Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

/P2\ - Ep 4

Ep 4: Mày cướp đồ nhà này!

Ánh nắng chiếu xuyên qua màn chói chang cũng vì thế mà làm cho cậu tĩnh giấc. Cậu xoay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt phóng to của người kế bên cậu quay sang chỗ khác thở gấp, đỏ mặt lên.

-" Ai da ~ Ngượng quá a "

Cơ mà nhìn mặt hắn ta thấy cũng tuyệt mĩ thật cư như tiên tử không cánh nhưng lại có một chút ác ma, lạnh lùng. Cậu mãi ngắm như thế và cũng dần say theo khuôn mặt ngái ngủ kia mà không để ý hắn ta mở mắt từ lúc nào và cùng nhìn chằm vào cậu.

-" Tôi đẹp quá nên em nhìn tôi mãi phải không? Biết rồi quá khen "

-" Đồ tự luyến, xì không nói chuyện với cậu chủ đâu " Nói rồi cậu đi vào phòng tắm. Hồi sau cậu bước ra, căn phòng giờ đây chỉ còn mình cậu, thở dài mộ hơi rồi xuống dưới bếp phụ bà quản gia.

-" Ê! Tên giả mạo đó xuống rồi kìa. Nhìn y như trai bao vậy đó mày "

Cậu để mấy lời sỉ nhục đó ở ngoài tai mặc kệ họ cậu bước vào phòng bếp nấu ăn. Làm xong cậu liền đi về phòng lấy gì đó rồi đi ra ngoài vườn ngắm hoa.

-" CHẾT RỒI! CÓ AI ĐÓ TRỘM ĐỒ CỦA CẬU CHỦ! " Con nhỏ người làm nhảy cẫng lên chạy xung quanh báo tin.

Sau tiếng hét của nó mọi người đã tụ họp về phòng khách. Nhỏ đó mới lên tiếng:

-" Hồi nãy á, cậu chủ gọi tui đi lấy cái hợp đồng làm ăn gì đó quan trọng lắm tui lên tìm giờ mất rồi. "

Tiếng xì xầm văng lên không ngớt và ai cũng đang nhìn vào cậu. Không cần điều tra không cần hỏi han người làm cũng đủ biết người lấy là cậu.

-" Thằng này nó cũng ranh ma lắm. Không chừng nó lấy thì sao nhỉ? " Nhỏ khác cười khinh bỉ cậu nói.

-" Hwangwi con đi vào phòng từng đứa kiểm cho ta. "Bà quản gia nói.

Rồi nó đi vào phòng từng người làm kiểm tra. Rồi đến phòng của cậu nó chỉ kiểm qua loa rồi từ trong gối móc ra bản hợp đồng la toáng lên.

-" Mọi người ơi! Tui nói không sai mà là cái thằng này nè nó lấy đó "

-" Không... Không phải tôi " Cậu lắc đầu phản bác, khóe mắt rưng rưng, lời nói cũng cứ thế lắp bắp theo.

-" Khỏi nói nhiều nha mạy. Tao đi nói cậu chủ để cậu chủ đuổi mày. " Nó hả hê nói.

Hai tay vô thức ôm đầu miệng lẩm nhẩm "lỗi không phải do mình, mình bị hại mà". Cậu bò đến góc nhỏ trong phòng nơi cậu có thể làm bạn với bóng tối bao trùm lên góc nhỏ ấy. Cậu khóc nhiều đến nỗi chân tay rã rời, người run cầm cập rồi nằm đó.

' Cạch '

Tiếng mở cửa phòng cậu vang lên, hình như có ai đó đang đứng mãi ở cửa thì phải. Cậu lén bò đến giường lấy cái mền trùm cả người mình, sợ hãi trốn tránh. Người đó bước vào, cậu lại thêm sợ hãi tim đập thình thịch.

-" Taehyung! Ra đây, nói chuyện với tôi! " Thì ra là hắn, giọng hắn gắt lên kêu cậu.

Chiếc mền 'biết cử động' đó đang bò bò đến chân của hắn rồi dừng lại. Chiếc mền ấy run run từng hồi, tiếng nấc nhỏ cũng phát ra. Hắn liền giật chiếc mền rồi quăng sang một bên, cậu ôm chân hắn lắc đầu giải thích.

-" Cậu chủ a~ hức... Không phải lỗi tại tôi đâu "

-" Không! Tôi không muốn nghe tiếng của em vào lúc này. " Tay hắn se se thái dương, mặt nhăn nhó khó chịu.

-" Đừng...hức...đuổi tôi đi... " Cậu ôm chân hắn càng chặt hơn

-" Đi đi. Đây tiền lương hai ngày làm tôi trả như lương tháng. "

-" Không! Không lấy a~ hức... "

-" Đi ngay trước khi tôi không kiểm soát được bản thân. Đi.ngay " Hắn trợn mặt nhấn mạnh hai chữ cuối làm cậu sợ hãi. Cậu vội nhặt một tờ 1000 won rồi bước ra khỏi nhà.

Cậu bước từng bước nặng nề đi xuống. Đám người làm nhìn cậu mà không khỏi khinh bỉ. Liền chỉ trỏ, nói xấu cậu đủ thứ. Bà quản gia đến trước cậu nói:

-" Ta đã tin con. Nhưng không ngờ con lại chà đạp lên nó. " Bà buồn buồn cũng có vài phần trách móc. Bà cũng thương cậu như con mình nhưng bà đâu ngờ rằng cậu lại như vậy.

-" Phải tôi đã làm vậy đó thì sao nào? Vui chứ? Hài lòng chứ? Cái ngày tôi biến khỏi nhà này hẳn mọi người sẽ vui lắm khi không khí của căn nhà này sẽ về lại như cũ không cần phải rống lên sỉ nhục tôi. Ha! Vậy tôi đã làm cho các người toại nguyện rồi. " Cậu bỗng gạt đi nước mắt rồi cười lên nói. Cậu như người khác cười thỏa mãn như người điên. Nhưng không càng nói nước mắt càng chảy nhiều hơn cậu muốn kiềm lại vẫn không được. Rồi cậu bước đi, trên lầu đang có người nhìn bóng lưng cậu bước đi rồi mất dần. Trái tim người đó như quặn thắt, không tự chủ mà người đó dần mất lực quỳ xuống.

/^.^\

Cậu bước ra khỏi cổng. Liền quay xuống nhìn lên cửa sổ phía phòng của hắn mà khóe mắt lại rưng rưng thêm lần nữa. Cậu vẫn không hiểu nỗi bàn thân mình nữa, cứ hễ nhìn cái gì liên quan đến hắn là rưng rưng sắp khóc.

Cậu đi xung quanh tay nắm chặt tờ 1000 won. Giờ biết đi đâu đây, không nơi chốn dung thân. Cậu đi đến cái hẻm nhỏ gần nhà hắn rồi nằm đại ở đó ngủ một mạch đến sáng.

/^.^\

Sáng hôm sau.

-" Ối trời ơi người gì mà ghê quá ha anh! " Cô gái đó khoác tay người đàn ông đó tỏ vẻ dơ bẩn rồi nói chàng trai nhỏ nằm co rút ở đó.

-" Jungkook à! Anh nghe nói không? "

-" À... Ừ... Thì... Em không nên sỉ nhục người khác như vậy. " Hắn lắp bắp nói

Hắn cảm thấy đau lòng(?)khi cậu đang nằm ở đó ngủ say quên lối về. Hắn cảm thấy mình thật sai khi đuổi cậu đi. Không nghĩ nữa liền nâng cằm người tình của hắn hôn nhẹ lên môi rồi nói.

-" Mình đi thôi! "

Rồi cặp tình nhân đó khuất dần theo sương sớm. Cậu mở mắt, chậm chạp ngồi dậy. Nhếch môi cười, rồi đứng dậy đi khỏi. Cậu đang đi xung quanh kiếm cái gì đó ăn được với 1000 won thì thấy trên ghế đá công viên có hình bóng của một chàng trai khác đang nằm. Cậu đi đến và hỏi:

-" Này! Cậu a~ Dậy tớ nói này ~ "

-" Tên Hoseok kia! Tôi đã nói là sẽ đi bụi.... Ơ cậu là ai thế? "

-" Tớ là Taehyung! Cứ tưởng cậu như tớ nên gọi dậy đó mà. Ai ngờ cậu có nơi để dựa vào chứ. "

-" Thì ra... Cậu không có.. "

-" Ừm... Tớ ghê tởm lắm phải không? "

-" A không có gì đâu. Tớ... Tớ sẽ nhận nuôi cậu. Chứ ở trong nhà hoài tớ chán lắm. Kêu cậu về ở chung chơi với tớ để khỏi chán a~ "

-" À nãy giờ nói mà tớ vẫn chưa biết tên cậu. "

-" À tớ là Jimin. Park Jimin. Thôi giờ trễ rồi tớ dẫn cậu về nhà "

______ End Ep 4 ______
Quá xàm c*t -.-

Thả ta miếng sao đê các cậu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com