11. Hydrangea
Thank you for understanding
—
[Joong POV]
Theo lời Phuwin kể thì ba mẹ của tôi đều đang điều hành chi nhánh chính của công ty ở nước ngoài, sau khi nghe việc tôi bị tai nạn thì liền tức tốc đặt vé quay về.
Tôi chỉ không nghĩ được rằng khi mẹ vừa vào đến cửa nhà đã cho Dunk một cái tát ngay bên má.
Tiếng chát oan nghiệt vang lên rất lớn, vang vọng khắp căn nhà, đủ biết lực mẹ tôi dùng mạnh như thế nào. Tôi giật mình, trong vô thức bước đến kéo Dunk ra phía sau muốn che chắn cho cậu ấy, chặn mẹ lại trước khi bà lại dùng ánh mắt cay nghiệt mà đánh cậu thêm một lần nữa
"Em sẽ ra ngoài một chút, để anh và mọi người không gian riêng nói chuyện"
Dunk đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ cũng không phản kháng hay tỏ vẻ sợ hãi, chỉ bình thản buông lại một câu nói rồi cầm điện thoại trên bàn lẫn túi xách lập tức bỏ ra khỏi nhà khiến tôi không kịp ngăn cản, Dunk cứ thế nhanh chóng đi mất. Đôi chân bất giác muốn chạy theo giữ cậu ấy ở lại nhưng đã bị tiếng khóc của mẹ làm dừng bước.
Mẹ vừa thấy tôi đã nước mắt giàn giụa, ôm tôi khóc lóc, còn nói rằng
"Joong, con bị tai nạn mà lại còn bảo Phuwin giấu bố mẹ. Nếu nhân viên không lỡ miệng nói với bố rằng cả tháng nay không thấy con đến công ty thì chúng ta vẫn còn nghĩ con khỏe mạnh bình thường."
Tôi nghe mẹ khóc lóc đến thảm thì áy náy trong lòng, đưa tay vòng ra sau lưng mẹ xoa dịu, trấn an cho bà bình tĩnh trở lại rồi mới bắt đầu giải thích
"Con không sao, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng cho vết thương lành lặn lại là được. Chỉ là trí nhớ mấy năm qua của con mất sạch rồi, thời gian tới phải phiền bố việc trên công ty. Từ từ con sẽ đi làm rồi tìm hiểu lại"
Người bố trước giờ vẫn luôn nghiêm nghị với tôi nhưng ánh mắt của ông hiện tại nhìn tôi lại mềm mỏng hơn trước rất nhiều, từ xa bước đến vỗ vai tôi mà trầm giọng nói
"Việc làm con không cần phải lo, cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt. Phuwin và hôn phu của nó rất giỏi, tạm thời có thể lo liệu mọi việc."
Tôi hơi nhíu mày. Hôn phu? Phuwin có bạn trai tôi còn không biết chứ đừng nói đã tiến triển nhanh như vậy. Tôi thầm nhủ phải hỏi thăm em họ kĩ càng về chuyện này mới được, nhưng tiếng của mẹ đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình
"Con mất ký ức vậy có nhớ cậu ta không vậy?"
Tôi thấy mẹ chỉ tay qua hướng của Dunk vừa đi ra, nhớ lại lúc nãy khi cậu ấy bị bà đánh mạnh như vậy mà không kêu đau cũng chẳng hề phản kháng, chỉ cúi đầu để tóc rũ xuống che đi một bên mặt ửng đỏ hằn dấu bàn tay. Không hiểu sao hình ảnh đó lại khiến tim tôi nhói đau một cái. Quay lại nhìn mẹ vẫn còn giận dữ, tôi chầm chậm lắc đầu phủ định
"Dạ không ạ"
Tôi ngồi cùng bố mẹ trò chuyện rất lâu, khi đã xác định chắc chắn lần nữa rằng tôi thật sự không nhớ gì về Dunk thì biểu tình họ nhẹ nhõm, hai người còn lộ ra nét vui mừng thấy rõ. Mẹ bảo tôi nên dọn ra nước ngoài ở cùng họ, như vậy bà sẽ tiện chăm sóc cho tôi. Bố thì nói nền y học ở bên đó cũng tốt hơn, sẽ giúp cho viện điều trị lẫn ông có thể thuận lợi cập nhật tình hình công ty với tôi.
Lời nói của bố mẹ đều rất hợp lý, nếu thật sự tôi không còn ký ức về Dunk thì việc gì phải cố chấp ở lại vì cậu ấy để cưỡng ép bản thân mình. Nhưng ấy vậy mà tôi lại lắc đầu từ chối lời đề nghị này khiến hai người không khỏi bất ngờ, nhưng họ chỉ nhìn nhau rồi thở dài. Tôi nghĩ bố mẹ cũng phần nào hiểu được lý do tôi không muốn rời đi, dù tôi còn chẳng chắc chắn với quyết định này của mình cho lắm.
Mẹ cầm ly trà trên bàn nhấp một ngụm, hai hàng lông mày chau lại như đang phải đắn đo suy nghĩ nhiều thứ, sau thì hít sâu một hơi thở ra, bà chầm chậm hỏi tôi
"Con có còn nhớ họ của Dunk không?"
Nghe mẹ đề cập đến việc này, tôi liền lục lại trong trí nhớ của mình, hình như thông tin này tôi không hề nhớ cũng không có tìm hiểu. Bèn lắc đầu, tôi thấy mẹ lại thở dài một hơi rồi trả lời
"Boonprasert"
Đôi mắt tôi liền mở lớn, lẩm bẩm cái họ này trong miệng, rồi cả họ tên của cậu ấy, Dunk Natachai Boonprasert, lắp bắp mà hỏi mẹ
"Vậy... làm sao mà... tụi con?"
"Chi tiết thì bố mẹ không biết, chuyện tình cảm hồi đó của hai đứa thì con nên hỏi nó, nhưng mẹ nói cho con biết gia đình chúng ta không bao giờ muốn nhận đứa con rể này, mẹ cũng chưa từng thích nó."
"Mẹ..."
"Chỉ việc nó là người của nhà Boonprasert thì đã là chuyện bất khả thi rồi. Bây giờ con mất trí nhớ, cũng là cơ hội tốt để bỏ nó đi, sao con vẫn cứng đầu nhất quyết ở bên nó vậy hả? Nghe lời bố mẹ một lần đi con, cắt đứt hết đi, ra nước ngoài ở, căn nhà này bỏ cho nó xem như đền bù tổn thất cũng được, không cần phải tiếc."
Sau đó họ còn nói rất nhiều thứ và ra sức khuyên nhủ nhưng chẳng thể lay động được quyết định muốn ở lại của tôi. Dù mẹ đã khóc hết nước mắt và bố bắt đầu lớn giọng trách mắng giận dữ, từ từ tôi cũng chẳng còn chú ý đến lời họ nói nữa, tâm trí cứ nhớ lại hình ảnh Dunk bỏ đi khi nãy, hiện tại cậu ấy đang làm gì, mà cậu ấy đã đi đâu mới được cơ chứ? Tôi lâu lâu lại vô thức nhìn ra phía cửa, xem cậu ấy có quay về hay không.
Đến khi bố mẹ đã quá chán nản trong việc thuyết phục tôi theo họ mà bỏ cuộc ra về thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm điện thoại lên ấn gọi cho Dunk. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc cho cậu ấy từ lúc bị tai nạn tỉnh dậy, tên trong máy tôi lưu là "My World" được ghim trên đầu danh bạ, ảnh đại diện giống như được tôi chụp trộm cận mặt Dunk khi đang cuộn tròn trong chăn say ngủ. Người này, quả thật là rất đẹp, bảo sao hồi trước nhan sắc này khiến tôi thần hồn điên đảo.
Nhưng mà người đẹp lại không bắt máy tôi!!
Đúng hơn là mấy chục cuộc gọi tới của tôi đều chuyển thẳng đến hộp thư thoại, dấu hiệu điện thoại đã tắt nguồn lại càng khiến lòng tôi nóng như lửa đốt. Không liên lạc được với Dunk khiến trái tim tôi đập loạn lên vì lo lắng, trong lòng dấy lên suy nghĩ lỡ như cậu ấy vì bị mẹ tôi đánh mà tức giận bỏ đi luôn khiến tôi lo sợ.
Rõ ràng ký ức về Dunk như một con số 0 tròn trĩnh, vậy mà chỉ nghĩ đến việc nếu lỡ bản thân thật sự đánh mất đi người này liền khiến lồng ngực tôi đau đến không thở nổi. Có phải là tôi bị điên rồi không?
"Gọi Phuwin được không nhỉ?"
Tôi vừa nghĩ đến ý tưởng này thì liền lắc đầu ngay, em ấy ghét Dunk như vậy thì chắc chắn sẽ không giúp tôi đâu, thế còn có ai mà tôi có thể gọi để tìm cậu ấy không chứ? Chợt giật mình nhận ra hình như tôi không biết người bạn nào của cậu ấy cả, cậu ấy có bạn bè xung quanh hay không nhỉ?
"Em có gợi ý nào cho anh không Dunk?"
Lòng tôi rối bời, ánh mắt nhìn tấm chằm chằm vào ảnh lưu làm hình đại diện trên danh bạ của Dunk mà đăm chiêu
Đợi một chút, hình, đúng rồi, tôi có hình trong điện thoại, hình của cả hai người!!
Tôi vội vàng lướt qua mục hình ảnh trong điện thoại của mình, quả thật đúng như tôi nghĩ, trong đây có rất nhiều hình của chúng tôi, và có một địa điểm cũng xuất hiện nhiều không kém. Linh tính tôi mách bảo phải chạy thật nhanh đến nơi đó.
–
"Anh tìm được em rồi"
Dunk đang ngồi trên một băng ghế đá gần bên bờ hồ, thấy tôi chạy đến thì mỉm cười, tự hào quay sang nói với tôi. Bên cạnh là một cây cổ thụ lớn và những dây đèn sáng lung linh rất đẹp.
Tôi vừa thở dốc vừa đi đến chỗ Dunk ngồi, thấy em cười bình thản thì tôi đâm ra có hơi giận dỗi trong lòng, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Dunk, dang hai tay ra ôm lấy người khó ưa này vào lòng rồi nhẹ giọng trách mắng
"Ai cho bỏ đi như vậy, anh gọi cho em mà em cũng không bắt máy sao?"
Dunk bị tôi ôm cũng không thấy có biểu hiện gì khó chịu, cũng không đẩy ra mà buông lời trêu chọc
"Anh mắng em đó hả?"
"Ừ, anh mắng em đấy."
Tôi nghe em bật cười trên vai, liền cảm thấy muốn nghe tiếng em cười nhiều hơn như vậy trong tương lai. Dunk không phản kháng, cả người vô lực dựa vào người tôi, để yên cho tôi ôm trọn lấy em, giọng trầm khàn của em bên tai thì thầm
"Joong, sao anh lại chạy đến đây?"
"Anh đến tìm em"
"Ba mẹ anh không bảo anh theo họ ra nước ngoài à?"
"Có, nhưng mà anh không đi."
"Sao lại không đi?"
"Anh đi rồi thì em phải làm sao?"
Tôi thấy em đột nhiên cứng người, giọng có vẻ ngập ngừng mà hỏi lại
"Họ... không nói anh biết em là ai hay sao?"
" Có quan trọng lắm sao? Anh đã tìm em rất khó khăn đó"
Dunk chợt tách ra khỏi cái ôm, hai tay đưa lên ôm lấy gương mặt tôi, dưới ánh đèn đường tôi dường như thấy được đôi mắt em lấp lánh ánh nước nhưng rất kiên định nói với tôi
"Joong Archen, em đã cho anh cơ hội để rời đi, là tự anh đã lựa chọn ở lại. Em nói cho anh biết, sau này dù anh có thấy hối hận về quyết định của mình, anh cũng không được rời khỏi em. Anh mà dám bỏ đi, chân trời góc biển em cũng sẽ tìm thấy lôi anh trở về với em, xích anh luôn ở nhà. Dunk Natachai Boonprasert này nói được làm được"
Không hiểu sao khi nghe em nói vậy, trong lòng tôi lại không hề có chút sợ hãi, cũng không chút do dự mà ngay lập tức gật đầu rồi nói một chữ
"Được"
Dunk bật cười, em gục đầu vào một bên vai tôi, một lát sau tôi đã thấy bên áo có chút ẩm ướt nóng hổi, người yêu khó ưa thì thầm nhỏ bên tai tôi hai chữ
"Ngu ngốc"
Tôi sẽ không vạch trần là người yêu đã vì tôi mà khóc đâu, chỉ đưa tay chạm lên tóc em nhẹ nhàng xoa xoa muốn an ủi, vỗ về.
Mỗi ngày tôi lại biết thêm được một ít chuyện. Aydin và Boonprasert từ thời ông bà đã đối đầu kịch liệt trên thương trường, mọi thủ đoạn dù xấu xa hèn hạ đến mức nào hai nhà cũng đều tung hết ra hòng dìm đối phương tới bờ vực phá sản.
Nên khi mẹ nói tôi biết rằng Dunk mang họ của kẻ thù truyền kiếp với gia đình mình thì trong lòng tôi bất ngờ không thôi. Nhưng tôi nhận ra rằng mình lại tò mò về chuyện tình của cả hai hơn là việc em ấy mang danh là người của dòng họ Boonprasert.
Tôi thấy mọi việc càng trở nên thú vị, càng muốn tìm hiểu, đào sâu hơn về cuộc tình này thay vì là ghét bỏ người trong lòng tôi.
Dunk này, anh thật nóng lòng muốn lấy lại kí ức về ngày trước, để biết được chúng ta đã đến với nhau như thế nào, và anh đã làm cách nào để có thể chinh phục được thiếu gia Boonprasert xinh đẹp kiêu kì này vậy.
Chúng ta, hẳn đã yêu nhau rất hoành tráng em nhỉ?
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com