Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Daisy



"I'll never tell"


---

[Joong POV]

Sau hai tuần dài đằng đẵng nằm chán chê ở bệnh viện, tôi cuối cùng cũng được bác sĩ cho phép về nhà. Trí nhớ trong hai tuần qua cũng không có gì tiến triển, mọi người ai cũng bảo không cần phải cố gắng cưỡng ép nhớ lại, hiện tại nên chú tâm dưỡng cho vết thương và cơ thể khỏe mạnh mới quan trọng.

Bác sĩ còn nói với tôi, ký ức có thể không bao giờ khôi phục được, hãy để mọi thứ xảy ra được tự nhiên, đừng quá chấp niệm với nó. Nhưng tôi ở trong xe nhìn sang "người yêu" ở bên cạnh này, nghĩ rằng nếu tôi thật sự không nhớ lại thì cậu ta sẽ như thế nào đây.

Phuwin là người lái xe chở tôi và Dunk về căn chung cư nằm tại tòa nhà cao cấp đắt đỏ nhất đất Bangkok này. Tôi nhận ra em ấy và Dunk thật sự không hòa hợp. Đúng hơn chỉ có em họ tôi cộc cằn hằn học với Dunk thôi chứ người yêu kia vẫn giữ vẻ thờ ơ lãnh đạm cả đường đi, chả thèm liếc nhìn nửa con mắt.

Qua những lời càm ràm của Phuwin, tôi mới phát hiện ra Dunk đến xe cũng không biết chạy, trước giờ toàn là tôi đưa rước, bận quá thì gọi tài xế riêng cho em ấy đi lại. Tôi nhịn không được buộc miệng hỏi

"Cuối cùng thì trước đây tôi hầu hạ cậu đến mức nào vậy?"

Phuwin nói nhiều như vậy, Dunk chẳng thèm để ý. Tôi hỏi vu vơ, người yêu này đã liếc mắt quay sang buông một câu

"Là đội tôi lên đầu mà hầu hạ"

Ban nãy tôi còn thấy hơi áy náy vì bị mất trí, không còn nhớ cậu ta. Bây giờ tôi thấy hay quên con mẹ nó luôn cho rồi, nhớ lại chi cho khổ thân mình.

Đến khi xuống xe, tôi không bất ngờ khi Phuwin mới là người quan tâm đỡ tôi bước xuống, còn cậu ta chỉ cầm túi xách đi thẳng đến thang máy bấm nút. Tôi nhìn thấy thì bức xúc mà nói

"Là người yêu mà không thèm để ý đến chân tôi còn đau sao? Nếu không đỡ thì đi chậm lại chờ nhau. Thái độ cơ bản vậy cũng không làm được, cậu có trái tim không?"

Người yêu kia chỉ nhìn tôi đang được em họ dìu từng bước chập chững đi vào thì khinh khỉnh nhếch môi

"Anh có què cũng phải lết đến bấm nút thang máy cho tôi. Anh mất trí nhớ rồi, tôi đây phải tự thân vận động còn ở đó kêu ca cái gì?"

"Cậu..."

Phuwin đang dìu tôi nghe vậy liền bức xúc.

"Cái nết của mày đúng là hết thuốc chữa rồi"

Dunk chỉ cười khẩy một cái, thang máy cũng vừa đúng lúc kêu ding một tiếng, cửa mở ra cậu ấy cũng bình thản đi vào nhìn qua Phuwin nhàn nhạt nói

"Còn sủa thì cút"

"Mày!!"

Dunk đảo mắt, tay chẳng thèm giữ thang máy, nhìn Phuwin dìu tôi chật vật đi vào, suýt bị cửa đập vào người cũng chẳng quan tâm.Tôi quắc mắt nhìn mấy biểu hiện của người này từ sáng đến giờ, nhất cử nhất động đều khiến tôi tức giận.

Đây thật sự là người yêu tôi luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng suốt mấy năm qua sao?

Con mẹ nó thật nực cười!

Chẳng lẽ tôi thật sự yêu cậu ta chỉ vì gương mặt đẹp như thiên sứ đó, hay tôi bị cậu ta bỏ bùa chơi ngải rồi. Cái thứ kênh kiệu đanh đá như công tử con nhà giàu này đúng ra là loại người tôi ghét cay đắng mới đúng chứ. Tôi càng nghĩ càng không hiểu nổi bản thân của lúc trước có phải đập đầu vào chỗ nào khiến thần kinh không được bình thường phải không?

Đến trước cửa phòng, ổ khoá có mật mã, tôi liền đăm chiêu suy nghĩ mãi cũng không ra, nhìn qua Dunk đang đứng nghiêng người dựa lên tường mà hỏi

"Mật mã là gì?"

Người yêu vậy mà nhìn tôi cười thách thức

"Có bao giờ phải động ngón tay vào đâu mà biết, toàn anh mở cửa bế vào thôi"

Con mẹ nó, người yêu cái gì, này là bố thiên hạ.

Thấy Phuwin nóng máu sắp lao vào tẩn Dunk đến nơi, tôi liền đưa tay giữ em ấy lại, hít sâu một hơi giữ cho bản thân bình tĩnh, gằn giọng xuống

"Dunk, tôi nghiêm túc"

Cậu ta cũng nhún vai vô tội

"Tôi cũng nghiêm túc"

"Con mẹ nó cậu cuối cùng là..."

Lời chửi mắng còn chưa nói hết thì bỗng dưng cậu ta nghiêng người lại, ghé môi sát bên tai tôi thì thầm

"Trên người anh có mật khẩu mà, để em chỉ cho anh biết"

Giọng nói trầm khàn mê hoặc cùng hơi thở trên vành tai khiến tôi rùng mình mà bất giác đứng im. Những ngón tay thon dài cách một lớp áo chậm rãi mơn trớn từ ngực xuống đến cơ bụng rồi dừng lại ở vạt áo, kéo nhẹ lên

Ngón tay Dunk chạm vào bên hông tôi, miết nhẹ rồi nói

"Ở đây này anh"

Cậu ấy thổi vào tai tôi một cái rồi tách ra, bấy giờ tôi mới giật mình ra khỏi sự ma thuật mang tên Dunk Natachai.

Tôi lúng túng kéo áo lên thì thấy một hình xăm sáu con số dưới hông, gần bên cạp quần. Nơi ngón tay Dunk vừa chạm qua như bỏng rát khiến tôi cảm thấy trái tim bên ngực trái lại bắt đầu nhảy loạn. Người này thật sự là nắm tôi trong lòng bàn tay mà mặc sức trêu chọc.

Lắc đầu giữ bình tĩnh, tôi bấm thử dãy số được xăm trên người, là mật khẩu thật này, càng khiến tôi hoang mang. Dunk huýt sáo thản nhiên bước vào, còn tinh nghịch quay sang nháy mắt với tôi mà nói

"Lần này tha cho anh, mất trí nhớ hay không, sau này vẫn phải bế em vào nhà"

Phuwin ngây ngốc đứng bên cạnh chứng kiến một cảnh này, bĩu môi nhìn tôi đầy khinh thường

"Anh họ, em không ngờ trước đây anh sống nhục như vậy, bây giờ mất trí nhớ rồi vẫn không thắng được là sao? Em thật thất vọng về anh!!"

"Mày im đi"

Được rồi, tôi thừa nhận có hơi nhục thật. Sau khi Phuwin dặn dò một số thứ cũng ra về, để lại tôi và Dunk hai người như xa lạ ở lại trong căn nhà rộng lớn. Tôi tò mò đi khám phá một vòng, những thiết kế đều rất đẹp và hài hòa. Kiến trúc độc đáo tỉ mỉ tinh tế đến từng chi tiết, nhưng tất cả vẫn không gợi lại được chút ký ức nào trong tôi.

Đành bỏ cuộc thở dài một hơi, đi ra lại phòng khách thì thấy Dunk đang ở nơi bàn bếp rót cho mình một ly nước ép. Không hiểu sao, khi thấy hình ảnh Dunk cứ lén tủm tỉm cười, còn vui vẻ huýt sáo đi lại trong nhà lại khiến sự khó chịu của tôi đối với cậu ấy từ sáng đến giờ bay biến mất.

Cảm thấy, căn nhà rộng lớn xa lạ này có cậu ấy đứng ở đó liền quen thuộc. Như một khung cảnh rất đẹp mà tôi vẫn luôn được chiêm ngưỡng khi đặt chân về nhà.

Dunk chăm chú với điện thoại trên tay, không nhận ra tôi cứ đứng đó ngắm nhìn cậu ấy rất lâu.

Hồi nãy Dunk gọi tôi bằng anh, xưng em lại khiến tôi cảm thấy xưng hô như vậy mới đúng.

Tôi cứ lẩm bẩm với chính mình

Em, yêu thương, Dunk Natachai.

Tôi thật muốn nhanh chóng nhớ lại

Ý nghĩa của dãy số kia là gì

Hình xăm có từ bao giờ

Anh và em đã yêu nhau như thế nào



Note:

Đặc sản của Forget Me Not là đăng fic đêm khuya ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com