá nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm tối rồi.

- Vậy em xin phép bù vào hôm sau. - Cô nhanh chóng đứng phắt dậy xoay người lại như thể đang sợ rằng người này sẽ đổi ý bất kỳ lúc nào vì hắn thất thường lắm. - À. Dạy em bí quyết đó nữa.

Yoriko vui vẻ chỉ vào tay mình nói rồi nhanh chóng chạy lịch bịch về phía cầu thang rối biến mất dạng.

Gojo lúc này mới khẽ nắm bàn tay của mình lại đầy thư thái và cúi người xuống rồi chống khuỷu tay lên lưng ghế, đến lượt trả bài của Yuuji rồi.

- Ah, chết rồi. - Yuuji lúc này mới đột ngột lên tiếng với thái độ lạnh tanh. Nữ chính đã bị giết bởi một viên đạn lệch ở trận chiến cuối cùng sau khi sống chết muốn đồng hành cùng với nam chính xuyên suốt chuỗi sự việc đã kéo dài từ đầu tập phim.

Lãng xẹt như vậy đấy, cậu đã rất tập trung mà.

- Em có cảm thấy cảm xúc tiêu cực len lỏi chưa? - Gojo bỗng lên tiếng khiến Yuuji hơi thất vía nhưng con gấu trong tay vẫn không tỉnh lại.

- Hừm.. không rõ mấy nhưng cái cách mà nhà sản xuất cố tình đề cao tính chính trực và dũng cảm của nữ chính suốt bộ phim rồi lại mặc cô chết ở đoạn cuối mà không mang chút giá trị gì, kết quả là để làm đòn bẩy cho xúc tiến tình yêu thì... Ức chế thật. Cả quá trình cố gắng lại không thể biết được kết quả.

- Hừm.. góc nhìn này là đạt hiệu quả rồi. - Gojo đưa tay lên xoa cằm mình gật gù, không cảm thán vì cái chết oanh liệt của nữ chính là tốt rồi.

- Mà Houjou đâu mất rồi? - Yuuji đột nhiên phát hiện ra dấu tích của người đang ngồi bên cạnh mình đã không còn nữa.

- Em ấy đã về kí túc xá nghỉ trước rồi.

- Hể!? Được tan học sớm sao!! - Yuuji nhảy dựng lên, lỡ làm xáo động nguồn chú lực mà liền bị con gấu cho ăn đấm  một cái sưng cả cằm, hoa cả mắt. - Em.. chỉu hớt nổi ròii..

Yuuji thống khổ giao lại đồ dùng học tập rồi cũng chạy đi luôn.

Cậu không biết là còn được ngủ trong giờ học nữa cơ, thậm chí là được miễn trả bài luôn.

-------------------

Sáng sớm ló dạng, ngày luyện tập thứ 2 lại bắt đầu. Lịch trình bây giờ của cô sẽ là, sáng tập thể lực và cách chiến đấu cùng với nhóm tiền bối và chiều tối là luyện điều khiển cảm xúc cùng với Yuuji. Dạo này nhu cầu cần được ngủ của cô cũng tăng lên rất đáng kể.

Yoriko thay ra một bồ đồ thể thao kín đáo hơn với áo khoác cổ cao giống đồng phục bình thường của trường. Vừa mới quay người đóng cửa phòng cẩn thận thì đột nhiên từ đằng sau lưng bỗng vươn ra một cánh tay và bịt chặt miệng của cô lại, tay kia của người đó ôm lấy eo cô khóa cứng.

Yoriko theo phản xạ liền co cánh tay lại rồi thúc mạnh khuỷu tay ra đằng sau.

- Khoan.. BỘP!

Giọng của Nobara đột nhiên vang lên ngay từ phía sau cô, như thể chính cô ấy là người bày ra trò này vậy.

Khi bần thần ngoái đầu lại, cô mới vỡ ra là nhóm của Maki-senpai cùng với Megumi và Nobara, Megumi chính là người đã đỡ lấy cú thúc từ khuỷu tay của cô.

- Thân thủ tốt đấy. Mau đi luyện tập tiếp thôi. - Maki vác cây gậy lên vai rồi xoay người bước đi.

Cảm giác như.. cô đã quên mất thứ gì đó vậy. Khó chịu thật.

--------------------

Yoriko hôm nay có chút không tập trung nên đã bị Maki chiếu tướng hết lần này đến lần khác, đến cả Toge cũng phải dùng đến chú ngôn của mình để ngăn trận đấu lại.

- Riko! Rốt cuộc hôm nay em bị sao vậy hả? - Maki bất mãn chống cây gậy xuống sân tập.

Yoriko chỉ đưa tay quệt đi dòng máu mũi tanh nồng trên nhân trung của mình. Fushiguro, Nobara, Panda-senpai lẫn Toge đều nhìn cô chằm chằm.

- Em xin lỗi, em có chút buồn ngủ ạ. - Cô chắp hai tay lại để tạ lỗi rồi kéo cao cái áo khoác lên và rời khỏi sân đấu để nghỉ giữa hiệp.

"Mình chưa đưa số điện thoại mới cho Yumi, là quên cái này sao?"

Yoriko như đang lạc vào trong thế giới khác mà tự ngẫm một câu không biết từ đâu ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com