Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22


Cô Hai nhà Lý được rước vào cổng gia Điền trịnh trọng, lễ cưới cũng xong xả thì người hai họ ra về. Lúc mâm cơm tàn, trời đã tối om như mực. Ông bà Lý muốn ở lại trông con gái lạy lễ tơ hồng, nhưng phần tục lại cấm không được nán lại lâu sau buổi cơm chính, hai người mới đành luyến thương đứa con của mình mà rời đi.

Cụ Hạ, người phụ nữ lớn tuổi nhất trong họ Điền, đưa tay dìu đôi giá thú vào buồng the, cụ trải đôi chiếu phụng đỏ thắm lên giường, xếp lại gối màn cẩn thận ngay ngắn, xong xả thì quay sang mời cặp vợ chồng tơ yên vị.

"Lễ thức cũng xong xuôi cả rồi, ta không có gì mừng hơn ngoài chúc hai con sống một đời yên ổn. Nhanh nhanh có cháu cho ta bồng, trước khi kẻ già này phải nằm xuống nơi mồ yên mả đẹp mà về gặp ông bà gia tiên."

Cánh cửa được khép lại, Mỹ Kiều im lặng, hai tay đặt trên đùi bấu vào nhau chặt chịa. Thị khẽ nhếch môi cười, gương mặt càng thêm sáng rỡ. Một đời Mỹ Kiều, nụ cười của thị đẹp như nắng mơ dệt sáng trên tà áo tấc mềm mại, cái xinh trong nụ cười như khắc lên từ những đóa hoa mới nở. Ấy nhưng Điền Chính Quốc không nom thị, hắn chỉ lẳng lặng đứng lên, mắt nguýt đôi hoãn ngọc mà Kiều vừa đeo lúc lạy lễ tơ hồng trước phòng thờ nhà Điền.

Thị khó hiểu, dáng điệu rụt rè, bẽn lẽn hỏi hắn: - "Mình có gì khó nói với em sao?"

"Đôi trằm kia, cô tháo xuống đi. Sau này nếu không phải dịp lễ lớn trong gia thì đừng bao giờ đeo nó trước mặt tôi."

Kiều trố mắt, cặp hoãn ngọc trong lễ tơ hồng là vật đính ước cuộc đời, thị làm sao có thể? Nhưng rồi Kiều lại dừng, bởi cậu Ba nhà Điền làm gì có niềm tây với thị, mà bản thân thị cũng thế. Cậu dòm chúng thật chói chang gai mắt thì thái độ của cậu cũng khiến thị không vui vậy. Trong ánh đèn lưa thưa sáng, Mỹ Kiều mím môi, rũ mắt rề rà tháo xuống đôi hoãn óng ánh kia. Lòng thị có rầu không ư? Tất nhiên là có.

Đoạn Điền Chính Quốc xoay người rời đi, Mỹ Kiều chưa kịp tháo chiếc hoãn còn lại bên tai đã phải vội vã đứng phắt dậy, tay nắm lấy vạt áo hắn, thốt lời:

"Giờ này rồi..mình không ở lại còn bỏ đi đâu?"

Hơi rượu còn dư lại trong người Điền Chính Quốc, hắn uống không nhiều, chỉ cùng Mỹ Kiều đi từng mâm mời rượu họ hàng như cái lễ ra mắt, nhận mặt dâu con. Nhưng bấy nhiêu vị rượu cũng đủ khiến cậu gia nhà Điền sinh bực dọc, hắn cau mày một chốc:

"Tôi muốn đi đâu còn phải len lét như rắn mùng năm?"

Kiều lặng lẽ lùi mình một guốc chân, thị lắc đầu lia lịa. - "Dạ không. Thưa mình ý em không phải thế."

"Cô qua được bên đây cũng đã toại ý. Lý Hữu Nhạ tham bong bóng bỏ bọng trâu, đừng nghĩ tôi không biết nhà cô chốc chốc lại nghía vào đất đai tiền tài bên này mới đưa đứa con gái rượu sang. Biết điều thì cứ yên phận mà làm mợ nhỏ đi."

Kiều chợt giật mình, thị không dám nghĩ liên miên mấy thứ chuyện sắp tới nữa, cánh tay lại càng siết chặt vào chiếc áo tấc hồng phấn của mình. Kiều cũng chẳng tức giận, chỉ là thị cảm thấy cuộc sống của mình và người này về sau, có liên hệ cũng bởi là dư một danh nghĩa vợ chồng vướng bận. Chẳng phải Điền Chính Quốc không cảnh báo trước với thị, là thị tự mình câu chấp mà thôi, có ra sao cũng là tự thân thị phải chịu.

Lúc cậu Ba nhà Điền đập cửa bước ra, Kiều chỉ biết chôn chân tại chỗ, ngờ ngạc nom theo bóng lưng ấy xa dần.

.

Lớp da ngoài trên tay Trí Mân đang dần lành, chừng một thời gian nữa thầy lang có thể cắt chỉ. Mỗi lần nom một bên tay đấy hắn lại trầm mặc, rồi cười lạnh một tiếng nhẹ bẫng.

Bên ngoài, trời đã sững gió, mây mù khuất hết ánh trăng vàng vọt. Nghe có tiếng cọ xát xiết mạnh thật chói tai của thành cửa, Trí Mân giật thột, ánh mắt trợn tròn: - "Điền Chính Quốc? Sao cậu lại ở đây? Giờ này, đáng ra đã.."

Điền Quốc ngắt ngay lời người nọ vừa buông: - "Đã là đã cái gì?"

Hắn ngắm nghía Mân từ đầu đến chân, người nọ vẫn còn vận bộ quần áo tấc, đồ ăn hắn chuẩn bị cũng đã vơi hết, lại nói: - "Ngươi vận bộ này rất hợp. Cho dù ban sáng ta có ngắm nhiều đến mức nào cũng chẳng đủ."

Đặng Điền Chính Quốc đưa tay khép lại cánh cửa, miệng cười xẻn lẻn: - "Cả chiếc cà rá ngươi đang đeo trên tay nữa."

Mân khép mắt, hắn cười, chẳng biết là cười vì điều gì. Hắn đưa tay vân vê chiếc trên ngón áp út, lễ thân nghinh cái quan trọng vẫn là đôi hoãn, cậu Ba cho người chuẩn bị cặp cà rá cũng thật hợp tình lí dữ lắm, bởi hắn là đờn ông, làm gì xỏ tai mà đeo hoãn? Hắn nhớ đến câu ngỏ mà Điền Chính Quốc buông lúc rạng sáng rày "Hôn lễ là mối đầu của đạo người. Mân! Ngươi lấy ta có được không?". Lại nhớ cả cái gật đầu nhẹ bẫng của mình, lúc đó hắn chẳng biết bản thân nghĩ gì, nhưng bây giờ đột nhiên lòng hắn cứ rêm rêm đau, rêm rêm rề ra. Hắn vận trên người bộ áo trong lễ Thân Nghinh, chịu ý cùng Điền Chính Quốc trở thành một cặp giá thú, mà cũng chẳng biết có phải gọi là "giá thú" hay không! Bởi hắn thân là trai tráng. Giờ rày Trí Mân hắn lại cảm thấy hối hận, hối hận khôn xiết. Loại người như hắn, lòng quyết tâm cho dù có đủ cũng bởi vì Điền Chính Quốc mà lung lay đi mọi thứ. Nhưng rồi hắn mặc kệ, vì rõ ràng có hối hận thì lòng vẫn muốn nhận lời người kia đó thôi.

Ngọn đèn dầu leo lét trong phòng lại hực sáng, tâm tình Điền Chính Quốc như những con nắng ran nóng tâm hồn, nét mặt không giấu nổi niềm vui, nụ cười dấy lên từ đáy mắt hắn sáng ngời. Hắn tới gần Mân hơn, đột nhiên lại khom lưng ngồi đối diện với người nọ đang yên vị trên chiếc giường cũng đã trải chiếu phụng và chiếc chăn đỏ thắm.

Trí Mân giờ mới để ý, lông mi của Điền Chính Quốc rất dày, rất đen. Lòng bàn tay cậu Ba đang vân vê đôi tay của hắn, cũng rất mềm, và ấm. Trong phòng dường như tiếng đèn dầu cháy Mân cũng có thể nghe rất rõ, đến hơi thở và từng cử chỉ của Điền Chính Quốc hắn đều nom không sót một khắc.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Điền Chính Quốc hỏi hắn.

Hắn đáp: - "Không nhớ nữa, chắc là hai ba hai tư gì đó."

Điền Quốc khẽ gật đầu, cảm thấy cái se sắt buổi đêm cũng bởi vì sự mềm mại trong lời nói kia của Mân mà dịu ngọt hẳn ra. - "Ta có thể không?"

Mân hít vào một hơi, mắt dòm lơ đễnh, giọng ngược lại ráo hoảnh, có chút rề rà: - "Nếu cậu muốn."

Đất trời đã sang nửa cái giêng rồi, mùi nắng chín trong lồng ngực Điền Chính Quốc ấy thế mà vẫn thơm như mới đôi ba ngày đầu xuân vậy. Đấy có lẽ là điều hạnh phúc nhất hắn từng trải. Đến hơi thở trong cuống họng khô cằn của Mân, hắn cũng nghe ra đó như tiếng yêu của chim hè gọi cái thu mùa lá vàng phơi phới.

Thuở yêu đương.

Thuở tơ hồng.

Gió trượt dài trong những chiếc lá xào xạc. Cơn mưa rào rải rác hóa thành thứ cảm xúc hân hoan.

Điền Chính Quốc nhướng người tới, hôn nhẹ lên chiếc môi đầy đặn của Mân, tay hắn bắt đầu run, run như thể hắn vội vàng vì điều gì đấy đến quýnh quýu.

Trí Mân đặt lòng bàn tay mình lên đôi sự run rẩy đó của Điền Quốc, hắn nhẹ cười: - "Hồi hộp sao?"

Điền Quốc bị xoáy vào cái khó, mặt đỏ bừng, cả người nóng như sắt nung. Hắn lại hít một hơi thật sâu, đưa tay mình đan qua tay của người nọ, siết chặt, rất chặt.

Nửa đêm. Điền Chính Quốc cố gắng chỉn chu lại cảm xúc của bản thân, mồ hôi dù có túa ra đến trơn tuột hắn vẫn cứ đan tay mình vào lòng bàn của Mân không muốn buông. Ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn, người đối diện mập mờ mấy cũng có thể nom ra cái đơn thuần của Điền Chính Quốc. Lồng ngực hắn phập phồng, mồ hôi đã chảy xuống khóe môi. Hắn chống khuỷu tay lên nền chiếu đỏ thắm có thêu đôi phụng đang quyến luyến quyện vào nhau được ví như cặp giá thú, đặng ghé vào tai người nọ, giọng nói dồn dập, gấp gáp gọi tên:

"Mân! Phác Trí Mân!"

Hơi thở của cậu Ba như một luồng gió mát phả vào mặt Trí Mân, hắn lại cười, có lẽ là do sự ngô nghê của cậu. Lúc tháo lòng bàn mình ra khỏi tay Điền Chính Quốc, hắn đặt một cái vỗ nhẹ trên lưng cậu Ba, cậu liền giật mình sửng sốt, bả vai run lên. Một giọt nước mắt của cậu rơi xuống má hắn, ấm nồng. Trong im lặng, Trí Mân nghe thấy Điền Quốc nói: "Mân, ta yêu ngươi" đến chục lần, và còn rất nhiều lần sau đó. Nhưng hắn lại không đáp lại, chỉ ngước mắt nửa dòm cậu, nửa lại nom phía kia trần nhà. Những mảng ngói đỏ bạc sần theo tháng ngày cũng sẽ ghi lại đêm hôm nay, từng đợt gió phong phanh ôm ấp màn tối sắt se cuốn mình vào lòng hắn dư vị ngọt ngào. Bình yên. Chậm chạp. Và thương mến.

Điền Chính Quốc vĩnh viễn sẽ không biết, mỗi một câu nói yêu của hắn, Trí Mân đều đáp trả lại trong lòng: - "Tôi cũng vậy. Điền Chính Quốc. Tôi thương cậu."

.

Một đêm dài với cái mưa khóc thét xuống mái nhà, đổ từng hạt nước từ rải rác chuyển sang dầm dề rít gió. Chị Mện ngồi trong phòng, mặt mày xanh mét. Đã là đêm thứ hai tính từ hôm con Nghè gặp mớ mộng, cứ về tối, tới canh này là nó bắt đầu ngồi dậy, miệng nhoẻn cười, tay dùng chiếc lược đã gãy đi mấy cái răng cưa, chải qua chải lại mái tóc mấy lần. Một nhúm tóc rụng bám vào khe lược, Nghè nó lấy ra, cho vào mồm rồi suýt xoa tròn mắt, ngốn ngấu như thứ gì đó rất ngon lành với nó vậy.

Mện cũng hốt hoảng với nó lắm, mấy lần can ngăn thì bị Nghè nguýt mắt lườm, hỏi ngược: - "Chị tính làm gì tôi? Tính làm gì tôi hả?" Rồi nó trừng mắt, la hét, nhảy tới bóp lấy cổ chị. Mện lúc đó sợ đến mức chẳng dám khuyên ngăn nó nữa, nó thật sự điên rồi.

Nghĩ thì nghĩ thế, ấy mà Mện cũng trầm tư một lúc, ngẫm đi ngẫm lại rồi mới cất giọng nói: - "Nghè, mày làm gì thì làm, hai hôm rồi mày nhốt mình ở đây, phần việc của mày chị cũng kham thay, mày ốm nên chị cơm bưng nước rót cho mày. Lễ Thân Nghinh của cậu Ba xong xả chị lừ người lắm, mấy hôm nữa sẽ xin về nhà thăm chồng con. Mày cứ như này thì ai chăm mày?"

Con Nghè không nhai tóc nữa, lặng thinh một hồi nó mới nói: - "Ai bắt chị lo cho tôi? Chị cứ làm việc của chị đi."

Mện đang ngồi phía sau lưng Nghè, nghe đến đấy thì chị há hốc mồm miệng, nom cái hỗn láo của nó mà tức nóng hết mình mẩy. Chị lại sực nhận ra, mấy nay trong làng có rất nhiều chuyện kì lạ, cứ như sự khủng khiếp nào đó đang dè dặt tìm thời phá bĩnh ở chốn làng Quýnh mộc mạc này vậy. Mện chợt nhớ, trong gia Điền còn một thằng tớ nhỏ, tuổi chừng hai mươi bẻ đôi, tên là Tỵ. Chẳng hiểu vì sao nó biến mất khỏi gia mà không ai hay. Lại nghĩ, cái đêm mớ mộng của Nghè, nó cũng la hét cái tên "Tỵ" này tận mấy lần. Mện khựng người, cơn rét lạnh từ đâu thổi vào gáy làm chị dựng hết mình mẩy. Đoạn bình tĩnh lại được tị, chị mới đưa mắt nghía con Nghè, hỏi:

"Nghè! Mày làm sao vậy? Cứ như một người khác thế?"

Cái Nghè cúi sát mặt, vân vê mái tóc rủ xuống như nhành liễu buông thõng, rồi nó cười, giọng cười khe khẽ:

"Vậy ư?"

----------------

"Hoãn": Đồ trang sức đeo tai của phụ nữ thời trước, tức là hoa tai.
"Trằm": Phương ngữ, hoa tai.
Mình dùng hai từ đồng nghĩa "hoa tai" có lí do riêng."Trằm" là phương ngữ, đối với văn nói thì nhân vật gọi "đôi trằm" sẽ khá phù hợp. Tương tự khi diễn tả văn viết, dùng "đôi hoãn" phù hợp với bối cảnh.
"Tham bong bóng bỏ bọng trâu": Gần nghĩa với "Tham bát bỏ mâm." Thiếu tính toán, không biết nhìn xa trông rộng, tham lợi.
"Cà rá": Phương ngữ, tức nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com