Chap 1
Busan mang lấy cho mình cái tiếng nghèo đã từ mấy đời nay.
Người dân ở đây chủ yếu sống bằng nghề làm thuê làm mướn. Busan tuy nghèo nhưng cuộc sống rất yên ả, dân quê bản chất thật thà tốt bụng, cứ hễ giúp nhau được gì là họ nhiệt tình lắm. Nói tới có tình có nghĩa phải nói tới gia đình ông Kim ở đây.
Ông bà Kim tuổi cũng đã gần 50, gia cảnh xếp vào loại khó khăn nhất nhì vùng này.
Ngày trước vợ chồng ông làm thuê nuôi đứa con nhỏ ăn học, ngày không phải đi làm ông hay lên đồi chặt ít củi hay ra sông câu cá. Được ít được nhiều gì ông cũng mang chia cho bà con hàng xóm, nhiều người hỏi sao ông không mang ra chợ bán kiếm thêm mấy đồng nhưng ông đều xua tay, với ông tình nghĩa hàng xóm còn làm ông vui hơn mấy đồng bạc đó.
Nhà ai bị đổ hàng rào hay mái lá lâu năm cần thay, ông cũng sang giúp đỡ nhiệt tình. Nhưng từ mấy năm nay bệnh tim ông trở nặng hầu như chỉ có thể nằm trên giường, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai người vợ. Nhiều lần ông bất lực nói bà để ông chết quách đi cho xong, sống mà làm vợ con mình thêm khổ ông xót lòng lắm. Nhưng vợ thương chồng con thương cha, họ làm sao đành.
Cô con gái tuy còn nhỏ tuổi nhưng ý thức được hoàn cảnh gia đình, cô xin được nghỉ học để đi làm phụ giúp cha mẹ. Ban đầu bà Kim nhất quyết không đồng ý, bà muốn con mình được ăn học đến nơi đến chốn để mai sau còn đổi đời, không phải sống cuộc sống vất vả như cha mẹ nhưng theo thời gian và theo cái gánh nặng đang oằn cong trên vai, bà đành chấp nhận mong muốn của cô.
Cô từ bé đã tháo vát việc nhà, trong xóm ai cần gì thì cô làm nấy, từ đi bán hàng đến phát tờ rơi. Tiền công chẳng nhiều nhưng nghĩ tới mua thêm cho ông Kim được vài viên thuốc hay phụ cho bà Kim được lon gạo là cô thấy vui lắm. Cả vùng ai cũng thương cô giỏi làm mà còn hiếu thảo.
...
Hôm nay cô thức dậy sớm hơn mọi ngày một chút, đánh răng rửa mặt xong liền vội vã xách giỏ chạy ra chợ để mua được cá tươi. Bà Kim bảo cô sáng nay không cần ra đi làm mà ở nhà nấu một bữa ngon vì hôm nay bác Park về thăm.
Bác Park ngày trước là hàng xóm của nhà cô, mấy năm nay ông rời quê lên Seoul lập nghiệp nghe đâu công việc cũng đang dần ổn định. Lúc còn bé ngày nào cô cũng chạy sang nhà ông chơi, bác Park hiền và thương cô như con ruột, mua được cái bánh cái kẹo ngon bác đều để dành phần cô, thấy cái dáng nhỏ lúp xúp chạy từ cổng vào bác lại bày sẵn ra bàn. Bác đã mấy năm không về Busan, cứ nghĩ sắp được gặp lại bác cô thấy vui lắm, hồi hộp nữa.
Đang mải mê với món canh cá, một giọng nói vang lên từ cửa khiến cậu giật nảy người "Phải Ami không con?"
Nhận ra được giọng nói quen thuộc của bác hàng xóm ngày xưa, Ami mừng quýnh đánh rơi cả cái thìa nhào tới ôm cứng lấy bác "Bác Park~~~ "
"Hahaha, để bác xem con nào.." - ông khẽ đẩy cô ra xoay một vòng "..con lớn quá, suýt nữa bác nhìn không ra đấy"
Cô chun miệng trách móc
- "Con cứ nghĩ bác không về nữa chứ".
Bác Park cười xòa - "Sao lại thế được, bác phải về thăm mọi người chứ."
Ông Kim mọi ngày thường chỉ nằm trên giường hôm nay biết tin người bạn già của mình về thăm cũng cố gắng xuống giường, nghe được tiếng nói cười ngoài sân ông đoán bạn mình đã về tới liền cố nói vọng ra cửa
"Ông Park, ông về rồi đấy à?"
"Phải phải, tôi về rồi đây bạn già" bác Park hồ hởi vẫy tay.
"Bác vào chơi với appa đi, con nấu cho xong rồi cả nhà mình cùng ăn. Umma con cũng gần về tới rồi"
"Vậy là hôm nay bác được ăn thức ăn con nấu à. Vui quá. Cẩn thận củi lửa nha con"
"Dạ"
...
Bàn ăn hôm nay cũng không phải cao lương mĩ vị gì chỉ thịnh soạn hơn mọi ngày một chút, thay vì đĩa rau luộc, bát cơm trộn ngô và vài con tôm thì bây giờ là hai con cá nhỏ, ít quả trứng kho và một bát canh rau.
Bác Park là người con của mảnh đất nghèo này, những món ấy bác ăn cũng đã quá nửa đời người nhưng qua bàn tay chế biến của Ami tất cả lại trở nên ngon miệng hơn bao giờ hết, ông luôn miệng khen ngợi đứa cháu khéo tay. Nhìn đôi mắt sáng ngời của ông bà Kim ắt hẳn trong lòng họ chứa đựng niềm tự hào không nhỏ.
Bữa ăn đơn giản kết thúc, cô thu dọn bát đĩa mang ra sau nhà rửa rồi pha một bình trà mang lên phòng khách. Bác Park đang mở mấy cái túi mang ra ít thuốc bổ và dầu nóng làm quà cho ông Kim. Đồng lương của bác trên Seoul cũng chỉ đủ sống qua ngày, dành dụm ít tiền thưởng mới mua được vài thang thuốc cho ông bạn già ở quê, giá trị chẳng là bao mà nhận lại lời cảm ơn rối rít của bà Kim ông thấy ngại lắm.
Nhìn quanh căn nhà nhỏ mái tranh quá nửa xập xệ, đồ đạc thiếu thốn rồi nhìn qua đứa cháu nhỏ đang bôi dầu nóng bóp chân cho ba, ông thấy thương lắm. Chợt ông nghĩ ra một chuyện "Ami này, con có muốn theo bác lên Seoul tìm việc làm không?"
Ami ngừng tay, tròn mắt nhìn ông. Ông bà Jeon cũng vậy.
"Cạnh nhà trọ tôi thuê có một chỗ môi giới việc làm, từ bảo vệ, giữ trẻ tới người giúp việc. Tôi thấy khá nhiều người nộp đơn vào đó, khi nào có gia đình hay công ty nào cần tuyển người nếu thấy yêu cầu phù hợp thì họ sẽ liên lạc. Thấy cháu nó siêng làm lại nấu ăn ngon. Hay anh chị cho cháu nó lên đó một chuyến xem sao"
Ông Kim trầm tư không nói gì, bà Kim chỉ thở dài "Nó từ bé chỉ quanh quẩn trong cái thôn bé xíu này, giờ một mình lên đó làm công cho nhà người ta tôi sợ..."
"Tôi hiểu lòng ba mẹ mà.."ông ngưng một chút nhìn sang Ami "..ý con sao?"
"..Ơ. .Dạ..c..con.."
"Thôi thì anh chị với chau cứ nghĩ hết hôm nay đi, ngày mai tôi về lại Seoul. Nếu cháu nó có đi thì mai tôi sẽ đưa cháu lên cùng. Giờ xin phép anh chị tôi đi một vòng thăm hàng xóm"
Cậu ngồi đó cắn môi nhìn theo bóng ông, bà Kim tiễn ông đi trở vào nhà nhìn bộ dạng con mình như thế bà liền ngồi xuống vuốt nhẹ tóc cô.
.....
Mặt trời đứng bóng, cuối cùng hai bác cháu cũng đã đến Seoul. Cái đau nhức ở lưng vì lần đầu tiên ngồi xe đi xa lập tức biến mất khi cô mở to mắt nhìn xung quanh. Đã 20 cái xuân xanh rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều người như vậy, xe cộ đông đúc và các dãy nhà chọc trời nối liền nhau như không dứt. Bác Park nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác có phần háo hức của Ami liền bật cười, ông tự hứa bằng mọi cách phải nhanh chóng tìm cho cô được một chỗ làm và sẽ thường xuyên thư từ để báo tin của cô cho vợ chồng ông Kim để bớt phần nào trông ngóng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com