Đố kị
Jungsan cúi đầu chào ngài Jeon, bước đến chỗ chiếc bàn lớn sang trọng kia. Ánh mắt anh nhìn xung quanh căn phòng VIP, bởi lẽ có vẻ đây chính là lần đầu tiên anh đến đây, dĩ nhiên phải ngỡ ngàng. Nhìn người trước mặt toát ra vẻ quyền lực, anh có chút rùng mình. Không phải trước giờ anh không biết mặt bố ruột của mình, bởi vì hồi còn nhỏ, anh đã vô tình thấy được tấm hình của bố ruột ở tủ của mẹ, đường nét trên gương mặt của người đối diện vẫn y hệt người ở trong tấm ảnh năm nào, chỉ khác là thời gian làm con người có phần thay đổi. Nhưng thân hình cao to, gương mặt nghiêm nghị ấy không lẫn vào đâu được, ông chính là người năm xưa mẹ anh từng yêu, mẹ đã từng nói rằng chính ông là người đã ra nhẫn tâm hủy hoại hạnh phúc vốn có của một gia đình, anh không biết thực hư chuyện ngày xưa thế nào, Jeon Jungkook lần đầu gặp anh đã nói ngược lại rằng chính mẹ anh là người phụ nữ ngoại tình. Tạm dẹp qua chuyện ngày xưa, hiện tại, anh đang đối mặt với người anh đã chưa bao giờ gặp lại từ 27 năm trước - Jeon Daehyun.
Cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn, thức ăn vẫn chưa được dọn lên, trên tấm trải bàn màu đỏ là một chia rượu vang nho cỡ lớn cùng với hai ly rượu, vừa sau lúc đó, phục vụ cũng đã đem lên vài món đồ cần thiết khác cho bữa ăn, thức ăn cũng theo đó mà nhanh chóng được đem ra, chỉ có ba món. Là nhà hàng năm sao, lên thức ăn mỗi đĩa chỉ có chút ít nhưng bày trí rất là nghệ thuật, đúng theo kiểu quý tộc.
"Ta đã gọi món trước, nếu con không thích thì có thể chọn món khác."
"Cảm ơn ngài, như thế là được rồi."
Bồi bàn rót rượu ra , nhanh chóng đã 1/3 ly, cả hai cầm ly rượu trên tay.
"Xin mời."
Đặt ly rượu xuống bàn, ông Jeon mở lời trước.
"Con...bao năm qua sống ổn chứ?"
Jungsan đối diện với ánh mắt của ông Jeon, mỉm cười mà trả lời.
"Thưa ngài, cuộc sống bao nhiêu năm qua rất ổn ạ."
Ông gật gù rồi tiếp tục hỏi
"Vậy tốt rồi, bà ấy...ý ta là mẹ của con, vẫn sống tốt chứ?"
Khựng lại vài giây, anh trả lời.
"Bà ấy mất rồi, năm năm trước."
Jeon Daehyun trầm ngâm không nói, cầm dao lên và cắt miếng thịt nhỏ trên đĩa của mình. Không khí có phần ngượng nghịu, anh lại mở lời
"Ngài Jeon, tôi muốn biết lí do vì sao ngài muốn gặp tôi."
Dừng lại hành động và ngước lên nhìn anh, ông Jeon điềm đạm nói
"Ta muốn gặp lại con trai cũng cần phải có lí do sao?"
Câu nói của ông làm anh có hơi cứng họng, cũng đúng, dù sao cũng đã nhiều năm, hà cớ gì muốn gặp lại con mình thì phải cần có lí do?
"Con có thể nói ta nghe công việc và cuộc sống của con hiện tại không?"
Jungsan nghe vậy cũng không việc gì mà không kể.
"Tôi đang làm việc ở bệnh viện Seoul khoa thần kinh với vai trò là bác sĩ phẫu thuật."
"Mức lương thế nào?"
"Vâng...đủ sống thôi ạ!"
"Có bạn gái chưa?"
Jungsan ngừng lại đôi chút, trong đầu đang suy nghĩ rằng ông ấy có biết người yêu anh hiện tại chính là người Jeon Jungkook đang theo đuổi hay không. Cuối cùng anh cũng đưa ra câu trả lời của mình.
"Vâng, tôi đã có bạn gái! Cô ấy chính là tân chủ tịch tập đoàn Yang Sun ạ"
Ông cười lớn
"Ta có nghe qua cô ấy, tập đoàn đó tuy không bao phủ rộng trên cả nước nhưng cổ phiếu tăng rất mạnh vào thời điểm hiện tại. Khá hay cho cô gái còn trẻ mà đa tài."
Rồi Daehyun nói tiếp
"Con có gặp em con chưa? Jeon Jungkook ấy?"
"Tôi gặp rồi."
"Hai đứa có xích mích với nhau đúng chứ?"
"..."
Đột nhiên ông Jeon xoay mặt đi và bắt đầu ho sặc sụa. Jeon Jungsan cảm thấy hoang mang liền đứng dậy định chạy qua đỡ lấy ông thì bị bàn tay ra hiệu cho anh dừng lại. Sau đó, Jeon Daehyun vuốt vuốt lồng ngực của mình, gương mặt có phần tiều tụy khi nhìn kĩ thì thấy rất rõ.
"Ngài Jeon, ngài ổn chứ ạ?"
"Được được, cảm ơn con, ta ổn."
"..."
Cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng, một hồi sau, khi ly rượu trên tay anh đã cạn, bồi bàn lại rót thêm cho hai người. Lắc lắc ly rượu óng ánh trên tay, trước mặt thì có một người nhìn chăm chăm vào từng hành động của ông, Jeon Daehyun mỉm cười
"Chắc con không biết, chuyện ngày xưa, ta đã bị mẹ con lấy hết tài sản và trốn biệt tích mấy tuần liền, đến khi ta phát hiện mẹ con đi cùng tên bác sĩ kia, ta đau lắm. Lúc đó hai đứa chỉ mới một tuổi, phiên toà năm ấy đã xét sau khi li hôn thì mỗi người sẽ nuôi một đứa. Chuyển lên Seoul mười năm, một mình gà trống nuôi con, ta đã đi sang Mỹ lập nghiệp, đến tận bây giờ mới được gặp lại đứa con còn lại."
"Chuyện này thật khó nói, nhưng chắc con cũng chưa từng biết nhỉ? Ta thật lòng rất hận mẹ con, hận vì quá yêu. Nhiều năm rồi, thứ quan trọng với ta vẫn là sự nghiệp, nhưng khi nghe bà ấy đã qua đời, ta cũng có chút buồn lòng."
"Hôm nay ta muốn gặp con để nói cho con biết nhiêu đó thôi. Con cũng đã lớn, có sự nghiệp thì ta cũng yên tâm rồi, ta cũng không cần thiết con phải gọi ta là bố đâu. Ta đã có tuổi, không thể tránh khỏi quy luật của tự nhiên. Lỡ mai này nếu có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn mong hai đứa đoàn tụ với nhau."
Thứ ông Jeon muốn nói với anh chỉ có bấy nhiêu đó thôi, nhưng thứ anh mong đợi ông nói từ nãy đến giờ vẫn chưa nhắc đến một chữ. Cuối cùng sau bữa ăn, anh ra về với muôn vàng cảm xúc khó tả, nhưng nhiều nhất vẫn là sự đố kị.
Phải! Anh đang rất đố kị với Jeon Jungkook chỉ vì khối tài sản to đùng kia. Khắp cái Đại Hàn này, ai chẳng biết tập đoàn Double-J là tập đoàn lớn hùng hậu nhất. Thứ anh mong ông Jeon nói ra chính là việc chia chát tài sản, nhưng mà mãi không thấy đề cập đến.
Bất quá, anh đến toà soạn để biết rõ thêm thông tin về sự kế thừa tài sản của họ Jeon, rốt cuộc tìm mãi cũng chẳng thấy bóng dáng tên anh đâu, anh như tức điên mà leo lên xe phóng nhanh về nhà.
Tài sản vốn dĩ anh đã có thể được sỡ hữu, cũng bị Jeon Jungkook giành mất, người anh yêu, Jeon Jungkook kia cũng muốn cưỡm lấy. Tại sao lại có sự bất công như thế trong khi cả hai đang mang cùng một họ và cùng một hình dạng?
"Jeon Jungkook, tao sẽ giành lại tất cả!"
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com