10. Hướng dương
"Em muốn đi làm"
"Anh nói ở nhà là ở nhà"
"Không chịu, em muốn được ra ngoài, anh suốt ngày cứ giam em trong nhà em không muốn."
"Nhưng anh không muốn người khác nhìn vào rồi bảo Jungkook đường đường là người đứng đầu tập đoàn Golden K mà để cho người yêu đi làm bên ngoài."
Ami cao giọng phản đối mà Jungkook cũng chẳng thua khém gì. Chuyện là sau cái đêm ngủ cùng hôm đó, hai bạn trẻ dường như đã hiểu được tâm tình của nhau liền tiến thêm một bước trở thành người yêu.
Có điều cái tính thích giam người của Jungkook vẫn một mực không bỏ. Hắn đã bắt cô ở nhà thì thôi đi, đã thế đêm nào cũng đem cô ra đánh dấu chủ quyền khiến Ami nhỏ bé căn bản không chịu được.
Đây là lần thứ n cô xin Jungkook cho mình ra ngoài để đi làm. Làm gì cũng được, cô không thể ở nhà mãi, cô sẽ chết mất. Thế là sau một hồi cãi nhau quyết liệt, cả hai lại không ai nhường ai.
Ami căn bản không chịu thua liền bắt đầu giở trò giận hắn, cô quay lưng lại đi về hướng cửa sổ đứng khoanh tay trước ngực rồi im lặng không đáp trả Jungkook một lời.
Hắn lần đầu tiên thấy cô có thái độ như vậy liền đâm ra hoảng sợ không biết làm thế nào đành đi đếm ôm cô phía sau lưng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hết mức có thể.
"Anh chỉ lo cho em, em dù sao trước đó cũng chỉ sống ở Busan chứ chưa đến Seoul lần nào. Anh để em ra ngoài làm một mình như vậy, lỡ có rủi ro gì xảy ra, anh biết làm thế nào"
"Nhưng em có còn nhỏ nữa đâu"
Ami cọc cằn bĩu môi không thèm nhìn hắn một chút.
"Ami ngoan, chỉ cần ở nhà làm người yêu của anh, mỗi tháng đều trả lương cho em, em thích bất cứ thứ gì anh cũng có thể cho em. Em không cần phải đi làm"
Hắn vừa nói vừa quay người Ami lại đối diện với mình, nhìn gương mặt tức giận lại vô cùng đáng yêu khiến hắn không liềm được liền hôn lên đôi gò má mịn màng thơm thơm mùi em bé của cô một cái.
"Hông biết, anh không cho em đi làm em khóc cho anh coi"
Jungkook hết cách, từ lúc sinh ra lần đầu tiên anh có kiên nhẫn với một người con gái đến như vậy. Nếu không phải là Ami, nãy giờ anh đã đấm cho người đó vỡ mồm rồi.
"Anh sẽ cho em ra ngoài, đi dạo đi mua sắm cùng với Sunny hoặc là em có thể trồng hoa rồi hằng ngày ra vườn chăm sóc chúng. Nhưng anh không muốn em đi làm bên ngoài"
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì hết, ngoan, nghe lời anh"
Ami không nói, chỉ cúi cúi mặt, cô im lặng tức là đồng ý. Nhưng mà trên mặt vẫn có chút buồn bã, dù sao thì cũng không có được tự do.
"Vậy lát nữa anh cho em đi ra ngoài mua hạt giống nhé!"
Jungkook thấy cô nghe lời mình như vậy bản thân cảm thấy rất hài lòng. Tay cũng vô thức xoa xoa đầu tóc mềm mịn của cô.
"Anh cho người đưa em đi"
"Em muốn tự mình đi dạo tiện thể cho quen đường"
Jungkook nhíu mày, liền định phản đối nhưng Ami đã nhanh nhẹn mua chuộc hắn bằng cách nhướng người lên điểm vào môi Jungkook một nụ hôn.
Thấy hắn dường như chưa hài lòng, cô liền một lần nữa hướng đến hôn chụt một cái rõ kêu. Jungkook trong lòng đã sớm nở hoa nhưng bản thân lại muốn trêu ghẹo cô một chút liền kéo hông cô lại sát cơ thể mình, một khắc đem môi mình áp lên môi cô.
Cái hôn của Jungkook lúc nào cũng cuồng nhiệt và đầy chiếm hữu. Hắn hết hôn cắn môi trên, lại đến môi dưới khiến cho đôi môi Ami trở nên sưng tấy. Nhân lúc cô sơ hở liền đem lưỡi mình tiến vào trong khoang miệng tìm kiếm sự ngọt ngào.
Đến khi Ami không thở nổi hắn mới dứt ra. Gương mặt cô lại có chút phiếm hồng, vô cùng ngây thơ lại vô cùng đẹp đẽ đến mê người.
"Anh cho em đi, nhưng phải giữ cẩn thận"
Ami vui mừng vòng tay qua cổ ôm lấy hắn, Jungkook nhìn cô như thế cũng bất giác nở một nụ cười.
Anh ước gì mình có thể cùng em như thế này mãi mãi!
***
Jungkook nhân tiện đi đến công ti xử lý một số công việc liền đưa cô đến cửa hàng bán hạt giống các loại hoa. Trên đường đi còn dặn dò đủ thứ như là không được nói chuyện với người lạ, không được đi đâu xa, không được về nhà trễ. Muốn đi đến nơi khác phải gọi điện báo hắn một tiếng. Ami nghe hắn luyên thuyên đến chóng mặt nhưng cũng cố gắng gật gật đầu.
Sau khi Jungkook rời đi, cô bước vào cửa hàng hạt giống không quá lớn nhưng lại được bày biện vô cùng đẹp mắt. Cô lại quên hỏi Jungkook thích hoa gì chỉ đành đi tới đi lui tìm những loại hoa mà bản thân cảm thấy ưng mắt. Rồi ánh mắt cô dừng lại trước một chậu hoa Hướng Dương.
Một nữ nhân viên thấy Ami cứ mãi ngắm nhìn chậu hoa được trưng bày ở đó liền đi lại tư vấn cho cô.
"Em muốn mua hạt giống của hoa Hướng Dương sao? Chị thấy nhiều người thích hoa này lắm, nhưng ít ai biết, hoa Hướng Dương cũng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu nữa."
Ami chưa từng biết loài hoa này lại có một ý nghĩa sâu sắc đến nhưng vậy. Mà khi chị nhân viên nói đến tình yêu vĩnh cửu ấy cô lại bất giác nghĩ đến một người.
Jeon Jungkook!
Cô yêu người đó và người đó cũng yêu cô!
"Lấy cho em hạt giống của hoa Hướng Dương nhé chị"
Ami bước ra khỏi cửa hàng, ngắm nhìn túi hạt giống trên tay mà vô cùng thích thú. Hoa Hướng Dương, một tình yêu vĩnh cửu, trong lòng cô bất giác hiện lên một nỗi hạnh phúc.
Ami cứ mãi nhìn vào túi hạt giống trên tay mà không chú ý đến phía trước liền đụng phải một người đàn ông mà ngã xuống đất.
Túi hạt giống cũng theo đó mà đổ hết ra ngoài, vương vãi khắp mặt đường.
"Cô không sao chứ"
Ami dù có chút đau nhưng lại không để ý đến người kia chỉ nhìn túi hạt giống mình vừa mua rơi đầy trên đất.
"Huhu Hướng Dương của chị"
Cô mếu máo như sắp khóc đến nơi, hoa còn chưa trồng hạt giống còn chưa gieo mà nó lại rơi mất như vậy rồi. Đột nhiên cô cảm thấy Jungkook một mực không cho mình đi làm quả thật không sai.
"Này, cô không sao chứ"
Ami lúc này mới để ý đến người trước mặt liền đứng dậy phủi phủi quần áo, rồi cúi đầu xin lỗi.
"Không sao đâu, nếu không có gì thì tôi đi trước nhé!"
Ami lúc này mới ngước mặt lên nhìn người đó. Sao mà cô cứ thấy gương mặt này có chút quen, nhưng mà cố gắng thế nào cũng không nhớ rõ. Cho đến khi người đó định quay lưng rời đi cô mới vội thốt lên.
"Anh là người hôm đó đã chui vào thùng rác nè"
Park Jimin nghĩ nghĩ gì đó, liền mới nhận ra Ami là cô gái hôm đó đã cứu mình. Bấy lâu nay bất giác suy nghĩ làm thế nào để có thể gặp cô nói một lời cảm ơn nhưng bây giờ lại vô tình đụng mặt như thế này, anh quả thật rất vui.
"Dù sao cô cũng là ân nhân, tôi có thể mời cô một tách cà phê được chứ"
Ami nhìn đồng hồ, thời gian còn rất sớm để về nhà, mà chắc Jungkook cũng không nghi ngờ gì nên cô liền vui vẻ đồng ý cùng Park Jimin đi đến quán cà phê phía bên đường.
Jimin dường như tâm tình rất vui, anh cứ nhìn cô cười miết. Hai người nói chuyện rất hợp nhau, một lúc lâu sau Jimin mới đề cập đến chuyện hôm trước hắn chạy thoát khỏi Jungkook ở Busan.
"Dù sao cũng cảm ơn cô đã giúp tôi, nếu không tôi đã bị Jungkook đánh đến mất mạng rồi"
Ami nghe đến Jungkook chợt tách cà phê đang định đưa lên miệng liền khựng lại, cô nhớ Park Jimin là chàng trai hôm đó nhưng quả thật cô quên mất Jungkook là người truy đuổi anh. Mục đích là gì thì cô không rõ. Nhưng nghe đến chuyện Jungkook đánh anh ta suýt mất mạng, cô không khỏi run rẩy.
"Ami cô không khoẻ ở đâu à?"
Jimin thấy gương mặt Ami dường như tái nhạt đi liền lo lắng hỏi han. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng giấu đi chuyện mình trước giờ sống cùng Jungkook và hiện tại còn là người yêu của hắn, cô hơi ngập ngừng liền sau đó hỏi anh.
"Tôi có thể biết vì sao Jungkook lại truy đuổi anh đến như thế không?"
Jimin có chút khó hiểu nhưng vẫn không muốn đem bất cứ chuyện gì kể cho cô nghe, hơn nữa Ami còn là người ngoài cuộc. Anh chỉ muốn tự mình vạch trần mọi chuyện sau đó khiến Jungkook ngày đêm hối hận vì việc mình đã làm. Ánh mắt Jimin hiện lên một tia căm hận xen lẫn đau xót mà thốt lên.
"Chỉ là không tiện kể cho cô về mọi chuyện. Nhưng Jungkook, hắn chính là một kẻ giết người không sợ máu dính tay."
"Sao...sao cơ?"
"Jungkook là kẻ giết người!"
Ami cảm thấy hai tai mình ù đi, Jimin nói hắn là kẻ giết người. Nhưng là vì chuyện gì, cô không rõ. Cô muốn đem chuyện này hỏi Jungkook cho rõ ràng, nhưng cô là một người ngoài cuộc, chưa kể nếu Jungkook biết được chuyện cô đã gặp Jimin, chắc chắn Jimin sẽ bị liên luỵ.
Trời đã dần ngã về chiều, Jimin ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô một mực từ chối. Làm sao cô có thể để lộ chuyện mình đang ở cùng Jungkook được chứ. Cô không muốn, Jimin cũng không ép cô, trước khi đi liền không quên dặn dò một câu.
"Chuyện chúng ta hôm nay gặp nhau, cô giúp tôi giữ bí mật nhé!"
Nói rồi anh nhanh chóng đội chiếc mũ đen lên đầu rồi quay đi.
Ami bước từng bước chậm rãi về nhà, tâm tình của cô bây giờ vô cũng hỗn loạn mà câu nói của Jimin cứ mãi hiện lên trong đầu mình.
"Jungkook là một kẻ giết người"
"Không sợ máu dính tay...."
Cô lê từng bước từng bước trên con đường cứ như dài vô tận, trời đã chạng vạng tối, ánh đèn đường cũng đã sớm hiện lên. Cuối cùng cũng về đến nhà, cô đã thấy Jungkook lo lắng đứng đợi mình ở cửa.
"Ami, em đi đâu giờ này mới về, anh đã rất lo lắng cho em!"
Bất giác cơn mơ ngày hôm đó lại hiện lên. Trong lễ đường dài thênh thang ấy, Jungkook đã một tay cầm dao đâm mình. Máu từ vùng ngực trái chảy ra ướt đẫm cả váy cưới trắng tinh.
"Jungkook là một kẻ giết người không sợ máu dính tay..."
Không, Jungkook!
Không thể nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com