Chap 32: Fool
Được một hôm rảnh rỗi, Jimin rủ tôi sang nhà anh chơi game. Cũng khá lâu rồi tôi không có thời gian vui vẻ nên liền đồng ý, mua ít bánh ngọt mang đến nhà anh. Chúng tôi khởi động bằng tựa game nhẹ nhàng, thư giãn trước. Không biết là có nhường hay không nhưng trò đầu tiên tôi đã dễ dàng thắng được anh. Jimin đưa cho tôi lon nước ngọt đã khui sẵn, anh cũng cầm một lon rồi cụng vào cái của tôi. Vui vẻ cầm lon nước trong tay, tôi đưa lên miệng uống rồi nhả trở lại lon nước. May mắn là cái lon thiết kế bằng vật liệu không trong suốt nên không nhìn thấy được mực nước bên trong. Anh không biết tôi đã không uống một giọt nào trong cái lon đó. Lý do tôi làm như vậy là vì cách đây vài phút trong lúc đợi Jimin đi lấy nước, cuộc trò chuyện hôm trước với Jungkook khiến tôi không thể không cảnh giác với anh. Tôi đã quan sát thật kỹ một vòng phòng khách, khi thấy có một vật đen nhỏ nấp sau chậu hoa trang trí, tôi dùng chiếc remote TV hướng về phía đó và bấm nhẹ, chiếc remote đã nhấp nháy đèn chứng tỏ nơi đó phải có thiết bị điện tử. Nhân lúc Jimin không để ý, tôi lén lại gần chỗ đó thì quả nhiên phát hiện ra một chiếc camera quay lén siêu nhỏ được giấu ở phía sau đang liên tục chớp sáng đèn. Trống tim tôi đập thình thịch, vội trở về chỗ cũ âm thầm nhắn tin cho Jungkook biết.
Jimin nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào, anh đưa cho tôi một miếng bánh ngọt. Cái này là do tôi mua nên chắc sẽ không có vấn đề gì. Để anh không nghi ngờ, tôi nhận lấy rồi ăn thật tự nhiên. Jimin rủ tôi chơi game tiếp theo, tôi cũng đáp ứng anh. Tuy nhiên, vẫn cố nghĩ ra cách tìm đường lui cho mình.
"Jimin, em quên mất lát nữa em còn hẹn qua nhà bố mẹ Jungkook, chơi hết trò này em về nhé."
"Vậy sao? Tiếc thế. Lâu rồi chúng ta mới có thời gian mà. Thôi không sao, lần sau chơi tiếp cũng được."
"Đừng buồn nhé. Ván này em không nương tay đâu."
"Được, để xem nào."
Tôi và Jimin bắt đầu chơi ván game thứ hai với nhau, trong đầu tôi nghĩ vậy là an toàn rồi. Ít nhất cũng đã báo kịp cho Jungkook. Anh ấy chắc chắn sẽ đợi tôi ở dưới chung cư. Khi màn game sắp hết, nhân vật của tôi đang thắng thì đột nhiên bị tuột lại phía sau. Tôi cố căng hai mắt mình lên nhưng lại thấy choáng váng vô cùng. Bàn điểu khiển rơi xuống đất cũng là lúc nhân vật game của tôi chết đi. Tôi hoang mang ôm lấy đầu, biểu hiện này chẳng lẽ là đã trúng thuốc rồi sao? Nhưng rõ ràng tôi đâu có uống miếng nước nào. Jimin đi đến ngồi xuống trước mặt tôi, anh nhếch môi cười.
"Không phải nước, mà là miệng lon. Em không ngờ tới đúng không?"
Tôi đứng hình nhìn Jimin, thì ra đã bị anh phát hiện từ sớm. Vội vàng đứng dậy, tôi loạng choạng chạy ra cửa nhưng chỉ được vài bước đã bị Jimin kéo lại. Tôi vùng vẫy thật mạnh, cố thoát khỏi cái níu kéo của anh.
"Jimin, bỏ em ra. Em muốn về."
Jimin ôm siết lấy tôi càng lúc càng chặt hơn, chất giọng mềm mại bình thường giờ như ám ảnh lấy tôi.
"Sao thế Soo Ahn? Chúng ta chưa chơi game xong mà. Em muốn chạy đi đâu."
"Bỏ ra, đồ vô sỉ. Anh đang làm cái quái gì vậy? Tôi la lên đó."
"La lên đi. Em la càng lớn thì anh càng thích nữa đó."
"Anh điên rồi Jimin. Sao anh lại trở nên thế này chứ?"
"Đây chỉ là khởi đầu mà thôi, em sẽ còn phải trả cho anh nhiều hơn thế nữa."
Jimin dùng đôi mắt căm phẫn nhìn tôi khiến tôi rất hoảng sợ, không hiểu anh nói như vậy là có ý gì. Cơ thể vẫn tiếp tục cựa quậy cố thoát ra khỏi gọng kìm của anh.
"Thả tôi ra."
Jimin không để tâm, tiến tới hôn lên môi tôi. Cố ngả đầu ra sau, tôi dùng hết sức để tránh né nụ hôn cưỡng ép từ đối phương. Tôi thấy Jimin nhìn về phía giấu camera, dường như vị trí đứng của chúng tôi không lọt được vào tầm quay của máy nên anh kéo tôi trở lại chỗ sofa. Tôi điên cuồng vùng vẫy, hét lên với anh.
"Park Jimin, tôi là người đã có chồng. Nếu anh dám làm bậy, Jungkook sẽ giết anh."
"Vậy thì để xem hắn có cái khả năng đó không đã."
Jimin đè tôi xuống ghế, nhanh chóng rút một ống nhỏ màu trắng cỡ 5ml chứa thứ chất lỏng trong veo từ trong túi quần ra. Anh ta giật cái nắp lên rồi dùng tay bóp cho miệng tôi há ra. Tiếp đến, Jimin đổ nguyên lọ nhỏ đó vào miệng tôi mặc dù tôi đã phản kháng dữ dội. Đến khi cái lọ đã cạn nước, Jimin hài lòng đứng dậy, quăng cái lọ đó lăn lông lốc xuống sàn. Tôi lồm cồm bò dậy ho khù khụ vì bị sặc, hoảng sợ hỏi Jimin.
"Jimin, anh đã cho tôi uống thứ gì? Cái đó là thứ gì vậy?"
Jimin cười gian xảo, anh cởi bỏ lớp áo hoodie của mình ra, khoái trá giải đáp cho thắc mắc của tôi.
"Đừng sợ. Không phải thuốc độc đâu. Chỉ là chút kích thích để chúng ta vui vẻ hơn thôi. Rồi em sẽ phải cầu xin anh."
Nói xong, Jimin liền đến gần ôm lấy tôi, cả người tôi nóng ran như lửa đốt, cố gắng tránh khỏi anh. Trong lúc vật vã né tránh, tôi nghe được tiếng chuông cửa inh ỏi bên ngoài. Chắc chắn là Jungkook đến cứu tôi. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi liền bật dậy chạy ra chỗ cửa. Tuy nhiên, còn chưa đến được nơi thì đã bị Jimin bắt trở lại. Anh nâng cằm tôi lên đe doạ.
"Em đã báo tin cho hắn sao? Em mong hắn đến cứu em à? Đừng có mơ nữa. Hôm nay em phải ở đây."
Jimin mặc kệ tiếng đập cửa cùng tiếng hét ầm ầm của Jungkook bên ngoài, bản thân bận rộn hôn hít lên cổ tôi. Nghe được tiếng Jungkook, tôi mừng muốn phát khóc, vội vàng gọi anh.
"Jungkook, cứu em với!"
Mặc dù biết anh đang ở bên ngoài, cách tôi không xa nhưng lớp cửa sắt đó quá dày và khả năng bảo vệ rất cao. Tôi sợ Jungkook không thể vào được nên cố gắng tiến đến chỗ đó. Chỉ có điều việc di chuyển với tôi không dễ dàng chút nào khi bị Jimin giữ chân. Tôi nhìn cánh cửa nằm im lìm, không còn tiếng động nào phát ra mà lo lắng vô cùng, sợ rằng Jungkook đã bỏ cuộc, sợ anh sẽ để tôi ở lại mà rời đi. Tôi bắt đầu khóc lóc, cơ thể đã không còn phản kháng với những nụ hôn ngấu nghiến của Jimin nữa.
"Jungkook, Jungkook, xin anh đừng đi."
Người tôi mềm oặt đi, quỵ dần xuống sàn. Jimin cũng thuận theo quỳ xuống giống tôi. Bất chợt, trên cửa có tiếng động mạnh, dù tầm nhìn đã mờ dần nhưng tôi vẫn thấy rõ cánh cửa rung động rất mạnh như thể bị tác động nào đó rất cứng đập vào. Sau một vài cái đập mạnh, ổ khoá trên cửa bị bong ra rơi lộp bộp xuống đất. Cánh cửa méo mó hé dần ra, sau đó là Jungkook xuất hiện. Thì ra anh đã dùng bình chữa cháy để đập cửa. Anh hớt hải chạy vào, nhanh như chớp nắm lấy Jimin lôi dậy rồi đấm mạnh vào mặt. Jimin cũng không ngại, bắt đầu đánh trả lại người kia. Hai người giằng co qua lại rất kịch liệt, tôi rất muốn ngăn cản nhưng cơ thể đã ngấm dần thuốc, một chút sức cũng không còn. Việc có thể làm là nằm dài trên sàn nhìn hai người đàn ông như hai con thú hoang lao vào cắn xé nhau.
Một lúc sau, tiếng thở hồng hộc của Jungkook lôi kéo tâm trí tôi chú ý đến anh. Cảnh tượng phòng khách lúc đó không khác gì một bãi chiến trường khi đồ đạc bị xô ngã loạn hết cả lên, còn Jimin thì nằm sấp dưới đất sau cú đạp như trời giáng từ Jungkook. Xung quanh chỗ anh ta nằm còn loang lổ đầy vết máu tươi. Jungkook cũng chẳng khá hơn là bao, trán anh bị rách một đường đỏ máu, môi có vết thâm tím còn quần áo thì nhàu nhĩ, đường chỉ may chỗ vai còn bị bung ra rách thành một lỗ lớn khoảng nửa gang tay. Jungkook ngồi xuống, cởi chiếc áo khoác da của mình ra trùm lên người tôi. Anh khom người xuống một chút rồi bế bỏng tôi lên. Không khó để nhận ra hai cánh tay của Jungkook vẫn còn run rẩy rất nhiều, không biết là do cân nặng của tôi hay là do anh đã kiệt sức. Tôi gục đầu vào cổ Jungkook, mê man tận hưởng mùi hương nam tính từ anh. Cảm nhận rõ mồn một máu trong huyết quản đang sôi lên sùng sục, chỉ muốn dùng răng ngoạm lên cổ anh một cái thật sâu cho thoả lòng ham muốn. Tôi nhủi đầu vào gáy anh, khẽ thì thào.
"Jungkook...em đã bị Jimin cho uống thuốc rồi."
Jungkook không phản hồi câu thông báo của tôi, chỉ điềm nhiên bế tôi ra khỏi chung cư trước cái nhìn tò mò của bao người. Chỉ trong chớp nhoáng, chúng tôi đã về đến nhà. Jungkook chỉ kịp bế tôi thả xuống sofa trong phòng khách xong thì liền nằm luôn xuống phần ghế bên cạnh mà thở hổn hển. Mất đi mùi hương nam tính, tôi như con hổ khát máu lập tức bò dậy lao đến chỗ con mồi. Mặc kệ tôi trèo lên người, bận rộn hôn hít lên cổ và xương quai xanh, Jungkook trầm giọng nói.
"Anh cạn sức rồi, muốn làm gì thì tùy em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com