Chap 30: Sickness
"Cái gì mà đàn bà? Ông ăn nói cho tử tế vào."
Bà Bae bị ông Kim đá động đến giới tính nên liền phản ứng, bắt đầu to tiếng với nhau. Tôi cũng không chấp nhận được nhận định cảm tính vừa rồi của ông Kim, liền lên tiếng phản bác.
"Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng tôi không thể nào đồng ý với câu nói thiên vị vừa rồi của ông. Chúng ta đều là người hiện đại, sống trong một thế giới hiện đại. Ông không thể có suy nghĩ phân biệt giới tính như vậy tại tập đoàn."
Ông Kim cùng ông Lee trở nên tức giận khi nghe tôi phản đối, bọn họ thay nhau chỉ trỏ, chửi mắng tôi.
"Con nít ranh như cô thì hiểu cái gì? Lại còn dám thất lễ với bọn ta à? Bọn ta đáng tuổi bố của cô đấy. Hiện đại là cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn chê mấy người già này là lạc hậu à? Hay là quê mùa hả?"
Jungkook rốt cuộc im lặng không nổi nữa, đứng lên nhắc nhở hai người họ.
"Ông Lee, mong ông cẩn trọng lời nói, hãy cư xử xứng đáng với bậc cha chú của mình."
"Thật nực cười, mày cũng không ngoại lệ đâu. Một thằng ca sĩ thì biết gì về kinh doanh mà ngồi lên cái ghế giám đốc điều hành? Chẳng lẽ bọn mày không thấy từ lúc tụi bây đến đây thì tập đoàn xảy ra đủ thứ chuyện à?"
"Thư ký Jung đâu, mau đưa tôi đến gặp ông Jang, tôi thật muốn hỏi cho rõ có phải ông ta muốn hủy hoại Hype hay không?"
Tôi phiền não vô cùng khi thái độ hằn học của bọn họ không những không thuyên giảm mà càng lúc càng quá đáng hơn.
"Xin cổ đông Kim bình tĩnh, bệnh tình bố tôi không tốt, cần phải nghỉ ngơi. Tôi nghĩ mọi người đều đang nóng giận, chúng ta nên kết thúc cuộc họp tại đây. Báo cáo chi tiết về những bù đắp thiệt hại cho tổn thất lần này sẽ được tôi trình bày rõ ràng vào lần họp tới, cảm ơn các vị."
Tôi vừa cúi đầu xuống chào thì chai nước từ phía dưới bay lên trúng vào đầu tôi. Tiếp sau đó là tài liệu của cuộc họp cũng được ném tứ tung lên chỗ tôi đang đứng. Chưa hết, ông Kim còn cầm chai nước đã mở sẵn nắp, hất hết lên người tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cúi đầu hứng chịu tất cả phẫn nộ của những người trưởng bối kia. Jimin cùng Jungkook thấy tôi bị ném đồ, không hẹn mà cùng chạy đến đứng che cho tôi. Hai người họ cũng hứng không ít nước và chai không vào mặt. Chúng tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng chứ không thể phản kháng bởi bọn họ đều là người có quyền lực và tiếng tăm, không dễ động tay vào, cũng không thể gọi bảo vệ lên giải quyết. Đến khi đám đông rời khỏi hết, phòng họp chỉ còn lại ba người, tôi mới bắt đầu khóc. Jimin chạy đi tìm khăn về lau bớt nước dính trên mặt và người cho tôi. Jungkook thì lo lắng nắm lấy hai bên vai đang không ngừng run rẩy của tôi, anh liên tục trấn an.
"Soo Ahn, không sao đâu em, có anh đây rồi. Mặc kệ bọn họ đi."
Tôi vẫn ngồi khóc, trái tim lại tiếp tục nhói lên khiến tôi nhăn mặt đau đớn. Jimin và Jungkook nhận ra biểu cảm không bình thường của tôi, liền đồng thanh hỏi.
"Em sao vậy Soo Ahn?"
Tay tôi bấu chặt vào áo vest của Jungkook, đôi môi run run trả lời.
"Tim em đau quá."
Ngay lập tức, Jungkook bế tôi lên chạy ra ngoài, Jimin cũng gấp gáp chạy theo sau. Jungkook bế tôi trên tay, chờ đợi trước cửa nhà xe. Chỉ mất vài giây, Jimin liền tới nơi, lái xe đưa bọn tôi đến bệnh viện. Ký ức của tôi chỉ hoạt động được đến lúc lên xe, còn lại thì tắt ngúm vì đã ngất hoàn toàn.
Đến khi lấy lại được ý thức, tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Túc trực bên cạnh là Jungkook, anh đang gục đầu ngủ quên trên tay tôi. Khẽ nhúc nhích mấy ngón tay, tôi thành công gọi Jungkook thức dậy. Đôi mắt anh mệt mỏi thấy rõ nhưng chỉ mải lo lắng cho tôi.
"Em tỉnh rồi sao? Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu trong người không?"
Tôi lắc đầu, cố mỉm cười để trấn an Jungkook.
"Em không sao. Mọi việc thế nào rồi?"
"Jimin đang cố gắng lo liệu, khi sức khỏe em ổn hơn, anh cũng sẽ về giúp cậu ta một tay. Lần này xem ra không dễ làm cho hội đồng nguôi giận."
Tôi thở dài khi nghe câu cuối của Jungkook, thì ra bao lâu nay bố tôi đã phải chống chọi với những áp lực này. Vậy mà tôi chẳng hề hay biết gì, còn tự cho mình cái quyền được kiêu ngạo vì là công chúa của Hybe. Tôi cắn môi suy nghĩ một lúc, bất chợt hỏi Jungkook.
"Em biết anh mới vào công ty chưa được lâu nhưng kiến thức kinh doanh của anh cũng không phải là không có khi đã ở bên bố Jeon lâu đến như vậy. Anh có nhận ra điểm sai sót nào trong dự án không? Em nghĩ mãi mà không ra. Rõ ràng đã kiểm tra rất kỹ."
"Soo Ahn, em đừng lo. Anh sẽ điều tra kỹ càng chuyện này, chắc chắn là có người giở trò sau lưng. Nhưng hiện tại vẫn chưa có chứng cứ nào cụ thể, chúng ta hãy giả bộ như không biết gì. Anh sẽ âm thầm rà soát lại mọi thứ ngay từ lúc bắt đầu."
Tôi gật đầu, bàn tay níu chặt lấy tay Jungkook. Hơi ấm từ cơ thể anh như liều thuốc xoa dịu với tôi.
"Tất cả nhờ vào anh vậy, nếu không phát hiện ra lỗ hỏng, e là em không thể giữ được cái ghế chủ tịch. Bố em sẽ rất thất vọng về em."
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ sức khỏe của em là quan trọng nhất."
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Jungkook. Người vừa đến là bác sĩ điều trị chính của bố tôi.
"Chào bác sĩ Han, bố tôi vẫn ổn chứ?"
Bác sĩ Han đút hai tay vào túi áo blouse, trả lời tôi.
"Ông Jang không sao, tim đã ổn định hơn nhiều. Người cần phải lo ở đây là cô đấy."
"Tôi sao?"
Tôi ngạc nhiên khi nghe ông nói, nghĩ trong bụng chẳng lẽ mình đã mắc phải bệnh nan y gì sao.
"Gần đây cô cảm thấy như thế nào? Hãy miêu tả cụ thể tình trạng cho tôi biết."
"Gần đây sao? Gần đây tim tôi rất hay đập nhanh, nhất là mỗi khi bị kích động thì tôi đều cảm thấy rất khó thở, tim cũng đau nhói thường xuyên hơn. Bác sĩ, chẳng lẽ tim tôi có vấn đề?"
Bác sĩ Han lắc đầu, tuy cách một lớp khẩu trang nhưng tôi vẫn nghe được tiếng thở dài của ông.
"Biểu hiện thì giống bệnh tim nhưng khi kiểm tra phim thì tim cô không bị gì hết. Ngược lại, tôi nhận ra có một số bất thường trong chất dẫn truyền thần kinh của cô."
"Thần kinh? Là sao hả bác sĩ?"
Jungkook lo lắng nhìn tôi rồi gấp gáp hỏi bác sĩ Han. Ngược lại, ông chỉ thở dài.
"Nhưng thứ tôi phát hiện rất mờ, chưa có kết luận nào chính xác cả. Tôi cần phải theo dõi thêm mới có thể trả lời cho cậu được."
"Vậy có nguy hiểm không ạ?" Tôi rụt rè hỏi.
"Cũng còn tùy. Nhưng tôi khuyên cô tốt nhất không nên để bản thân bị kích động mạnh, tuy là tim vẫn khoẻ mạnh nhưng không thể lường trước được cô có vượt qua được nếu liên tục trải qua cảm giác khó thở hay không. Hãy suy nghĩ kỹ càng xem cô có thói quen sinh hoạt nào lạ thường không, đó cũng có thể là một trong những nguyên nhân gây tổn hại đến hệ thần kinh."
"Vâng, tôi sẽ suy nghĩ kỹ."
"Được rồi, cô nghỉ ngơi thêm đi. Tôi sẽ để mắt đến vấn đề của cô. Nếu có gì mới tôi sẽ gọi cô đến kiểm tra."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ Han rời đi, không khí giữa tôi và Jungkook rơi vào im lặng vì mỗi người đều bận theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, tôi lên tiếng.
"Jungkook, hôm trước bố gọi anh đến là có việc gì vậy?"
Jungkook lúc này mới hoàn hồn, anh nhìn tôi, ánh mắt không chân thật khi trả lời.
"Bố dặn dò anh một vài thứ thôi. Khi nào đến lúc, anh sẽ cho em biết."
Tôi mím môi, đưa tay ra chờ Jungkook nắm lấy tay mình. Anh thấy hành động của tôi, vội ngồi xuống đáp ứng.
"Jungkook, người bên em ngoài bố ra chỉ có anh. Em biết Jeon gia đối với anh không tốt, họ đối với em lại càng là lợi dụng. Nếu bố và em xảy ra chuyện không may, em tin tưởng giao hết lại cho anh. Chỉ mong anh đừng để cho Hybe sụp đổ. Nó là tâm huyết của bố, là ngôi nhà của em."
"Nói bậy. Em sẽ không sao hết, cả bố nữa. Bây giờ em nên giữ tinh thần thoải mái, không được suy nghĩ lung tung. Nếu không, anh sẽ giận em, không quan tâm đến em nữa."
Tôi im lặng, nhìn anh hồi lâu. Trong đầu vẽ ra muôn ngàn câu hỏi. Cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng hỏi anh.
"Jungkook, tại sao anh lại ở bên em? Em có làm phiền anh không?"
"Không có. Anh lo cho em nên mới ở đây với em. Dù có ra sao, anh cũng luôn ở bên cạnh em."
"Anh thương hại em sao?"
"Không phải. Anh lo cho em vì anh quan tâm đến em. Không phải vì tội nghiệp hay gì cả."
"Vậy Jungkook, anh có yêu em không?"
Không ngoài dự đoán, Jungkook lại im lặng khi nghe tôi hỏi đến câu này. Anh quan tâm tôi như em gái của mình chứ không phải vì anh yêu tôi. Trong tim anh hẳn là vẫn còn dành trọn cho Naeri. Cô ấy thật sự là một người rất may mắn. Tôi hi vọng đến khi mình chết đi, cũng sẽ có một người nhung nhớ tôi nhiều đến như vậy. Thật khiến cho người ở lại phải ganh tị không thôi.
Jungkook lúng túng đứng dậy, anh chào tôi rồi lại bắt đầu chạy trốn.
"Anh về công ty giúp Jimin. Em hãy ngoan ngoãn ở đây thêm một ngày nữa để theo dõi. Sáng mai anh đến đón em về."
Nhìn bóng lưng anh vội vàng rời đi, hai hàng nước mắt không tự chủ được lại rơi dài xuống gối nằm. Tôi tự hỏi bản thân mình rằng đến khi nào mới chịu dừng lại, phải đến khi nào tôi mới hết yêu anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com