intro
warning: dunk natachai mỏ hỗn x thầy giáo tâm cơ joong archen
.
.
.
Dunk Natachai, 35 tuổi, tình trạng hiện tại, gà trống nuôi con.
Không phải vợ bỏ anh hay gì đâu, mà vốn dĩ chưa từng cưới vợ thì lấy ai mà bỏ được Natachai giờ, còn thằng con trai mới lên lớp 7 ở nhà là do anh lụm được đó, lụm theo nghĩa đen luôn.
Mười hai năm trước vào một tối hè tháng 6, bên bụi đường có một đứa bé còn đỏ hỏn bị bỏ rơi ở đây, anh còn nhớ lúc cầm trên tay mình thằng Gemini nó nhẹ hều à, mà mình mẩy trầy xước hơi thở yếu lắm, vừa hốt hoảng vừa chạy như điên đến bệnh viện chỉ sợ nếu anh chỉ chậm bước thôi thì thằng Gem sẽ rời trần thế mất, hên phước lớn mạng lớn sao nó giữ được cái mạng, hữu duyên gặp nó hữu duyên cứu nó tới vậy rồi không nuôi luôn thì tội nghiệp quá, nên giờ mới có gia đình hai cha con một mèo lớn một cún nhỏ nè.
"Tháng 6... vậy đặt tên là Gemini đi, hổm mình gặp nó là 13 đúng không, rồi ngày sinh 13 tháng 6... gì nữa hông ta"
À có tên rồi mà chưa có họ, Gemini Boonprasert nhé.
"Thêm Norawit vô cho dài, rồi xong"
Gemini Norawit Boonprasert, cũng hay chứ nhỉ?
.
.
.
Gemini Norawit Boonprasert.
Hồi mới nhận lớp năm nay mình sẽ chủ nhiệm mà thấy hồ sơ học sinh đầu tiên là cái họ không thể nào quên được là Joong Archen đây đã hơi ngưa ngứa thằng nhóc này rồi, Boonprasert, đâu phải là một họ phổ biến đâu nhỉ.
Người yêu cũ của hắn cũng mang họ Boonprasert, ngẫm lại thì từ lúc bị đá tới giờ cũng hơn chục năm có lẻ rồi chứ nhiêu, nếu cho là người đó vừa chia tay hắn xong liền cưới vợ đi, thì cũng phải năm nữa mới có con được và đứa nhỏ đấy bây giờ chỉ mới lớp 6 là cùng.
Mà hắn làm chủ nhiệm lớp 7 mà, chắc là chỉ trùng họ thôi ha ha ha...
.
.
.
"Chào anh, tôi là ba của trò Gemini... vãi chó Joong Archen Aydin???"
Người được gọi tên chỉ lẳng lặng sửa lại kính mắt rồi đứng phắt dậy, nếu đây không phải phòng giáo viên đông người thì chắc là chỉ cần một cú thôi, hắn sẽ đấm kẻ trước mặt mình một cú liền ngay lập tức.
Một cú ngay môi.
"Phiền ba trò Gemini cẩn ngôn đây là môi trường giáo dục nhé, chúng ta sang phòng đối diện để dễ nói chuyện hơn nào"
.
.
.
Hậu chia tay ai sao không biết nhưng Natachai mất ba năm mới hoàn toàn nguôi ngoai được, mất năm năm con tim hoàn toàn chai lì không khẽ nhói khi anh lỡ vô tình nhìn thấy những thứ gợi lại chuyện xưa, mất mười năm mới dần xóa đi được hình bóng người nọ.
Ấy vậy mà ông trời giỏi trêu ngươi kẻ lụy tình như ba trò Gem đây, nhân một ngày trời thanh gió mát ổng cho anh gặp lại người cũ một lần nữa
Nỗi đau âm ĩ trong lòng trỗi dậy mạnh mẽ như thể nó chỉ là ngủ đông mà thôi, sau hằng ấy năm thì giờ nó đã trở lại và hứa hẹn cho một đợt bão lòng mới giật cấp mười cấp hai mươi.
Quả nhiên là bị giật thiệt, nhưng không phải là bão lòng của Natachai mà là giật cả người anh luôn cơ, bị thầy chủ nhiệm thằng con mình bắn đầy cả bụng không giật vì sướng chứ giật vì gì trời.
"Ba trò Gem nhỏ tiếng thôi, trò Gem tỉnh dậy bây giờ"
"Mẹ kiếp hức... tôi sắp chịu không nổi rồi dừng lại đi mà"
"Đâu được tôi đã nói với em sao, tôi sẽ trả bằng hết cho những ngày em bỏ tôi đi mà, ngoan cục cưng thả lòng nào em siết tôi muốn chết toi rồi đấy"
"Hah... thằng điên... đó là lý do vì sao tôi chia tay anh đó thằng cầm thú này!"
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vì nay là chủ nhật nên Gemini không đi học Natachai cũng chẳng đi làm chỉ có mình Archen phải lên trường để soạn giáo án thôi, thằng bé Gem dậy từ sớm đi quét nhà phơi đồ, làm vừa xong, ba nó cũng vừa dậy.
"Gem hâm đồ ăn lại cho ba nha, thầy Joong làm đó, thầy còn dặn ba dậy là phải kêu ba ăn liền nữa nè"
"Thôi bây ăn đi, nghe tên thằng đó là ba nuốt không trôi rồi"
"Ba kì quá dạ, thầy lo cho ba quá trời mà ba cự thầy hoài à, tối qua con còn nghe ba mắng thầy nữa chớ, mắng siêu to luôn"
Tối qua Gemini đi vệ sinh có đi ngang phòng thầy Joong, ban đầu, tưởng là nhỏ mớ ngủ nên nghe lộn nhưng càng tới gần tiếng chửi càng to hơn thì nhỏ mới biết là mình không nghe sai, đúng thật là giọng ba Dunk nhỏ rồi, ba đang mắng thầy Joong gì đó bằng từ ngữ rất khó nghe, nhỏ sợ không dám vào can ngăn mà lặng lẽ đi về phòng mình liền, biết đâu được vào bị mắng lây luôn sao.
Natachai nghe mà chết điếng người, anh thề hôm nay anh không đuổi tên đó ra khỏi nhà mình anh làm chó, nhé, thằng con trai cưng anh không thể bị hắn (và cả mình) vấy bẩn được.
Không! thể! nào!
Ngay lúc đó ở phòng giáo viên trường trung học cơ sở Gà Mái Mơ bỗng nhiên chủ nhiệm 7a2 hắc xì rõ to, hắn chun mũi lại nghĩ nghĩ, chắc bị con mèo lớn nào ở nhà rủa yêu nữa ấy mà.
"Thầy Joong bị cảm à?"
Cô đồng nghiệp kế bên lo lắng đưa khăn giấy ra cho hắn, hôm nay tổ Lý bọn họ họp soạn giáo án mới, cả phòng đang im lặng nhiêu bị tiếng hắc xì to như đại bác của hắn làm cho phen thót cả tim.
"Tôi không sao, cảm ơn cô June nhé"
Nói rồi bọn họ quay lại là việc tiếp, hắn tranh thủ rút điện thoại nhắn gì đó rồi tắt máy đi, bỏ vào hộc bàn, mặc kệ hồi sau sẽ có hàng tá tin nhắn như khủng bố kéo đến tìm mình.
Anh cút khỏi mắt tôi mau!
!!!
Cái thằng điên
Nhớ em như một ván cược, cược hơi căng là cái đéo gì vậy trời
Séc chốk à
Anh nhắn bậy bạ vậy lỡ con tôi mà xem được sao hả???
Tối nay đừng hòng mò được vào nhà tôi
Tao nói rồi đó (tin nhắn bị gỡ)
Tôi nói rồi đó
Ê chảnh k rep hả?
Được!
Tao đi gọi người tới đổi mật khẩu nhà (tin nhắn bị gỡ)
Tôi sẽ gọi người tới đổi mật khẩu nhà
!!!
fic mới ra lò mại zô mại zô
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com