There for you
Jungkook của tuổi 15 gắn liền với những chuyến tàu vô tận trải dài theo sự cô quạnh giữa lòng thành phố chật chội
Vào cái độ tuổi mà những đứa trẻ khác vẫn còn nằm trong vòng tay bao bọc, chở che của cha mẹ thì Jeon Jungkook lần đầu tiên trong đời đã nhận thức được sâu sắc thế nào là cảm giác cô đơn. Cô đơn là thứ chất lỏng cay nồng chảy xuống bỏng rát nơi cuống họng, len lỏi chua xót trong lồng ngực qua từng lần nhấp rượu của những vị khách lưu lại quán ven đường tới quá nửa đêm. Cô đơn là những bước chân vô định rong ruổi khắp các con phố nhộn nhịp nhưng lại chẳng thể tìm thấy cho mình một điểm dừng. Cô đơn là giọt nước mắt mặn chát ấm nóng nơi đầu môi mà cậu luôn cố giấu đi mỗi khi ngồi trên chuyến tàu vắng người và ngắm nhìn cảnh đêm của Seoul.
Khi bị bủa vây giữa sự cô quạnh và lạnh lẽo của thành phố xa lạ, không biết bao nhiêu lần Jungkook đã tự hỏi bản thân mình, liệu những cố gắng này có xứng đáng, phải chăng ước mơ của cậu là quá xa vời để có thể chạm tới, có khi nào tương lai tiếp theo cũng chỉ là một con đường nhuốm màu màn đêm không lối thoát hay không. Giữa bộn bề cuộc sống và những dòng cảm xúc không ngừng tuôn chảy theo suy nghĩ bất an về tương lai, Jungkook của tuổi 15 chỉ biết ôm lấy bản thân mà tự an ủi vỗ về trong những đêm muộn nơi góc phòng tập phảng phất mùi mồ hôi còn sót lại, để rồi ngày hôm sau lại tiếp tục vẫy vùng trong hiện thực tàn nhẫn đến nghẹt thở. Những đớn đau chẳng thể cất thành lời đều được chôn vùi trong năm tháng vội vã trôi qua trước mắt, mà chẳng hề biết rằng đã vô tình khắc sâu vào tâm hồn của đứa trẻ ngày ấy một vết thương âm ỉ không thể chữa lành.
Và rồi cứ như thế, cậu chẳng hề biết rằng tổn thương trong mình đã sâu đến nhường nào, cho đến khi Jungkook không nhịn được mà bật khóc trong lúc thu mình lại ở phòng bếp của kí túc xá. Những giọt nước mắt tựa như một đoạn hồi ức đầy đau thương đã bị lãng quên bỗng trở lại và đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cậu. Giống như một đứa trẻ bị lạc mẹ vì mất đi chỗ dựa vững chắc, đáng tin nhất mà oà khóc thật to, Jungkook cũng là đang chơi vơi giữa thực tại và tương lai, chênh vênh giữa hiện thực và ước mơ, lạc bước trong dòng đời vồn vã khắc nghiệt mà cậu lại quá bé nhỏ để đương đầu và chẳng hề có điểm tựa. Trong màn đêm ngày hôm ấy, lần đầu tiên Jungkook tuổi 18 cảm nhận sự ấm áp từ bờ vai sát cạnh mình. Dù chỉ là lặng thinh kéo dài, dù chỉ là tiếng kim đồng hồ khô khốc lặp đi lặp lại như thường ngày, không lời an ủi hay động viên nào được cất lời cũng đủ để Jungkook biết rằng, cậu không cần phải mạnh mẽ một mình nữa.
Những chuyến tàu vẫn chạy qua mang theo âm thanh ồn ào, mùa đông Seoul vẫn lạnh giá đến thấu tim gan, những ánh đèn mập mờ sáng lấp lánh của thành phố trôi qua trước mắt Jungkook như xa như gần, mờ ảo nhưng lại chân thực, vạn vật xung quanh dường như chẳng hề đổi thay, chỉ có cậu là đã không còn như trước nữa rồi. Chẳng còn những bước chân vội vã chỉ mong thoát khỏi dòng người đông đúc để không còn cảm thấy lạc lõng, vì giờ đây luôn có người song hành cùng cậu trên quãng đường dài; chẳng còn những giọt nước mắt thầm rơi khi nỗi nhớ nhà ùa về, vì giờ đây cậu có thể cảm nhận được mùi vì của quê hương qua giọng nói thân thuộc, qua những câu chuyện nhỏ không đầu không cuối về những tháng ngày gắn liền với Busan; cũng đã tự bao giờ Jungkook chẳng còn lạc bước giữa dòng người nữa vì chắc chắn, sẽ có một bàn tay kéo cậu lại, để cậu dựa vào mình như thay trăm ngàn lời muốn nói rằng " Anh ở đây".
Đứng trên sân khấu rộng lớn dưới ánh đèn chói loá đem đến cảm giác ấm áp thấm vào từng tấc da thịt, nhắm mắt cảm nhận âm thanh hỗn loạn của đám đông đang thét gọi tên mình, Jungkook khẽ mỉm cười vì cuối cùng thành công mà cậu mong mỏi bấy lâu nay cũng đã đến ở tuổi 20. Người ta thường nói rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, con người cũng không tách biệt khỏi quy luật đó. Jungkook giờ đây đã không còn là đứa trẻ hay ngại ngùng, thu mình lại trước người lạ của tuổi 15, cũng chẳng còn tính cách bồng bột ích kỉ năm 18, cậu từng bước từng bước chậm rãi nếm qua vị đắng và trái ngọt của từng thời kì mà trưởng thành và hoàn thiện để tạo nên Jungkook của hiện tại đang đứng trước hào quang của sự nổi tiếng. Trong một khoảnh khắc nào đó thoáng qua, Jungkook bỗng cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế gian này, là người nắm trong tay mọi thứ mà một con người có thể mong muốn đạt được trong cuộc sống. Cậu có sự nghiệp, cậu đạt được ước mơ, cậu có hàng nghìn người hâm mộ, và cậu có anh. Jungkook chậm rãi mở mắt để thu vào trong tâm trí mình hình ảnh của người đang đứng bên cạnh cậu trên sân khấu, và tất cả như mờ đi trong niềm hạnh phúc chẳng thể gọi tên. Kể cả khi ánh đèn sân khấu đã tắt, cậu hoà với màn đêm bao trùm và lại tiếp tục những chuyến đi vô tận qua mọi miền đất, dòng thời gian như xoay ngược để cậu lại trở thành Jungkook của tuổi 18, phóng tầm mắt qua cửa sổ của chuyến tàu đang chạy và cảm nhận hơi ấm của bờ vai sát bên, bao năm qua dường như chưa bao giờ rời xa. Jungkook thấy chút gì đó le lói trong lòng mỗi khi suy nghĩ vụt qua trong đầu cậu về viễn cảnh không còn anh ở bên. Nhưng những ý nghĩ đó nhanh chóng bị cậu gạt ra khỏi đầu vì dù thời gian có thay đổi thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn ở đây, như khi cậu lạc lối ở tuổi 18, như khi cậu ở đỉnh cao vinh quang của tuổi 20, và cậu biết điều đó.
Jungkook đứng trong tàn tích của quá khứ huy hoàng mà bật cười chua chát trước sự xoay vần biến thiên của cuộc đời. Những thứ tưởng chừng như sẽ tồn tại mãi mãi hoá ra đều có thể dễ dàng tựa tro bụi tan biến vào hư không như chưa hề tồn tại, những điều cậu luôn đặt niềm tin chân thành vào hoá ra lại có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào để rồi vùi lấp cậu trong đống đổ nát ngổn ngang chẳng thể thoát ra; tất cả đã từng hiện hữu ngay trước mắt, gần như đã chạm vào rồi, gần như đã nắm chắc rồi cuối cùng lại chỉ như cát trong lòng bàn tay, theo thời gian mà vơi dần rồi chẳng còn lại gì nữa. Thứ sót lại chỉ là con người cùng ảo mộng và nhung nhớ về tháng ngày quá khứ đẹp đẽ mà thôi. Jungkook lại chơi vơi, lại cô đơn, như chưa từng thay đổi kể từ khi cậu 15 tuổi. Giờ đây cậu đã có thể nếm được vị cô đơn trong những chén rượu nhấp nơi đầu môi, trong những đêm tàn đằm mình vào men say để ôm ấp kí ức đẹp đẽ đã qua, trong những tháng ngày ngập ngụa giữa thất vọng ê chề và buông xuôi tất cả.
Duy chỉ có một thứ không đổi thay.
Jimin sẽ dìu cậu về nhà khi đến chính Jungkook còn chẳng thể tìm được đường về. Jimin sẽ ngồi cạnh cậu hát ngân nga một bản tình ca cũ kĩ quen thuộc nào đó đến khi cậu chìm vào trong giấc ngủ không mộng mị. Jimin ôm lấy cậu khi mọi thứ đổ sụp xuống trước mắt, khi thế giới quan của Jungkook chỉ còn là những mảnh vụn vỡ hoang tàn, và Jimin trở thành thế giới của cậu. Những ngày dài mệt mỏi hằn vết trong những bước chân chập choạng của cậu được phản chiếu qua ánh sáng nhập nhoà của đèn đường ban tối, anh nói rằng "Có anh đây".
Và rồi cứ như vậy, Jungkook chập chững bước qua những gập ghềnh của đời người, gục ngã rồi lại đứng lên chỉ để được cảm nhận một hơi ấm, chỉ để siết chặt một dáng hình quen thuộc, chỉ để được nghe câu nói khẳng định rằng anh luôn bên cậu. Đứa trẻ tuổi 15 chẳng có gì trong tay bơ vơ giữa dòng đời vô định chỉ mong chờ một bàn tay sẽ vươn ra nắm lấy tay mình cùng sánh bước; cậu thiếu niên tuổi 18 bật khóc trước những áp lực khắc nghiệt đè nghiến; chàng thanh niên tràn đầy sức sống tuổi 20 tự hào đứng trên đỉnh cao danh vọng và hào quang sân khấu hay khi gục ngã trước sự thật khắc nghiệt của thời gian; Jungkook của rất nhiều năm sau nhận ra rằng niềm hạnh phúc thật sự là khi bước trên con đường về nhà, biết rằng sẽ luôn có người đợi mình để khi cậu cất tiếng gọi
"Jimin?"
"Anh ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com