Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Nemophila



You are my one and only.



[Joong POV]


Quãng thời gian sau đó, tôi và Dunk như chìm vào khoảng lặng của riêng mình.

Dăm ba bữa tôi sẽ gọi cho Phuwin một lần để hỏi thăm tình hình sức khỏe nó, thằng em ngốc cứ háo hức khoe ảnh chụp siêu âm, còn khoe bé con trong bụng khỏe lắm, thi thoảng biết đạp loạn nữa cơ. Có một lần nó vừa gọi video với tôi, bàn tay xoa xoa bụng đã lớn, vu vơ nói rằng không biết có cơ hội gặp bé con nhỏ hay không khiến tôi vừa muốn khóc vừa muốn mắng cho một trận.

Tôi cũng biết Dunk vẫn nói chuyện với Pond đều đặn, chẳng rõ nội dung những cuộc gọi hay tin nhắn là gì nhưng biểu hiện của em lúc nào cũng căng thẳng. Chúng tôi không san sẻ với nhau, cứ như vậy càng lúc càng xa cách. Không phải lỗi của tôi hay của em, chỉ là cả hai đã âm thầm đứng ở hai chiến tuyến khác nhau và cũng hiểu được rằng trong mâu thuẫn của Pond và Phuwin, chúng tôi không tìm được tiếng nói chung.

Tính tình Dunk hòa nhã hơn trước, không có nghĩa là tôi có cái quyền được xúc phạm bạn thân của em. Và nếu tôi có nói nặng lời, sẽ không tránh được việc em bênh vực hắn, dẫn đến những trận cãi nhau không đáng có, cho nên tôi chọn cách im lặng.

Nhưng hiểu chuyện không có nghĩa là tôi không khó chịu khi đối mặt với sự ngột ngạt trong chính căn nhà của mình. Tôi cũng rất đau lòng khi bắt gặp em đứng ở cửa, biểu hiện lưỡng lự không còn muốn bước vào tổ ấm của cả hai nữa.

Tôi nhẹ nhàng bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy người yêu vào lòng, bế lên rồi thuận tay mở cửa vào nhà. Dunk ban đầu giật mình bất ngờ nhưng sau đó cũng im lặng, để yên cho tôi bồng vào trong nhà.

"Tại sao về rồi lại không vào, chờ anh về bế à?"

Tôi cố gắng nói với giọng bông đùa, hy vọng người trong lòng thả lỏng bản thân mà cười với tôi một chút. Lâu rồi không thấy em cười nữa, thế giới của tôi cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Nhưng người yêu lại chỉ vùi mặt vào bên bờ vai tôi dụi nhẹ, chết thật, em khóc rồi à?

Từng giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm qua lớp áo khiến tim tôi đau nhức, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu em thay cho lời xin lỗi thầm kín.

Từ khi ở nhà của Pond và Phuwin trở về, tôi luôn tự nhủ phải xin lỗi em cho đàng hoàng. Nhưng chúng tôi lại vô tình hay cố ý luôn tránh mặt nhau, những giây phút ngắn ngủi ở bên nhau cũng đầy ái ngại. Không một ai muốn lên tiếng đề cập đến vấn đề ngay trước mắt, mà chỉ âm thầm né tránh tất cả.

Lời xin lỗi trên đầu môi cứ thế bị nuốt ngược lại vào trong như chiếc dằm trong tim nhức nhối. Cho đến bây giờ em ở trong lòng tôi lại rấm rứt khóc không thành tiếng khiến tôi rất đau lòng, nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân trong thời gian qua.

Tôi thấy, tôi dần dà bị em chiều hư mất rồi. Từ bao giờ mà tôi xem sự dịu dàng của em là điều hiển nhiên mà cư xử không ra gì thế này, và tại sao em lại âm thầm chịu đựng tất cả sự vô lý đáng trách như vậy?

Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út của người trong lòng, tôi lại trách bản thân thêm bội phần. Rõ ràng khi cầu hôn đã nói sẽ yêu thương, bao dung và khiến em hạnh phúc, nhưng khi đụng chuyện rồi lại khiến em đau khổ như thế này.

"Em ơi, anh xin lỗi."

Lời xin lỗi này bao hàm rất nhiều thứ, cho những ngày vừa qua, cho thái độ không tốt, cho những buồn tủi của em. Tôi muốn nói nhiều điều hơn nữa nhưng chỉ có thể gói gọn vào hai chữ "xin lỗi".

Dunk chầm chậm ngước lên, hai hàng mi ướt đẫm vẫn mỉm cười nhẹ.

"Sao anh lại xin lỗi?"

Tôi vươn tay nhẹ nhàng vén phần tóc mái hơi rủ xuống, cúi xuống hôn lên vầng trán người thương.

"Tại anh ngốc, làm em buồn lòng."

Dunk nghiêng đầu, nhướn người hôn khẽ lên bờ môi tôi thì thầm.

"Vậy em cũng xin lỗi."

"Người yêu sao lại xin lỗi?"

"Vì em cũng ngốc, làm anh buồn lòng."

Câu nói của em khiến tôi bật cười, một giọt nước mắt cũng trào khỏi khoé mi. Tôi gắt gao ôm chặt em vào lòng, như muốn khảm vào người mình.

"Người yêu đừng chiều anh như vậy, anh sẽ hư mất."

Dunk đặt cằm lên vai tôi, giọng trầm bên tai còn mang chút tinh nghịch.

"Thì sao? Em hư sẵn rồi, giờ anh cũng hư. Chúng ta hư cả đôi đi."

"Thế thì tan nhà nát cửa mất."

"Không sao, em thấy thế cũng được. Anh giàu mà."

Ái chà, đúng là tiền thì tôi không thiếu, đủ để cho con mèo này phung phí cả đời. Nhưng nụ cười của em mới là thứ quan trọng hơn hết thảy, nên tôi không thể hư được, làm em khóc tôi day dứt lắm.

"Vật chất không thành vấn đề, nhưng anh vẫn muốn cưng chiều em hơn nữa, anh thấy quãng thời gian vừa qua anh tệ quá."

"Không đâu, em cũng không tốt mà, nên lâu lâu anh hư cũng được ạ..."

"Thế anh hư trên giường thôi, người yêu chiều anh ở phương diện đó được rồi. Còn lại để anh chiều em nhé?"

"Anh vô sỉ vừa thôi, đầu chỉ nghĩ đến chuyện không đứng đắn là nhanh."

"Ơ, ai bảo người yêu anh quyến rũ quá, em xinh đẹp như này, anh chịu sao nổi."

"Thấy gớm quá đi!!"

Tiếng cười em vang lên giòn tan bên tai khiến tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu vơi đi phần nào, tôi yêu thương hôn lên đôi môi hồng mềm mại của em. Tuy vấn đề của Pond và Phuwin vẫn còn đó nhưng tôi thấy chỉ cần còn có em ở bên cạnh, cùng an ủi sẻ chia, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Ôm ấp Dunk ở trong lòng hồi lâu, cùng nhau trao đổi những mẩu chuyện vu vơ trên trời dưới đất, tôi cuối cùng cũng nhẹ giọng hỏi em câu hỏi vướng mắc trong lòng đã lâu.

"Dunk, hôm bữa em nói rằng anh có thiết bị kiểm tra điện thoại của em?"

Em nghe tôi đề cập đến vấn đề này cũng không bất ngờ hay biểu hiện chán ghét gì, trái lại còn bình thản gật đầu, tự nhiên lấy điện thoại chìa ra cho tôi xem.

Tôi khó hiểu nhìn chiếc điện thoại đã mở sẵn khoá kia, đăm chiêu hỏi em.

"Tại sao anh lại có thiết bị kiểm tra này, anh đã dùng nó để làm gì?"

Dunk nghịch mấy cúc áo tôi, chầm chậm kể chuyện.

"Hồi đó chúng ta cãi nhau nhiều lắm, hầu hết đều vì em giận dỗi vô cớ. Mỗi lần tức giận, em lại thích chơi trò biến mất khiến anh phải lùng sục khắp nơi tìm kiếm..."

"Một lần em ngang nhiên bỏ đi du lịch cả tuần liền, nên đã chạm đến cực hạn của anh."

"Thế là anh cài thứ này vào điện thoại và tất cả đồ điện tử xung quanh em, làm em nổi điên đập nát tất cả luôn ấy, nhưng em cứ đập một lần thì anh cài lại một lần. Sau em cũng mặc kệ, anh tìm ra em cũng chả sao, em không về thì anh làm gì được em."

"Em ngang bướng như thế, anh cũng hết cách. Ứng dụng này chỉ ở im vậy thôi, ngoài việc anh kiểm soát được lịch sử cuộc gọi hay tin nhắn và định vị của em thì nó chẳng có tích sự gì nữa. Anh hồi ấy cũng đâu có dám chất vấn em..."

Giọng Dunk càng về sau câu chuyện càng nhỏ dần rồi cuối cùng im lặng hẳn. Tôi lại tự trách mình, mới chọc được người yêu cười một tí lại làm em nhớ chuyện cũ mà buồn rồi.

Em ngước đôi mắt ầng ậng nước lên, nhẹ giọng hỏi:

"Anh muốn em chỉ cho anh cách sử dụng nó không?"

Tôi trầm ngâm nhìn người yêu ngốc nghếch ở trong lòng, tự hỏi sao em lại dễ dàng trao cho tôi quyền kiểm soát như vậy chứ, rõ ràng những công nghệ này chẳng phải điều tốt lành gì mà.

"Chỉ cho anh cách xoá nó đi."

"Hả?"

Em tròn mắt bất ngờ, càng khiến tôi muốn xóa bỏ những ký ức không tốt lúc trước. Ôm em chặt hơn trong tay, tôi dịu giọng nói:

"Anh không biết chúng ta của lúc trước đã tệ đến vậy, cái thiết bị độc hại này vẫn nên xóa đi em."

"Thật ra... em không biết xoá đâu. Nếu biết thì lúc trước em đã xoá rồi. Cái này chắc anh phải tự mò thôi người yêu ơi."

"Được rồi, để anh mò thử xem. Sao anh mất trí nhớ rồi em còn tự nguyện đưa nó cho anh dùng lại nữa."

Người yêu xinh yêu trong lòng chỉ nhún vai:

"Tại khi đó em thấy anh thực sự tức giận và nghi ngờ, nên chỉ muốn anh an tâm thôi, còn lại thì không quan trọng lắm."

"Anh sai thì em phải chỉnh, chứ không được làm anh hư như thế."

"Lúc đó anh giận, chuyện lại nhạy cảm. Bây giờ em không vô lý trẻ con như trước nữa, em cũng biết nhún nhường mà."

"Ngoan, nhường nhịn nhau chứ không được chiều hư. Chúng ta lần này làm lại, Dunk đừng bắt chước anh lúc trước nghe không?"

Em vậy mà bĩu môi, mặt hất lên tỏ vẻ kiêu ngạo rất đáng yêu.

"Ai thèm bắt chước anh, em không có ngốc đến như vậy đâu."

"Vậy hả? Anh thấy em ngốc lắm luôn rồi đó. Người yêu đanh đá lên tí đi nha, như lúc trước cũng được, anh muốn chiều em. Cùng lắm hư quá thì lại đem lên giường phạt."

"Thế ra anh chỉ chọc cho em quậy để quăng lên giường trừng trị hả? Anh thâm độc lắm, em còn lâu mới rơi vào bẫy của anh!"

Tôi xấu xa luồn tay qua lớp áo, mân mê làn da mềm mịn ở vòng eo nhạy cảm, môi đã sớm dán lên hõm cổ trắng ngần mà buông giọng nài nỉ.

"Thèm đi mà, anh thương nha, nha nha."

"Lấy cái tay ra khỏi người em ngay... ưm... Archen đồ vô sỉ..."

Tôi nhanh chóng xoay người đè em xuống giường hôn lên đôi môi căng mọng đến nghiện, tham lam quấn lấy lưỡi em trêu đùa trong vòm miệng ấm nóng cho thỏa nỗi mong nhớ những ngày qua.

Phong ba bão tố bên ngoài, tôi chỉ hy vọng tình yêu của đôi ta đủ bền vững để cùng nhau bước qua tất cả.


— 


Note

Vì high moment otp nên thả chút ngọt ngào nha, một cuối tuần năng suất rồi nên au sủi tiếp đây ^^~ 

Cám ơn bạn nào đã rcm và yêu thích fic của au nha *bắn tim <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com