Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Bến xe buýt gần nhất cách chỗ đỗ xe khoảng một trăm mét, và khoảng cách đó không đủ xa để có thể khiến Thám tử NSCO Taehyung đổ mồ hôi hột vì lo lắng; nhưng lại khiến cho sinh- viên-mấy-năm-phải-ăn-mì-gói Kim Taehyung muốn chết điếng khi đặt chân tới trước cửa hàng.

Cửa hàng hoa toạ lạc ở một căn nhà hai tầng, với tầng trệt đang đóng kín cửa. Nắm chặt mảnh giấy đã bị nhàu nhĩ muốn rách nát trong tay, Taehyung rụt rè đi lên cầu thang và gõ nhẹ lên cánh cửa khép chặt. Xung quanh được trang trí bởi những chậu cây và hoa, lá rung rinh rụng xuống mỗi khi gió quét tới; Taehyung vẫn đang đấu tranh nội tâm là mình nên gõ cửa lại một lần nữa sau năm phút chẳng thấy hồi âm.

Anh giơ nắm tay lên toan gõ, tức thì cánh cửa mở ra và va đập mạnh với bức tường. Một người đàn ông càu nhàu trong họng đằng sau cánh cửa, mắt nheo lại vì ánh sáng mặt trời chói chang trước khi quay sang đối mặt với vị khách mới tới. Vẻ mặt ông ta giãn ra từ lúc ông ta thấy mặt Taehyung, một nụ cười cũng được vẽ lên khuôn mặt cằn cỗi. Taehyung đếm sơ qua cũng thấy ông ta bị mất vài cái răng, nhưng đó cũng chẳng làm anh sợ hãi nhất. Một khuôn mặt thô kệch, những nếp nhăn hằn sâu trên trán và ba vết thẹo dài dưới hàm trái, nếu không nhìn rõ cũng không thấy được vì chúng quá mờ. Người đàn ông vỗ thật mạnh vào vai anh, hối anh đi vào trong.

"Con chắc chắn là Kim Taehyung! Chú đã đợi con từ buổi sáng. Ngồi xuống đây, cậu bé. Một ít trà không?"

Taehyung chỉ có thể gật đầu, cố không nói ra để đối phương nhận ra giọng mình đang vỡ vụn dưới hơi thở. Anh có thể thấy từng món đồ gốm được trưng ở kệ cao, đóng trên bức tường cũ kĩ nứt nẻ vì nó đã trải qua bao nhiêu năm nắng mưa. Vậy mà sàn gạch lát dưới chân anh vẫn trơn bóng như ngày nào, như thể không bị chịu bất cứ tác động gì lên.

Bọn họ bắt đầu cuộc trò chuyện nhỏ bằng một ấm trà Chamomile. Hay nói cách khác, chỉ có người đàn ông kia nói, còn Taehyung chỉ dám gật gù và trả lời. Anh vẫn chưa thoát được khỏi cơn sốc rằng: người đàn ông đang rót thêm một tách trà cho anh và kẻ đã giết người hàng loạt mà anh đang ráo riết truy tìm là một. Anh cảm thấy mình thật sự may mắn vì anh đang đóng giả rất hợp với tính cách của sinh viên Kim Taehyung, chứ không phải là đang bộc lộ sự sợ hãi của Thám tử NSCO Kim Taehyung.

Với lại, qua cuộc đối thoại này, Taehyung biết được rằng người chủ tên Oh Eunsoo, 60 tuổi và là một cựu chiến binh. Ông ta cũng chẳng chịu khi chỉ một mình mình tiết lộ thông tin bản thân, mà Taehyung cũng phải làm tương tự; vì thế nên cương vị bác sĩ thực tập nội trú (giả mạo) cuối cùng được tuôn ra ngoài.

Taehyung sẽ phải tới đây ba lần một tuần để phụ giúp ông ta trong việc làm gốm thủ công, và giúp Eunsoo vài việc lặt vặt. Những ngày này là hôm Taehyung không có tiết buổi chiều (phỏng theo lịch học mà Yoongi sắp xếp), và trong khi chưa thể quyết định được mức lương, Eunsoo sẽ đãi ngộ Taehyung bằng một bữa ăn nhà làm và một số lượng trà vô hạn.

"Con đã bảo là mình ở chỗ nào ấy nhỉ?"

"Ở kí túc xá ạ. Nhưng đó không thực sự là phòng của con, con chỉ tạt qua vài lần với bạn." Taehyung xuề xoà cười, nhắc lại những điều mà anh đã được nghe giảng và học thuộc suốt một tuần.

"Trường đại học con đang theo cũng không xa chỗ này lắm, và theo chú nghĩ tuyến xe buýt đôi khi cũng sẽ trễ." Eunsoo chêm vào, "Chú từng có một cô bé trợ lý cũng là học sinh, cũng cùng trường với cháu. Cô bé ấy ở trong kí túc xá... Chú hay đưa cô bé về trường mỗi khi xe buýt không tới lúc trời mưa."

Đôi mắt ông ta chợt loé lên một tia nham hiểm, sau đó lại dời đi sang phía cửa sổ, nơi phô bày toàn diện những toà nhà cao thấp ngổn ngang.

Taehyung nuốt khan.

Đã có một trận mưa như trút nước vào buổi chiều ngày Rena bị ám sát.

_______________

Một tuần sau, vào ngày thứ năm của phi vụ mật thám, Taehyung đã bước tiếp một bậc, làm cho quá trình phá án có thêm tiến triển.

Lúc ấy đã có một số kiện nhu yếu phẩm được chuyển tới địa chỉ làm việc của anh, và ông chủ đã nhờ anh xuống giúp bưng bê chúng lên. Taehyung không than vãn dù chỉ là một lời nhỏ, vì bấy giờ anh chỉ đang ngồi yên trên ghế, cố giả vờ viết một bản báo cáo cho giáo viên (điều mà một học sinh cuối cấp đại học vẫn thường hay làm).

Eunsoo đã chỉ cho Taehyung một số điều cơ bản trong nghề gốm, và Taehyung đã cảm ơn dồn dập vị thần linh nào đó đã phú cho anh kĩ năng tiếp thu nhanh. Nhờ thế mà Taehyung mới có thể thực hành rất xuất sắc, mặc dù cuối cùng thì cả căn phòng bừa bộn toàn là đất sét.

Taehyung đã một lần nữa tạo dựng một câu chuyện cho mình để học làm đồ gốm. Anh đã bảo tuy mình là sinh viên khoa Nghệ thuật và đã quen tay với sơn dầu cùng những thứ cơ bản khác, nhưng bản thân vẫn khá bối rối trong môn điêu khắc. Eunsoo dường như cũng rất vui khi mình có thể giúp đỡ, và Taehyung, mặc dù chỉ làm cho nhiệm vụ ngầm Sở Trưởng đưa ra, cơ mà anh cũng rất hứng thú với việc học được một lĩnh vực mới.

"Taehyung yêu dấu, có một đơn hàng ở tầng dưới. Giúp chú bê lên nhé, được chứ?" Eunsoo thò cái đầu nhễ nhại ra khỏi cánh cửa kéo mà hỏi.

Chàng thám tử hừm một tiếng trong cổ họng nhằm đồng ý, rồi quay sang lưu lại bài báo cáo của mình trên máy tính. Đó là một buổi chiều nắng đẹp. Tuy đã gần năm giờ, nhưng mặt trời vẫn ở trên đỉnh đầu bọn họ và toả ra những tia nắng vàng nhạt.

"Một tiếng đồng hồ nữa là xong." Taehyung lầm nhẩm tính toán trong đầu. Niềm vui trào dâng trong lòng, anh hào hứng nhảy chân sáo xuống cầu thang, khiến cho vô ý đụng trúng một người đàn ông từ đâu bước ra.

Quán tính đã hại Taehyung một cú đau điếng, và anh vấp ngã, đôi tay phản xạ nhanh chóng nắm lấy thanh vịn lan can ọp ẹp hoen gỉ.

"Cẩn thận." Người đàn ông nọ thốt lên. Ông ta (đương nhiên) là một người lạ, với khuôn mặt hốc hác, bộ râu quai nón và nụ cười toét dài ra cả hai bên miệng. Nói Taehyung thực sự hoảng sợ khi thấy người đàn ông tiến sát lại gần anh không phải là lạ. Taehyung gần như muốn khóc thét vì ông ta dần dồn anh tựa vào lan can sắt. Độ lạnh của kim loại áp vào lưng khiến anh phải rùng mình.

Taehyung nuốt nước bọt trong sự khó chịu đang ủ rượi trong không khí, chờ đợi cho hơi thở trở lại bình thường khi anh đang cố hiểu cho được tình huống đang xảy ra. Thám Tử NSCO Kim Taehyung nếu gặp trường hợp này sẽ thúc vài cú vào chỗ hiểm ông ta. Nhưng bây giờ anh đang đảm nhiệm lấy tính cách của sinh viên Kim Taehyung, và bây giờ trông mặt anh mếu máo như muốn khóc đến nơi.

"Chưa bao giờ thấy em ở đây, chàng trai xinh đẹp. Em đi lạc hay tới chơi?"

"Tôi...tôi không-"

"Thằng nhóc ở đây không phải để cho mày đùa nghịch, cũng không phải là đồ chơi để mày tuỳ tiện lấy." Giọng nói Eunsoo vang lên ngay đầu cầu thang. Taehyung nghiêng đầu sang trái rất nhanh, tức thì cái áp lực trong lòng anh mới nhẹ xuống phần nào.

Nhưng tất nhiên, tên đàn ông lạ mặt kia chỉ lười biếng nhếch mép, mắt vẫn hạ tiện dán chặt lên người Taehyung. Rồi sau đó, ông ta mới chuyển hướng nhìn lên người đang bước xuống.

"Đơn hàng của ông đã hoàn thành."

Không khí đang bị sự im lặng đè nén, và tay Taehyung vẫn gắt gao nắm chặt thành lan can.

"Tôi- tôi sẽ nhận nó..." Một lúc sau, Taehyung mới dám cất tiếng nói. Tình hình xung quanh anh căng thẳng đến mức anh không chịu nổi, khiến cho anh buộc phải làm gì đó để thoát ra.

"Không cần, con trai. Dọn dẹp đi. Con xong nhiệm vụ hôm nay rồi." Eunsoo vừa nói vừa kéo tay Taehyung lên lầu. Anh ngây đần ra thoáng chốc mới bắt đầu vội vã xếp đồ vào trong cái túi xách mà mình hay mang theo.

"Chú có chắc là cho con về nhà sớm không? Con có thể giúp chú về mấy thứ hàng hoá-"

"Không cần, cậu bé." Ông ta đáp cộc lốc. "Gã kia là một mối nguy hại lớn cho con. Chú đã phàn nàn với công ty là đừng gửi gã qua nhưng vẫn không thành. Chú có thể xử lý hắn. Nhanh chóng ra trạm xe đi. Bây giờ vẫn chưa trễ nên có thể còn vài chuyến xe buýt đấy."

"C-cảm ơn chú Eunsoo." Taehyung nói trong lúc đi ra khỏi cửa, nhưng tức thì lại bị cái ghìm chặt của Eunsoo trên vai mình giữ lại.

"Chú đã nói gì nào? Cắt cái từ đó đi. Gọi "chú" là được."

"Vâng, cảm ơn chú." Taehyung cười cười, sau đó vội vã bước nhanh xuống một cầu thang khác - nơi có thể dẫn anh tới đường chính mà không cần đi qua sân của toà nhà. Và chỉ khi Taehyung đến trạm xe buýt, anh mới nhận ra mình vừa chạy thục mạng khỏi cửa hàng hoa với tâm trạng sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com