7. Kìm nén
Trong một căn phòng tối, mặc dù còn đang là ban trưa nắng gắt nhưng ánh sáng chói chang từ bên ngoài đều bị tấm rèm nhung trong phòng nuốt chửng và hấp thụ, chỉ có thể len lỏi vào trong qua khe hẹp giữa tấm rèm. Bầu không khí toát ra xung quanh có phần lạnh lẽo và khả nghi nhưng thực chất nó cũng chỉ là một phòng trà tiếp khách mà thôi.
Bên trong có một thân ảnh tóc trắng bịt mắt đang đứng ngạo nghễ giữa phòng, hướng mắt về ba vị bô lão khác đang ngồi chễm chệ trên ghế sau chiếc bàn dài và bóng tối đều che hết phần lớn hình dáng của họ. Trông y như một phiên toà xét xử tối cao vậy, có 3 vị bồi thẩm đoàn và 1 kẻ phạm tội; có vẻ như đã gần xong rồi.
- Vậy các người cho rằng đó là cách tối ưu nhất? Kể cả đó là Houjou? - Gojo Satoru có vẻ bực dọc nhưng biểu hiện đều không để lộ ra.
- Không bàn cãi nữa. Một phần của Ryomen Sukuna còn sống thì không thể chấp nhận được, tốt nhất nên diệt tận gốc để tránh hậu hoạ sau này. Hơn nữa, ta vẫn chưa có bằng chứng xác thực đứa nhóc đó thực sự là Houjou. - Một lão già nua trông như đã sống một thế kỉ kiên định lên tiếng đầy chậm rãi. - Việc này.. hai vị ở đây không có ai phản đối cả nên hãy làm như vậy đi.
- Đúng đấy. Nếu để đến sau này thì sẽ phải giải quyết chung với Itadori Yuuji, chuyện sẽ càng rắc rối và phiền hà hơn. Nhưng nếu như ngươi quả quyết muốn nhúng tay vào, bọn ta vẫn có thể hoãn lại việc tử hình chung với Itadori. - Một người khác chêm vô với một ý vị khó đoán nhưng liền khiến hai người còn lại hiểu ra rồi tiếp lời.
- Sau khi Itadori tiếp thu hết các ngón tay và hoàn toàn mang Ryomen Sukuna trở lại, với thể chất đặc biệt của cô nhóc mang họ Houjou ấy thì sẽ đỡ một phần công việc cho ngươi rất nhiều đấy. Cũng có lý do để Houjou đồng ý với việc này mà.
Nghe đến đây Gojo thoáng chốc sơ suất liền phóng ra thuật thức bao quanh người, thắp sáng cả căn phòng bằng một màu xanh trắng nhạt. Đôi mắt đằng sau lớp vải đã nhăn lại đầy vẻ ức chế như đang cảnh cáo, nhưng mấy lão già đó lại không hề e sợ mà còn mang dáng vẻ thách thức ngầm vì chỉ cần Gojo Satoru động thủ thì cũng đủ lý do để lão khai trừ hòn đá ngáng đường chướng mắt này rồi.
- Sau cùng, việc kết liễu Houjou Yoriko so với Itadori thìsẽ dễ dàng hơn nhiều, không phải sao?
- Tch.. - Hắn chậc lưỡi, sự tức giận bất cần đời đều bộc lộ ra ngoài rồi cho hai tay vào túi, nếu còn đứng đây với đám già này để hít thở thì chắc dây thần kinh trong não hắn cũng đứt phăng và san phẳng cái chỗ này ra mất. Trước khi rời đi hắn còn không quên lườm ba người đang ngồi trên ghế kia một cái rồi rời đi, lại vừa gằn giọng cố ý để bọn họ nghe thấy.
- Nông cạn.
-----------------
Itadori dẫn cô đến một khu nghĩa trang ngay giữa rừng và khá gần trường học nhưng không gian lại khá thoáng đãng chứ không hề u tối như cô tưởng, có vẻ như họ đã lo chu toàn hết tất cả rồi. Yuuji đi ngang qua một bia mộ, khẽ liếc qua một cái rồi đi tiếp mà không nói gì. Cô cũng lén nhìn sang thì thấy trên bia ấy có khắc "phần mộ của Itadori" thì mới biết, cậu ấy cũng mất người thân cách đây không lâu. Thì ra cái cảm giác cậu ấy thấu đáo là từ đây.
- Là chỗ này. - Itadori đột nhiên lên tiếng kéo cô về thực tại. Ánh mắt chuyển đến bia mộ mà cậu ấy đang hướng người vào, cô từ từ tiến lại gần rồi ngồi quỳ xuống.
"Phần mộ của Houjou"
Yoriko nhìn nó chằm chằm, cô thực sự không cảm thấy một cái gì cả, chỉ như đang nhìn một tảng đá thôi. Đau thương không, buồn tủi không, nhớ nhung cũng không. Có vẻ lượng thuốc giảm đau và an thần đã quá mạnh rồi đi.
Cô đưa tay lên vuốt ve tấm bia không có lấy một tấm hình ấy, cố gắng thử tìm kiếm lại những cảm xúc cơ bản nhất bằng cách nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng một cục cảm xúc cứ dồn nén lại nên cô cũng chả biết phải làm gì.
- Mọi thứ ở nhà đều bị thiêu cháy hoàn toàn nên mình không thể mang về thứ gì cả, nhưng cậu thử đợi phía nhà trường xem liệu họ có tin tức gì không. - Yuuji trầm ngâm nói rồi đút hai tay vào trong túi áo và ngồi thụp xuống sau lưng cô.
- Khoẻ lại rồi à?
Đột nhiên, giọng của Gojo lại vang lên gần đó. Itadori giật mình quay sang thì nhận được một cái gật đầu từ thầy của mình ý bảo "để thầy, em đi được rồi". Cậu ấy cũng gật đầu đáp lại.
- Mình sẽ để không gian lại, cậu cứ thoải mái nhé. - Itadori nhẹ giọng nói nhỏ, đưa bàn tay đặt lên vai cô rồi rời đi.
Yoriko nãy giờ vẫn không có phản ứng gì lại, bàn tay vẫn để yên trên dòng chữ ấy. Đôi mắt màu đỏ rượu trông thật lạnh và mông lung làm sao.
- Người ta thường bảo.. - Cô đột nhiên lên tiếng. - Khi người mình thương yêu nhất đang gặp nguy hiểm thì mình cũng có thể cảm nhận được khoảnh khắc đó thông qua trực giác của mình dù chỉ là thoáng chốc. Và bà đã bị đè nát dưới căn nhà đó vì không chạy kịp, lúc đó.. tôi đang làm gì nhỉ...
Gojo tiến lại gần rồi đứng bên cạnh cô, im lặng một hồi lâu chỉ biết mặc cho từng đợt gió thổi từ sâu trong cánh rừng đáp lại, hắn như đang đợi thời điểm thích hợp.
- Căn nhà và đồ đạc đều bị cháy rụi nên không thể tìm được thứ gì còn nguyên vẹn cả. - Hắn vừa nói vừa âm thầm quan sát biểu hiện của cô, vẫn một bầu im lặng. - Sự việc cũng đã được báo cáo lại cho cấp trên và họ đã đưa ra quyết định sẽ tử hình em.. vào tháng sau, Houjou Yoriko.
Lúc này, đôi mắt của cô mới có một chút xao động nhỏ. Nhưng cảm giác như cả thể xác lẫn tinh thần đều bị bóng đè trầm trọng vậy, dùng hết sức để thoát ra nhưng không mấy khả quan. Nhưng mà để tâm làm cái gì nữa, trọng trách mà bà đã giao lại cô cuối cùng cũng chẳng thể thực hiện được, cũng nên kết thúc thôi.
- Này.. - Cô bỗng lên tiếng nhẹ tênh rồi ngẩng đầu lên nhìn vào hắn, đôi mắt không xuất hiện bất kì một biểu cảm nào cả. - .. Tôi không thấy gì hết.
Xong, Yoriko lại cúi đầu xuống, ngồi phịch xuống đất. Đầu dựa vào tấm bia cứng nhắc rồi chầm chậm nhắm mắt lại.
- Tôi không thể khóc, không hề thấy đau, cũng chả tức giận gì, không gì cả.. bình thường thì con người sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.
Bàn tay buông thõng, run run trên nền đất cát, cơ thể như không còn thuộc về bản thân nữa rồi. Gojo cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối nhìn cô.
- Do liều lượng thuốc cao thôi. Lượng thuốc đó đáng lí sẽ giúp em giảm đau trong vài ngày tới và vốn dĩ bây giờ em phải ngủ mới đúng.. nhưng vết thương lại hồi phục quá nhanh nên đâm ra chỗ thuốc ấy lại dư thừa... - Hắn dừng lại, thấy cô cứ trân trân nhìn bia mộ mà không thể làm cái gì khác cả.
- Vậy ra không phải do mọi người kê sai à.
- Nếu em muốn được giải toả, thầy sẽ giúp em đẩy nhanh tác dụng của thuốc đến hết. Được chứ?
Gojo nghiêng đầu ghé sát mặt cô mà nói, hắn không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu khi nhìn cô cứ như một trái bóng bay bị bơm đến căng phồng nhưng không thể phát nổ vậy. Cứ từng chút khí dồn vào, càng tăng thêm sự bồn chồn không biết khi nào nó sẽ nổ.
Yoriko quay mặt sang, không chần chừ mà gật đầu. Hắn liền dùng thuật, đặt tay lên lưng cô, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện và bao quanh lấy cơ thể chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Xong, hắn bỏ tay ra rồi quan sát biểu hiện của cô. Vẫn như vậy, chăm chăm vào cái bia mộ với bộ mặt vô cảm.
1 giây.. 2 giây.. rồi lại 3 giây. Thời gian cứ vô vị trôi qua như vậy, khuôn mặt cô đã bị mái tóc dài khe khuất rồi, lọt thỏm vào bên trong.
Gojo cúi xuống thấp hơn để xem tình hình thì bỗng một giọt nước mắt rơi tách xuống nền bê tông dưới đất, rồi lại đến giọt thứ hai, thứ ba..
- Hức..ư...hức hức.. - Yoriko đưa hai tay bấu lấy lồng ngực của mình, cong người lại như muốn đổ rạp xuống đất.
Đau đến quặn lòng. Cứ thế, nước mắt cứ tuôn ra như đang bù lại, tiếng nức nở cứ vang lên, cô được giải toả nỗi lòng đã nghẹn ứ từ lâu.
Trái bóng bay không nổ, nó đã được xẹp đi một ít rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com