Chap 11
Một lần nữa, anh lại gặp phải ác mộng.
Những hình thù dị dạng đen ngòm đang cố kéo anh vào một cái hồ tối tăm, những cánh tay lơ lửng dùng hết sức đẩy anh xuống. Những cái đầu thối rữa nổi lởm chởm trên mặt hồ, và một bào thai bị xé vụn được vứt ngay bờ.
Đôi khi, Taehyung cảm giác mình gần như bỏ cuộc và gục ngã vì áp lực cứ kéo đến, những câu hỏi "Nếu như" lại luôn là một cuộn phim quay chậm tua mãi trong đầu anh.
Bạn không cần phải đấu tranh nữa, từ bỏ đi.
Sẽ rất nhẹ nhõm nếu bạn không chống cự.
Hãy xuống đây cùng với chúng tôi nào.
Đây là một dạng ác mộng mới - thứ mà anh chưa bao giờ trải qua trước vụ án kinh hoàng đó. Taehyung rên nhẹ khi bàn chân anh chạm vào mặt nước lạnh băng, đôi đồng tử kinh hãi nhìn bóng tối nhuốm lên từng thớ vải trên chiếc quần dài, tô đậm một màu đen lên bộ trang phục. Khi nó dâng càng ngày càng cao, suýt đã nhấn chìm cả cơ thể thì anh lại cảm thấy mình như được cứu khỏi cái lạnh và chìm đắm vào một cái ôm thật ấm. Người Taehyung được đưa đẩy nhẹ, cứ như anh đang trên con thuyền lênh đênh giữa hồ nước lặng. Một giọng nói mềm mại như nương theo gió đi vào tâm trí anh. Không biết giọng nói ấy xuất phát từ đâu, nhưng nó cứ liên tục trấn an anh rằng anh sẽ ổn thôi, bởi vì anh đang rất an toàn.
Jeongguk.
Taehyung vội mở mắt và điều đầu tiên anh thấy là đôi bàn tay mình đang được Jeongguk giữ chặt. Cậu ấy vẫn đang thì thầm những lời động viên sát tai Taehyung, vì vẫn nghĩ rằng anh đang gặp rắc rối trong cơn ác mộng. Taehyung đột nhiên siết chặt tay mình lại nhằm để cho người nọ biết rằng mình đã tỉnh.
"Đã mơ chuyện gì không tốt sao?" Đối phương hỏi, rồi ôm Taehyung từ đằng sau, cùng anh chui rúc sâu hơn vào tấm chăn dày cộm được mang tới từ căn hộ của Taehyung.
"Ừ." Anh thừa nhận, "Nhưng cũng chẳng tệ lắm. Em đã ở đấy khi mọi thứ tưởng chừng như không thể cứu vãn. Em luôn là như thế trong giấc mơ anh, và cả ngoài đời thực."
Jeongguk chợt nhăn mày, nhưng vẫn không thay đổi vẻ bình yên trên mặt, trong lòng cậu vẫn còn đang rất áy náy ngay cả khi mọi chuyện đã qua. Nhờ vào kỹ năng ngắm bắn chuyên nghiệp của cậu mà gã tội phạm chỉ bị thương nặng, và đang được giam dưới sự theo dõi gắt gao. Họ vẫn còn đang thu thập những bằng chứng cuối cùng, thế nên tên sát nhân ấy đã và đang là nguồn cung cấp dễ dàng và chính xác nhất. Sở Cảnh Sát đang chờ cho đến khi gã ấy hồi phục thì sẽ mở một phiên toà và đưa ra lời phán xét cuối cùng. Thế nhưng, điều làm Jeongguk lo lắng trên hết chính là khi Yoongi nói Taehyung có thể cũng cần tham dự phiên toà đó, bởi vì anh là nhân chứng duy nhất còn sống xuyên suốt hàng loạt vụ thảm sát do bị cáo gây ra. Jeongguk tuy đã phản đối kịch liệt nhưng cũng đã buông xuôi, và cầu xin cho chí ít phải để Taehyung xuất viện.
"Này." Taehyung nghiêng đầu nhẹ, bắt gặp Jeongguk đang thả hồn mình theo những suy nghĩ, "Đã bảo với em nhiều lần rồi, đó không phải là lỗi của em. Không phải lỗi của anh. Chẳng là lỗi của bất kì ai cả."
"Em biết." Jeongguk thở dài, "Nhưng đôi khi em vẫn còn tưởng mọi chuyện đã xảy ra là không có thực. Em suýt chút nữa là mất anh, Tae. Anh có biết điều đó rất đáng sợ không? Em và mọi người đã phải xem đoạn băng kia lặp đi lặp lại bao nhiêu lần để phục vụ cho vụ án, em... Nó khiến em ám ảnh. Sẽ như thế nào nếu em không đến kịp thời? Em chẳng thể dám nhìn vào trường hợp ấy."
"Nhưng em đã tới kịp lúc." Người nọ trả lời một cách kiên định. Cánh tay còn đang băng bó của anh được ẩn sau lớp áo bệnh nhân mỏng tang, nhưng may thay anh đã khoác thêm một lớp áo bên ngoài để giữ ấm. Jimin đã mang đến rất nhiều vật dụng ở căn hộ anh: cái chăn mac anh thích nhất, những chiếc gối nhỏ và vài cái áo len oversize dày cộm. Ngoài Jimin ra, thì đương nhiên Jeongguk cũng là người quan tâm anh rất nhiều. Ngoài giờ phải lên Sở để xử lí những việc quan trọng, thì cậu luôn có mặt mọi lúc ở trong căn phòng này, cứ như thể sự hiện diện của Jeongguk là điều không thể thiếu đối với Taehyung.
"Anh đã ngủ khá ngon dạo gần đây." Taehyung nói, có gắng lái cuộc hội thoại của bọn họ theo một hướng tích cực hơn."
"Hmm? Anh đã nói mình vẫn còn gặp ác mộng." Jeongguk bất giác siết chặt cái ôm của mình hơn, và vẫn cử động người nhịp nhàng.
"Chúng có lẽ hơi khó để đuổi đi." Taehyung đáp, "Nhưng thực sự anh đã ngủ nhiều hơn."
"Chất lượng hơn số lượng, anh biết mà."
"Tuy những cơn ác mộng vẫn xuất hiện, cơ mà em vẫn ở cạnh anh. Thế nên bây giờ anh cảm thấy cũng không tệ mấy." Taehyung vui vẻ nói, "Anh chưa bao giờ có cơ hội được cảm ơn em và mọi người vì đã cứu anh. Kook. Anh dự sẽ mở một buổi tiệc nhỏ sau khi anh khoẻ lại. Và em được phép giúp đỡ anh để lên kế hoạch cho buổi tiệc ấy đó."
Jeongguk giản vờ rền rĩ, chạm nhẹ đầu mình với đầu anh, "Thật không công bằng. Em sẽ được gì nếu giúp anh?"
"Chà, bởi vì em là một người đặc biệt, anh sẽ tặng em thứ gì đó em muốn. Nhưng nó phải vừa sức. Anh không thể đưa em một con rồng để làm thú cưng hay đại loại vậy được đâu."
"Đùa chứ, nếu em có một con rồng thì sẽ rất tuyệt đấy." Jeongguk phản đối, "Nhưng em đang muốn một thứ mà anh sẽ không phải tiêu bất cứ đồng tiền nào để tặng nó cho em."
Taehyung nghiêng đầu tò mò, nhìn thẳng vào đôi mắt Jeongguk, "Là gì đó?"
"Anh, sống thật vui vẻ và khoẻ mạnh bên cạnh em. Đó là những gì em muốn." Jeongguk nhẹ nhàng thốt ra.
Sau đó, không khí dường như ngưng đọng lại. Cả hai im lặng một lúc lâu, trao đổi ánh nhìn ngượng ngùng. Không một ai trong họ dám cắt đứt sự im lặng đang lảng vảng trong phòng. Gò má Jeongguk đỏ lên vì câu nói có phần vụng về của mình, còn Taehyung thì lại đang gặp rắc rối trong việc tiêu hoá những lời mà người nọ vừa phát ngôn. Thế nhưng, đột nhiên những ngón tay của Jeongguk bất giác tìm tới tay Taehyung, và một lần nữa đan chúng lại với nhau.
"Có phải-?"
"Taehyung cục cưng của tớ!" Jimin từ đâu xông vào với một bó hoa to cùng một giỏ quà, dáng đi loạng choạng vì không thể giữ cân bằng. Đằng sau Jimin, Yoongi vẫn đang dùng tay giữ cửa để người yêu mình bước qua. Ngay lập tức, cả hai đã cảm nhận được sự ám muội, ngại ngùng; những đôi gò má ửng hồng của hai thằng nhóc đồng nghiệp; cái nắm tay và khoảng cách gần như không thể gần hơn của chúng. Jimin vẫn thản nhiên đi tới và để đồ đạc lên bàn cà phê, giống như bản thân đã gặp đi gặp lại khung cảnh này vô số lần.
"Em yêu, anh nghĩ chúng ta đã chen ngang chuyện gì ở đây rồi." Yoongi bật cười, hai tay đã vội đẩy Jimin cùng bước ra khỏi cửa, mặc cho sự chống cự và tò mò đang nổi lên của bạn trai.
"Anh sẽ khoá cửa để hai đứa có được sự riêng tư," Yoongi châm chọc, "Ừm, chúc hai đứa may mắn nhé!"
Khi cánh cửa đóng lại với một tiếng kịch, cặp đôi trên giường vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện. Sau đó, họ cùng bật cười, vai kề vai để làm điểm tựa, nhưng Jeongguk vẫn còn nhớ cánh tay đang bị thương của Taehyung để nhẹ nhàng đỡ anh, tránh làm đau và để vết thương hở miệng. Thế nhưng, không khí tươi vui ấy diễn ra chưa được bao lâu, thì sự thẹn thùng lại tràn về, như nhắc bọn họ nhớ lại mình còn một việc chưa giải quyết đến nơi đến chốn.
"Vậy thì," Jeongguj bắt đầu, "Anh đã định nói gì trước đó ấy nhỉ?"
Taehyung cúi gầm mặt, nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đang siết chặt. Hình ảnh ấy như tiếp thêm sức mạnh để anh thổ lộ ra những điều mình cần nói. Bây giờ hoặc không bao giờ.
"Nó... nó không phải là chuyện gì to tát lắm, nhưng anh đang có.. một vài cảm xúc đặc biệt với em. Và nếu như anh suy đoán không lầm, anh tin rằng em cũng vậy?"
"Này," Jeongguk thì thầm, dùng một tay để nâng cằm Taehyung lên, "Anh phải thật chắc chắn và cương quyết với những gì mình nói hoặc làm đi chứ."
"Đừng nói kiểu bí ẩn mập mờ đó nữa, anh cần em đưa ra một câu trả lời trực tiếp-"
Taehyung sẽ chẳng bao giờ có cơ hội hoàn thành nốt câu nói của mình, vì chốc lát sau, toàn bộ câu chữ của anh đã bị đối phương cướp mất. Người đàn ông trước mặt Taehyung, người trong mộng cũng như trong ác mộng, Jeon Jeongguk, đang hôn anh chìm đắm như thể không còn ngày mai.
"Như vậy đã đủ trực tiếp với anh chưa?"
Và Taehyung gật đầu, rồi nhào vào lòng Jeongguk để tìm kiếm một cái ôm ấm áp.
Những bóng đen trong giấc mơ có thể xuất hiện hết lần này đến lần khác; thế nhưng, Taehyung đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ có đủ dũng khí để chiến đấu với chúng một mình. Còn bây giờ đây, Taehyung đã vô cùng cảm kích vì anh luôn có mọi người kề bên.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com