Inumaki Toge: "Sunshine"
Cậu là ánh nắng mặt trời. Tớ chính là cây cỏ.
Cậu đem sự sống lại cho tớ. Tớ lại chỉ biết dựa dẫm vào cậu.
Bởi cậu biết không, cỏ cây chỉ mọc dại ven đường, còn mặt trời thì luôn là vĩ đại. Tớ có bị chà đạp, dày vò hay dẫm nát bởi dòng đời cũng chẳng mấy ai muốn quan tâm. Cỏ cây không sống. Chúng chỉ đang tồn tại để làm nền cho bức tranh cuộc sống mà thôi.
Nhưng cậu là mặt trời, cậu phải sống tiếp để mang ánh sáng tới cho muôn loài. Phận cỏ cây như tớ làm gì có quyền ích kỉ đòi "hái" mặt trời về làm của riêng.
Đúng vậy, tớ thật đáng ghét có đúng không. Tớ làm gì có tư cách mà làm bạn với các cậu cơ chứ. Từ ngày bước vào ngôi trường này, tớ cứ ngỡ mình đã thoát khỏi thân phận cỏ cây thấp hèn, rằng mình chính là mây xanh bay nhảy trong khoảng trời rộng lớn của mọi người. Chắc tớ mất trí rồi mới dám mơ tưởng trèo cao lên tận trời mây như vậy. Đã là cỏ cây thì muôn đời vẫn sẽ là cỏ cây. Giờ thì tớ đã hiểu ra rồi, bản chất rẻ rúng này thậm chí còn chẳng đáng một xu.
Cậu đừng khóc nha. Tớ thật sự không xứng đáng với giọt nước mắt của cậu. Cỏ cây như tớ thì sẽ dễ dàng bị thay thế thôi. Nơi tớ từng tồn tại sẽ sớm có cỏ cây mới mọc lên. Nhưng mặt trời lại chỉ có duy nhất. Cậu hãy dành lấy những giọt nước mắt ấy tiếc thương cho người xứng đáng hơn cậu nhé. Rồi một ngày cậu sẽ quên đi tớ thôi.
Đêm hôm nay lạnh thật cậu nhỉ. Hay là do gió trên đây thổi mạnh quá? Hay là...do trái tim tớ đang dần đóng băng?
Tớ ra đi rồi, cậu phải hứa với tớ rằng cậu sẽ sống thật tốt nha. Ừ thì phận cỏ cây như tớ nào có tư cách đòi hỏi mặt trời phải làm theo ý mình. Nhưng tại giây phút cuối cùng của kiếp cỏ cây này, liệu cậu có cho phép tớ được ích kỉ một chút được không? Tớ muốn thấy cậu sống thật tốt. Phải như vậy thì tớ mới an tâm rã từ.
Trong tương lai tới, tớ biết cậu rồi sẽ bước tiếp. Cậu cũng sẽ sớm tìm được bạn bè tốt hơn, hay nắm tay một cô gái khác hạnh phúc đi đến hết cuộc đời của mình. Nghĩ đến đây lòng tớ lại quặn lên, chỉ tại tớ ích kỉ muốn giữ nụ cười toả nắng của mặt trời cho riêng mình. Tớ tồi lắm phải không? Vốn đã vô vị còn tham lam những thứ đáng lẽ chẳng thuộc về mình.
Trái tim tớ bé lắm, chỉ đủ một chỗ mà thôi. Bởi thế gian này ruồng rẫy tớ, nên trái tim này vốn đã bị bỏ hoang nhiều năm trời. Nhưng ngày cậu đến, cậu đem ngọn lửa làm tan chảy băng giá nơi đây. Ngày mà cậu cười với tớ. Ngày mà mình gặp nhau lần đầu.
Kể từ đó tớ học cách dựa dẫm vào cậu. Tớ hận thời gian lắm. Ước gì thời gian đừng trôi nữa. Ước gì tớ được ở bên cậu mãi mãi. Nên tớ đã lạm dụng thuốc ngủ. Tớ muốn ngủ sâu thật sâu, để mơ về một giấc mơ hạnh phúc, rằng ở đó, tớ thoát kiếp cỏ cây để sánh đôi cùng mặt trời.
Và rồi cậu trở thành động lực sống tiếp của tớ qua từng ngày. Tớ bám víu vào điều dối trá ấy cho đến bây giờ. Nhưng tớ vẫn thấy đau lắm. Một mình bị giam cầm trong thứ tình cảm vô vọng này thực sự rất mệt mỏi. Bởi vậy tớ đã thử tìm đến nỗi đau thể xác để hi vọng bản thân sẽ quên đi nỗi đau tinh thần. Tớ tưởng rằng làm vậy sẽ chấm dứt tất cả. Nhưng không, tớ lầm rồi. Đau đớn quá, lạnh lẽ quá, thế là đủ rồi, tớ không thể chịu nổi nữa đâu. Tớ kiệt sức mất thôi. Cậu chính là liều thuốc giải, nhưng cũng chính là liều thuốc độc đã đẩy tớ đến con đường cùng.
Mỗi lần tớ quyết định rời bỏ quãng đời này, thì cậu lại xuất hiện. Cậu trách mắng tớ. Cậu giận đến đỏ mặt. Tớ đã rất bất ngờ khi chứng kiến một con người hoà nhã, vui vẻ như cậu thực sự tồn tại thứ cảm xúc này. Nhưng cậu không thể nói thành lời, cậu lặp đi lặp lại từ "Cá bào" với khuôn mặt đỏ ửng như cà chua. Rồi tớ lại bật cười. Lần đầu tớ thật sự được cười tươi đến vậy. Cảm ơn cậu nha!
Vì thế nên năm lần bảy lượt tớ nhụt chí, mặc kệ nỗi đau âm ỉ tiếp tục kéo dài. Nên tớ mong cậu đừng quan tâm tớ nữa được không? Tớ đã nói mình là phận cỏ cây cơ mà. Dù có ai làm hại tớ, hay tớ làm hại chính mình thì có đáng quan trọng sao? Hay là cậu chỉ đang giả vờ quan tâm thôi? Đừng như thế mà, dù tớ có thấp hèn thế nào, tớ mong cậu cũng đừng gieo giắt hy vọng một cách tàn nhẫn như vậy có được không?
Không phải, là do tớ mới đúng. Là tớ tự mình đa tình, tự mình ảo tưởng về sự tồn tại của tớ trong bầu trời rộng lớn của cậu mà quên mất thân phận cỏ cây rẻ rúng này. Quan tâm người khác vốn là sứ mệnh của cậu, chỉ trách mình tớ ngộ nhận.
Nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ phải sớm đến hồi kết thôi cậu ạ.
Bóng tối nay đã tìm đến tớ. Tớ luôn biết một lúc nào đó ngày này sẽ đến, vấn đề chỉ còn nằm ở thời gian khi nào. Ngay cả cậu, mặt trời của tớ ạ, cũng không thể cứu rỗi tớ được nữa. Tâm tớ đã chết rồi, giờ chỉ còn đợi đến lúc thể xác mục rữa, rồi tan biến trở về với cát bụi.
Cậu nghe thấy tiếng tích tắc đồng hồ chứ? À không, chắc chỉ mình tớ thôi. Đồng hồ báo hiệu thời gian của tớ đã cạn kiệt rồi. Sứ mệnh của tớ đến đây đã chấm dứt. Vậy là tớ có thể yên tâm an nghỉ cậu nhỉ? Thật hạnh phúc quá đi!
Nhưng có thật thế không? Tớ sẽ nhớ cậu lắm. Vì không thể chạm tới cậu nên tớ chỉ mong được dõi theo cậu từ xa. Giờ thì tất cả chấm dứt rồi. Tớ sợ lắm cậu ạ. Tớ không sợ cái chết đâu. Tớ chỉ sợ mất cậu, mất đi ngọn lửa hi vọng duy nhất của tớ.
Trên đây cao quá. Cậu biết tớ sợ độ cao mà nhỉ? Bởi cậu là người duy nhất thực sự để tâm tới con người của tớ. Vậy mà giờ tớ lại bắt bản thân phải đối mặt với chính nỗi sợ lớn nhất của mình. Dù sẽ đau đớn một chút đấy, nhưng đây là lối thoát duy nhất để tớ tìm đến nơi bình yên. Nhân gian này dẫu có cậu cũng không thể giấu đi bản chất đáng ghê tởm vốn đã hằn sâu tận gốc rễ, mà chính chúng đã góp phần ăn mòn tâm hồn tớ suốt bao năm tháng qua. Tớ thực sự không thuộc về nơi đây. Tớ nhớ "nhà" lắm.
Tớ thấy nước mắt cậu rơi. Cậu đang khóc sao? Tớ đã bảo cậu đừng bận tâm mà. Đừng cố gắng tiếc thương cho thân phận rẻ rúng của tớ làm gì. Đến giây phút cuối cùng rồi, cậu xuất hiện để mong tớ sẽ quay đầu ư?
Tớ không thể nữa cậu ạ. Đằng sau tớ là ngõ cụt mất rồi. Dẫu cậu có giang tay đón nhận tớ đi chăng nữa, thì giữa tớ và cậu vẫn sẽ vĩnh viễn bị chia cắt bởi một bức tường không thể bị phá vỡ, vì khoảng cách giữa cỏ cây và mặt trời vốn dĩ là vô tận. Ngay bây giờ, tớ chỉ có thể bước tiếp về phía trước mà thôi. Tất cả...đã quá muộn rồi.
Lần này tớ sẽ không bỏ cuộc giữa chừng nữa. Cậu đừng mong sử dụng Chú Ngôn sẽ ngăn được bước đi của tớ. "Dừng lại" ư? Tất cả đều là vô nghĩa thôi. Ít nhất trước khi giứt áo ra đi, tớ muốn sử dụng chú thuật của mình lần cuối vào điều gì đó thực sự đúng đắn. Và tớ đang tin vào lựa chọn của chính mình.
Mặc dù cậu có đang lạm dụng thuật thức của tớ, hét lên rằng cậu thích tớ. Đúng rồi, tớ đáng lẽ phải cảm thấy hạnh phúc đúng không? Nhưng tớ phải phụ cậu mất rồi. Tớ không thể đáp lại tình cảm ấy đâu. Xin cậu, hãy tha thứ cho tớ nhé...
Tới lúc tớ phải rời đi rồi. Nếu còn vướng bận tâm tư ở cõi trần gian này thêm một phút giây nào nữa thì tớ sẽ lại quay về đường cũ mất.
Nếu có kiếp sau, tớ mong đến lúc ấy sẽ thoát được kiếp cỏ cây thấp hèn này, trở thành trời xanh mây trắng để có thể đường đường chính chính tiếp bước cùng mặt trời. Đến lúc đó tớ sẽ có giá trị hơn đúng không cậu?
Thôi, cậu ở lại mạnh giỏi nha. A, tớ đã nghe thấy tiếng gọi trở về "nhà" rồi. Tạm biệt cậu, mặt trời của tớ...
_________________________________________
Đôi lời từ nhà sản xuất: Sản phẩm thuốc ngủ quá đắng khiến cho nhân viên công ty chúng tôi đã khóc sưng mắt rồi mệt lả ngủ 6 ngày 6 đêm làm chậm trễ tiến độ công việc. Hãy nhấn F để giải cứu nhân viên công ty 🙏.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com