Chương 16: Người tìm ánh sáng giữa nhân gian
Thời gian trôi đi, Joong và Dunk đã xây dựng một cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo. Họ sống trong một căn hộ nhỏ xinh, với ban công đầy hoa và cây xanh. Mỗi sáng, Joong sẽ pha cà phê cho Dunk, còn Dunk sẽ chuẩn bị bữa sáng. Họ chia sẻ mọi điều, từ những dự định công việc, những câu chuyện đời thường, đến những ước mơ nhỏ bé. Tình yêu của họ bình dị nhưng vô cùng sâu sắc, như dòng suối mát lành tưới tắm cho tâm hồn cả hai.
"Anh này" - Dunk vừa lau tay bằng chiếc khăn nhỏ, vừa nói
"Nếu không có anh, có lẽ em vẫn còn lang thang đâu đó, chơi những bản nhạc buồn cho riêng mình nghe thôi."
Joong mỉm cười, anh bước đến ôm Dunk từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu.
"Nhưng em đã tìm thấy anh mà. Chúng ta đã tìm thấy nhau. Và chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp con đường này, cùng nhau tìm kiếm những điều tốt đẹp nhất có chịu không?"
"Vâng" - Dunk tựa đầu vào vai Joong.
"Cùng nhau"
Joong nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng, làm lấp lánh những hạt bụi nhảy múa trong không khí. Anh cảm thấy một sự bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Dunk đã mang đến cho anh một cuộc sống mà anh chưa bao giờ dám mơ tới. Một cuộc sống có tình yêu, có niềm tin, và quan trọng nhất là có ánh sáng. Anh tin rằng, hạnh phúc này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc. Nhưng định mệnh nghiệt ngã, lại đang âm thầm chuẩn bị cho một cơn bão dữ dội nhất.
Cuộc sống bình yên của Joong và Dunk đột nhiên bị chấn động bởi sự xuất hiện bất ngờ của một người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của Joong. Bà ta mang đến một bức thư cũ kỹ, một bí mật động trời về quá khứ của Joong mà anh chưa bao giờ biết đến. Hóa ra, gia đình tan vỡ của Joong không phải là ngẫu nhiên, mà là hậu quả của một âm mưu hiểm độc. Joong bị sốc, cảm giác bị phản bội dâng trào trong anh. Quan trọng hơn, anh nhận ra rằng mình đã che giấu Dunk quá nhiều điều.
"Dunk, anh... anh xin lỗi" - Joong nói, giọng anh run rẩy khi đối mặt với Dunk.
"Anh đã không nói cho em biết sự thật về gia đình anh. Anh sợ... anh sợ em sẽ rời xa anh nếu biết chuyện đó."
Dunk nhìn Joong, trong mắt cậu là sự bối rối và tổn thương.
"Joong, tại sao anh lại giấu em? Em đã luôn nói với anh rằng em ở đây vì anh, dù cho chuyện gì xảy ra. Anh không tin em sao?"
"Anh tin! Anh tin em nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời!" - Joong cố gắng giải thích, nhưng những lời nói của anh như càng làm Dunk thêm xa cách.
"Chỉ là... chuyện đó quá khủng khiếp, anh sợ... sợ những bóng tối trong anh sẽ làm tổn thương em."
Dunk im lặng một lúc lâu, rồi cậu khẽ lắc đầu.
"Anh ơi, bóng tối lớn nhất không phải là quá khứ, mà là sự thiếu tin tưởng giữa hai chúng ta." - Cậu nhìn Joong, ánh mắt giờ đây đã mất đi chút lấp lánh.
"Em cần thời gian để suy nghĩ."
Vết nứt đầu tiên đã xuất hiện, mong manh nhưng vô cùng nguy hiểm. Joong cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh đã sợ Dunk rời đi đến mức nào, mà lại tự tay đẩy cậu ấy ra xa.
Sự hiểu lầm và nỗi đau dần lớn lên như một khối u ác tính trong mối quan hệ của Joong và Dunk. Dunk không thể nào quên được cảm giác bị Joong che giấu, và những bí mật được hé lộ đã làm hoen ố hình ảnh hoàn hảo mà cậu luôn giữ trong lòng về Joong. Joong, trong cơn tuyệt vọng, cố gắng sửa chữa mọi thứ, nhưng mọi nỗ lực của anh dường như càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Dunk bắt đầu xa lánh Joong, cậu trở nên lầm lì, ít nói, và những giai điệu cậu chơi cũng mang một nỗi buồn khó tả.
Một tối nọ, khi Joong trở về nhà, anh thấy căn hộ trống rỗng. Dunk đã thu dọn đồ đạc và rời đi, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn.
"Joong à"
Joong đọc to từng chữ, giọng anh run lên.
"Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục như thế này nữa. Em cần không gian để tìm lại chính mình, và có lẽ... anh cũng cần làm điều tương tự. Em hy vọng anh sẽ tìm lại được bình yên, và thứ ánh sáng mà anh từng tìm thấy."
Joong quỵ xuống, tờ giấy rơi khỏi tay anh. Căn phòng giờ đây trở nên lạnh lẽo và trống trải hơn bao giờ hết. Anh nhìn quanh, mọi thứ đều gợi nhớ đến Dunk, từ cây đàn guitar đặt ở góc phòng, đến chiếc cốc cà phê còn vương dấu son môi của cậu. Nỗi đau như một cơn sóng dữ dội ập đến, cuốn trôi tất cả hy vọng còn sót lại.
"Dunk! Dunk!" - Anh gọi tên cậu trong vô vọng, tiếng gọi lạc lõng giữa căn phòng im lìm. Anh nhận ra rằng, cơn bão thực sự đã đến, và nó cuốn theo tất cả những gì quý giá nhất trong cuộc đời anh.
**Chương 8: Lạc Lõng Trong Hối Tiếc**
Tháng ngày sau đó trôi qua trong nỗi đau và sự hối tiếc. Joong cố gắng liên lạc với Dunk, nhưng cậu ấy đã cắt đứt mọi liên lạc. Joong đi khắp nơi, tìm kiếm Dunk, hy vọng có thể gặp cậu dù chỉ một lần để nói lời xin lỗi. Anh tìm đến những nơi Dunk thường lui tới, những quán cà phê, những sân khấu nhỏ, nhưng chỉ nhận lại sự trống vắng và những lời từ chối lịch sự.
"Cậu ấy... cậu ấy đã đi rồi" - một chủ quán cà phê nói với Joong, ánh mắt lộ rõ vẻ thông cảm.
"Cậu ấy không nói sẽ đi đâu, chỉ là... không còn thấy cậu ấy đến đây nữa."
Joong cảm thấy mình như bị bỏ rơi, lạc lõng giữa cuộc đời. Anh quay trở lại với công việc, nhưng mọi bản vẽ đều trở nên vô nghĩa. Những giai điệu của Dunk vẫn văng vẳng bên tai anh, giờ đây chỉ còn là những lời nhắc nhở về sự mất mát. Anh nhận ra rằng, mình đã quá tự mãn, quá tin vào sự vĩnh cửu của hạnh phúc. Anh đã không đủ can đảm để đối mặt với quá khứ của mình, và điều đó đã cướp đi Dunk - thứ ánh sáng duy nhất soi đường cho anh.
Một đêm, Joong ngồi một mình trong căn phòng thu mà anh đã tặng Dunk. Căn phòng giờ đây im lìm, bụi phủ mờ những nhạc cụ. Anh lặng lẽ bật một bản thu âm cũ của Dunk, một bản demo mà Dunk từng rất tâm đắc. Giọng hát của Dunk vang lên, dịu dàng và đầy tình cảm.
"*Joong à*" - Dunk hát
"*Em sẽ luôn là ánh sáng của anh, dù có chuyện gì xảy ra. Hãy nhớ rằng, em luôn ở đây, trong trái tim anh.*"
Nước mắt Joong lại rơi.
"Dunk à" - anh thì thầm
"Anh cũng luôn yêu em. Nhưng anh đã không giữ được em."
Sự hối tiếc bào mòn tâm can anh. Anh biết, mình đã đánh mất Dunk mãi mãi.
Joong ngày càng chìm sâu vào bóng tối của sự cô đơn và tuyệt vọng. Anh bỏ bê công việc, bỏ bê bản thân. Những lời khuyên của bạn bè, đồng nghiệp đều trở nên vô nghĩa. Joong chỉ còn lại những ký ức về Dunk, về những ngày tháng tươi đẹp đã qua. Anh thường xuyên ghé thăm mộ Dunk, nơi mà cậu ấy đã được an nghỉ sau một tai nạn bất ngờ. Hóa ra, sau khi rời đi, Dunk đã cố gắng tìm lại Joong, nhưng trên đường đi, cậu đã gặp phải tai nạn thảm khốc.
Tin tức về cái chết của Dunk như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim Joong. Anh không thể tin vào sự thật tàn khốc này. Anh đã tự trách mình vô cùng, tự trách sự ích kỷ, sự hèn nhát của bản thân.
"Dunk! Sao em lại bỏ anh đi như vậy? Em đã hứa là sẽ sống để anh tìm lại ánh sáng mà!"
Joong gào thét trong đau đớn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Anh ôm chặt lấy di ảnh của Dunk, hình ảnh nụ cười rạng rỡ ấy giờ đây trở nên ám ảnh. Joong cảm thấy mình như đang sống trong một cơn ác mộng không hồi kết. Anh đã tìm thấy ánh sáng, đã được chữa lành, nhưng rồi lại mất tất cả. Giờ đây, Joong chỉ còn là một bóng ma vật vờ, đi tìm một thứ ánh sáng mà anh biết sẽ không bao giờ còn nữa.
"Anh không thể sống thiếu em, Dunk à" - Joong thì thầm, đặt lên di ảnh một nụ hôn lạnh lẽo.
"Em là tất cả của anh."
Bản nhạc "Ánh Sáng Của Anh" của Dunk vang lên trong không gian tĩnh lặng của nghĩa trang. Joong ngồi đó, một mình, giữa những bông tuyết đang rơi dày đặc. Anh đã tìm thấy ánh sáng, một lần duy nhất trong đời, nhưng rồi lại đánh mất nó theo cách tàn khốc nhất. Giờ đây, anh chỉ còn lại một mình với bóng tối của quá khứ và sự trống rỗng của hiện tại.
"Dunk à" - Joong nói, giọng anh run rẩy, hòa lẫn vào tiếng gió rít.
"Anh đã cố gắng. Anh đã rất cố gắng để tìm lại ánh sáng. Nhưng... anh không làm được. Anh xin lỗi."
Anh nhớ lại lời cuối cùng mà Dunk đã nói với anh, lời an ủi, lời chia tay đầy yêu thương
"*Joong à, hãy sống thật tốt nhé. Hãy tìm lại ánh sáng của mình, vì em.*"
"Anh không thể, Dunk à" - Joong bật khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào.
"Ánh sáng của anh... chính là em. Giờ em đi rồi, anh lấy gì mà tìm lại đây?"
Joong nhìn về phía chân trời, nơi ánh sáng yếu ớt của mặt trời mùa đông đang cố gắng xuyên qua màn mây đen kịt. Anh biết, mình sẽ không bao giờ tìm thấy ánh sáng đó nữa. Cái chết của Dunk đã vĩnh viễn dập tắt tia sáng cuối cùng trong cuộc đời anh. Anh đã từng là người tìm kiếm ánh sáng, nhưng giờ đây, anh chỉ còn là một kẻ lang thang trong bóng tối vĩnh cửu.
Anh đứng dậy, bóng dáng cô độc của Joong hòa vào màn tuyết trắng xóa.
"Tạm biệt em, ánh sáng của anh"
Anh thì thầm lần cuối, trước khi quay lưng bước đi, mang theo một nỗi đau và sự tiếc thương vô hạn cho một đoạn tình đã không thể trọn vẹn. Joong sẽ mãi mãi là người tìm kiếm ánh sáng giữa nhân gian, một cuộc hành trình cô độc và bi thương, bởi vì thứ ánh sáng quý giá nhất đã vĩnh viễn lụi tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com