Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17: Another man


"Tôi có nghĩa vụ cần phải biết tên của hắn sao? Một kẻ phụ bạc?"

Tôi im lặng, không biết phải nói gì thêm. Có lẽ do bao nhiêu lâu qua, tôi đã sống với cái vũ trụ mang tên Jeon Jungkook, thế nên cứ cho rằng ai cũng để tâm đến tôi và anh. Tôi nghĩ nếu mà mình cũng sống vô tư như Jimin thì nói không chừng sẽ vui vẻ hơn bây giờ. Ngồi bên cạnh Jimin, một người không biết tôi là ai, cũng không để tâm đến sau lưng tôi có những gì khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Giống như là một con chim được thả về tự nhiên sau nhiều năm bị giam cầm trong lồng son vậy. Người con trai này, tôi muốn trò chuyện với anh ta nhiều hơn.

"Jimin."

"Hửm?"

"Anh lớn lên ở thành phố này sao?"

"Không. Bố mẹ tôi là người Hàn nhưng tôi được sinh ra ở Mỹ. Sau khi đủ tuổi trưởng thành, tôi đã trốn ông bà già rong ruổi khắp nơi. Nếu nhớ không nhầm thì có lẽ tôi đến thành phố này được 5 hay 6 tháng rồi."

"Anh đi bụi à?"

Jimin nhìn tôi sau câu hỏi thẳng đuột từ một cô gái vừa mới gặp. Anh cười nhạt, đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người.

"Nếu không có công việc đàng hoàng thì bây giờ tôi đang ngồi ăn mày ở một xó xỉnh nào đó rồi, chẳng dư hơi ở đây cứu cô đâu."

Nói xong, Jimin lửng thửng rời đi, tôi nhìn theo anh ta, bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng, tôi cũng đứng dậy chạy theo anh.

"Jimin, anh đi đâu thế? Tôi...tôi chưa nói chuyện với anh xong mà."

Jimin không thèm trả lời, tiếp tục đi bộ xuống cầu thang rồi vào thang máy. Tôi cũng lẽo đẽo theo anh ta vào trong, hai chân cứ như gắn nam châm mà đi theo Jimin, một chút cũng không biết mắc cỡ. Thang máy kêu lên 'ting~' một tiếng, tôi nhanh mắt nhìn con số hiện lên trên bảng điện tử. Là tầng thứ 35. Cửa thang máy mở ra, Jimin đút hai tay vào túi quần, chậm rãi bước ra ngoài. Dĩ nhiên tôi cũng nối gót theo sau anh. Dừng lại trước căn hộ số 359, Jimin mở cửa bước vào rồi đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. Bị bỏ rơi bên ngoài, tôi chỉ biết đứng ngu người dán mắt chằm chằm vào cánh cửa gỗ sơn trắng. Trong đầu tôi loạn xạ suy nghĩ, không lẽ chỉ vì bị thất tình mà đến liêm sỉ cũng không cần nữa? Đường đường là con gái của chủ tịch Jang, con dâu nhà họ Jeon mà nửa đêm nửa hôm cứ bám theo một người đàn ông không biết rõ danh tính. Người ta chưa gọi bảo an lên tống cổ tôi ra khỏi chung cư là may rồi, vậy mà còn mặt dày đứng chình ình ở đây. Rốt cuộc là não tôi đang muốn cái gì vậy chứ?

Tôi mếu máo đứng trước cửa nhà người ta, cô đơn đến độ phải đi xin chút sự cảm thông từ người lạ. Trong lòng bắt đầu cảm thấy tủi thân vô cùng, quanh đi quẩn lại mới nhận ra thứ gì tôi cũng có, chỉ có tình cảm là không. Mũi tôi bắt đầu đỏ dần lên, nước mắt từ từ trào ra, tôi bật khóc nức nở giữa đêm. Không dám gõ cửa để xin vào trong, cũng không muốn quay về căn biệt thự lạnh lẽo. Đôi chân tôi cứ tần ngần mãi không biết phải đi đâu về đâu. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, tôi ngước lên nhìn người vừa mở cửa, đôi mắt còn lem nhem mấy giọt nước mắt. Jimin im lặng nhìn tôi rồi thở dài, anh đã thay một bộ đồ khác với ban nãy. Đứng nép sang một bên, anh lạnh lùng nói.

"Vào đi."

Tôi tròn mắt nhìn Jimin, chẳng ngờ anh đã đổi ý mà cho tôi vào thật. Thấy tôi cứ đứng im như tượng, không chịu nhúc nhích. Jimin nói thêm.

"Không vào thì thôi."

Jimin nói xong liền buông tay khỏi cửa khiến tôi vội vàng giữ lấy cánh cửa rồi chui tọt vào trong. Người đàn ông này có vẻ sẽ cho tôi ở ngoài thật nếu tôi còn chần chừ thêm phút nào. Xâm nhập được vào căn hộ của Jimin, tôi tò mò đi xung quanh dòm ngó. Căn nhà này không quá to, nội thất cũng rất đơn giản. Xem ra anh ta đúng là kiểu người sống nay đây mai đó thật, chẳng chăm chút hay để tâm đến nơi ở của mình quá nhiều. Không đợi người kia mời, tôi tự tiện leo lên sofa ngồi. Bất ngờ có một chú mèo từ đâu chạy ra chỗ tôi, đầu nó dụi dụi vào tay tôi còn miệng thì kêu 'meo, meo' inh ỏi. Tôi bất ngờ nhìn hành động của con mèo rồi kêu lên.

"Mimi? Là mày sao Mimi? Mày đã ở đâu đấy hả? Không tìm thấy mày làm tao buồn chết đi được. Hoá ra mày ở đây à?"

Tôi ôm con mèo lên, vuốt ve nó nhiệt tình. Con mèo này chính là Mimi của tôi lúc trước, chú mèo tam thể xinh xắn. Jimin từ trong bếp bước ra chỗ tôi ngồi, anh ta đặt lên bàn một lon bia. Nhìn tôi ôm con mèo, hờ hững hỏi.

"Thì ra cô là người đã đeo cái vòng cổ sến sẩm đó cho nó hả?"

"Sến sẩm gì chứ? Xinh đẹp như thế này cơ mà. Sao con mèo lại ở đây với anh thế? Là anh bắt nó đúng không? Để tôi đoán xem, chắc anh thấy nó là giống mèo quý hiếm nên đã trộm nó về bán đúng không?"

Jimin chẳng buồn nhìn tôi, ngón tay thuần thục khui lon bia ra rồi đưa lên miệng tu một hơi. Anh chép miệng.

"Đầu óc cô toàn nghĩ những thứ vớ vẩn thôi nhỉ?"

Nhìn phần yết hầu nâng lên hạ xuống khi ngửa cổ uống bia của Jimin khiến tôi vô thức nuốt nước bọt. Anh ta nhìn cuốn hút quá. Tôi đằng hắng giọng, cố che giấu suy nghĩ đen tối của mình.

"Chứ...chứ tại sao Mimi lại ở đây?"

"Nó là mèo của tôi. Khi tôi dọn đến đây sống, trong một lần dắt nó đi dạo thì nó bị tiếng xe cộ làm cho hoảng sợ nên bỏ chạy mất. Sau một thời gian tìm kiếm, tôi thấy nó nằm dài trên nóc nhà của căn biệt thự đối diện nên mới gọi nó về. Chẳng ngờ lại còn vác thêm cái vòng cổ chói mắt đó."

Tôi gãi gãi đầu cho Mimi trong khi nghe Jimin kể. Thì ra anh ta thật sự không biết căn nhà đó là của tôi. Nếu anh ta biết thì chắc sẽ đá đít tôi về sớm rồi. Jimin tiếp tục uống nốt số bia còn lại trong lon, anh hỏi.

"Cô đã nuôi giúp tôi con mèo này, vậy thì cô cũng sống ở gần đây à?"

"Ơ...ờm...cũng gần."

"Cô qua đêm ở nhà một nam nhân khác mà không sợ tên chồng của mình ghen sao?"

Câu hỏi của anh khiến tôi bật cười, nụ cười chua xót đến độ thà không cười có lẽ trông còn ổn hơn. Tôi trả lời anh với giọng nghẹn ngào.

"Người ta yêu thì mới ghen. Anh ta có yêu tôi đâu mà phải lo lắng. Nói không chừng anh ta còn mong tôi sớm yêu người khác để trả lại cho anh ấy sự tự do."

Jimin nghe xong thì không nói gì, tự chìm vào thế giới của riêng mình. Tôi lén ngắm anh ta, cảm thấy người này thật kỳ lạ. Rõ ràng lúc còn trên sân thượng, khi cười anh ấy nhìn rất dễ thương, đôi mắt biết cười của anh khiến cho anh nhìn như một chú cún nhỏ. Vậy mà khi không cười nói, anh lại tỏ ra khí chất lạnh lùng, khó gần đến vậy. Mimi được tôi vuốt ve đã ngủ từ lúc nào không hay, tôi cắn môi hỏi anh.

"Jimin, chẳng lẽ anh sợ bị chồng tôi đánh ghen?"

Jimin đang ngồi không thì đột nhiên ho khù khụ vì sặc khi nghe tôi hỏi. Tôi nhìn anh ta ho mà cười như được mùa, mọi hành động anh ta làm cứ cho tôi cảm giác đáng yêu thế nào. Jimin ráng nhịn ho, anh cười đáp.

"Sợ chứ. Đột nhiên bị đánh ghen oan uổng sao được. Muốn đánh thì phải làm cho có trước đã."

Tôi nhíu mày không hiểu ý nghĩa câu nói của anh là như thế nào, nghiêng đầu hỏi lại.

"Ý anh là sao?"

Jimin hớp thêm một ngụm rồi đặt lon bia xuống bàn, anh xích lại gần tôi, mặc kệ Mimi còn đang cuộn tròn trong lòng tôi mà ngủ. Jimin nhanh chóng cúi đầu xuống chạm môi mình vào môi tôi, lưỡi anh khẽ nhúc nhích tách hai môi tôi ra rồi đưa toàn bộ nước bia trong miệng mình sang miệng tôi. Hành động truyền bia của Jimin nhanh đến độ tôi không kịp phản ứng gì ngoài hai con mắt cứ trợn tròn lên mà nhìn anh. Tôi mở miệng ra định hét lên thì bị sặc xanh mặt vì chưa nuốt hết số bia trong miệng từ Jimin ban cho. Anh ta ôm bụng cười khoái chí khi thấy tôi vừa ho sù sụ, vừa tức điên lên mà chẳng thể làm được gì. Tôi chỉ tay vào người kia, hận không thể thét ra lửa để thiêu chết anh ta ngay tại chỗ.

"Park Jimin! Anh điên à?"

Jimin vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo, anh dùng tay nựng nhẹ lên cằm tôi, miệng vẫn lấp ló ý cười trong khi nói.

"Chúng ta ít nhất phải như vầy thì chồng em mới đánh ghen được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com