Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Liệu có phải hồi kết.

Có ai đó đã nói rằng "những thứ thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình mãi mãi, những thứ không thuộc về mình thì có cố gắng đến đâu cũng không thuộc về mình". Và, tình yêu cũng không phải là ngoại lệ. Tình yêu một khi đã đổi thay thì dù có bao nhiêu lý do đưa ra cũng không thể nào đủ để giải thích cho người còn lại.

________________
Trong chuyện tình của 4 người, có lẽ Phuwin là người đáng thương nhất nhưng em cũng là người nhẹ lòng nhất. Không phải em chưa từng cố gắng nắm lấy tình yêu, em có và em chấp nhận buông bỏ nếu bản chất nó không thuộc về mình.

Nhưng ba người còn lại, họ bị cuốn phải vòng xoáy muốn chiếm lấy đối phương mà chưa từng một lần nhìn nhận tình cảm của bản thân mình.

Một Pond chịu quá nhiều nỗi đau của tuổi thơ để đến khi Dunk vươn tay cứu vớt, anh lại đem cả sinh mạng mình dành cho người kia. Chính bản thân hiểu rõ thứ tình cảm mình dành cho người kia từ đầu đã không phải tình yêu. Nhưng Pond cố chấp phủ nhận nó, để rồi tự bản thân cố chịu những cơn đau.

Thứ tình cảm với Dunk cao đẹp và to lớn, Pond xem Dunk như người cứu rỗi và sùng bái người. Như một kẻ sùng đạo moi trái tim mình dâng cho sứ thần, trong khi nhịp đập của nó lại vươn nơi hạ giới.

Joong lại là một kẻ ngoại đạo ích kỷ và độc đoán. Hắn không chấp nhận câu nói "những thứ thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình mãi mãi, những thứ không thuộc về mình thì có cố gắng đến đâu cũng không thuộc về mình". Đối với hắn cái suy nghĩ viễn vông ấy chỉ dành cho kẻ thua cuộc và hèn nhát, hắn lại không chấp nhận bản thân biến thành hạng người như thế. Phải có tranh đoạt thì mới đạt được ý nguyện, nên hắn nguyện dùng hết kỷ xảo hèn hạ của mình. Au chỉ mong cầu giữ chặt mặt trời nhỏ của bản thân hắn. Thế giới của hắn phủ rộng bóng đêm lạnh lẽo, để rồi khi bắt gặp mặt trời phía xa xôi hắn điên cuồng chạy tới muốn giữ chặt nơi ấm áp ấy.

Kẻ đáng trách, đáng phê phán nhưng không ai nở tổn thương lại là Dunk. Cậu sắm vai người ban phước hạnh phúc đến muôn nơi để rồi khi phải lựa chọn nán lại cậu lại không thể. Dunk là mặt trời sáng chói ấm áp kéo bừng mùa xuân của những vùng hoang vu lạnh lẽo. Khi khác lại sắm vai thiên thần hạ giới ban phát tình yêu cho loài người. Bản thân cậu không có chính kiến, lại sợ hãi trốn tránh vấn đề bản thân mình gây ra.

Bảo Pond là kẻ ích kỷ vì cứ chạy theo một người mình không yêu, trách Joong là tên ích kỷ vì người hắn yêu không từ thủ đoạn, thì kẻ tội đồ và ích kỷ nhất lại là Dunk. Cậu ích kỷ lo sợ bản thân làm tổn thương kẻ khác mà chần chừ, nào đâu thế lại gây cho hạ giới nhiều tan thương. Lòng tốt và sự day dứt của cậu là căn nguyên của mọi tổn thương. Dunk chưa từng một lần nhìn nhận lại cảm xúc của bản thân mình ra sao.

Cậu yêu Pond là sự thật, thứ tình cảm nhẹ nhàng của tuổi trẻ vì đồng hành suốt những tháng năm tươi đẹp. Dunk có yêu Joong cũng là sự thật, những rung động những yêu chiều và quan tâm ấy từng ngày từng ngày đánh thẳng vào con tim khiến Dunk bồi hồi.

Với Pond là thanh xuân đẹp đẽ vô thưởng vô phạt không lo lắng suy tính. Nhưng Joong lại sẽ là người đồng hành cho những năm tháng muốn yên ổn, sẽ cùng đối mặt với bộn bề của cuộc sống khắc nghiệt này. Joong là người thích hợp để đồng hành trên con đường sự nghiệp và cuộc sống mai sau.

Tất cả hợp rồi tan chỉ vì bản thân ích kỷ và sợ hãi đối mặt...

____________
Phuwin nhìn góc mặt đẹp đẽ của Pond, chính là góc mặt em thường ngắm người mình yêu nhất. Pond trước mặt tĩnh lặng và an yên ngắm nhìn những vì sao trên cao. Không khí se lạnh của vùng núi cao phía bắc làm em muốn nép gần vào hơi ấm cạnh bên.

Cả hai đã ở cạnh nhau 4 ngày liền, tắt điện thoại và rời xa những thị phi ồn ào ngoài kia. Phuwin cảm nhận từng giây phút trôi qua, bản thân cũng chấp nhận những khoảng khắc hạnh phúc còn lại này. Để rồi khi kết thúc chuyến đi này, Phuwin sẽ trả anh lại với người anh yêu. Em chấp nhận, yêu là biết buông bỏ và chúc phúc. Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, em hiện tại cũng đã an ủi con tim bản thân xong.

- Tại sao anh lại muốn làm diễn viên vậy.

Phuwin phá vỡ màn đêm đưa ra thắc mắc của bản thân em. Pond bị tiếng của người kế bên kéo về, luyến tiếc rời tầm mắt khỏi những vì sao. Anh kéo người đang co cúm vào lòng mình, đơn giản Pond chỉ muốn ôm lấy và sửa ấm cho em.

- Là Dunk muốn, cậu ấy hâm mộ Offgun có thể thoải mái công khai với mọi người.

- Nếu không có vấn đề gì có thể anh sẽ ghép CP với P'Dunk hả.

- Có lẽ thế.

- Thế việc trở thành CP với em có làm anh buồn không.

- Không, ngược lại anh rất vui vì được gặp em. Vì em mà anh thực sự đã thích những vai diễn và anh muốn tiếp tục hoá thân vào cảm xúc nhân vật.

-...

- Phuwin, xin lỗi vì làm liên luỵ em. Nếu anh không gây chuyện, phim của chúng ta ngày mai được chiếu tập cuối rồi.

Mi Phuwin đã ẩm ướt từ lúc anh trải lòng bản thân yêu diễn xuất thế nào. Để rồi những cảm xúc trong em vỡ lẽ khi Pond nói lời xin lỗi dù lỗi chẳng phải của mình. Kẻ khiến anh ra nông nỗi này là em, hà cớ gì nạn nhân lại đi xin lỗi.

- Pond không đúng, là do em anh mới phải tới đó. Là em hại anh mới đúng.

Phuwin oà khóc, nước mắt của em thi nhau rơi, em ngước nhìn người bên cạnh đầy tội lỗi và mặc cảm. Pond bối rối dỗ dành em bé mít ướt, tay lau lau nước mắt không kịp.

- Không có anh không có trách em gì cả. Anh tình nguyện mà, với lại em không xảy ra chuyện gì thì anh đánh đổi cũng không sao.

Phuwin không thể ngừng được những cảm xúc trong trái tim mình. Em nhìn người trước mặt đang ôn nhu nhìn em. Tại sao lại phải là người này chứ, lần cuối thôi ngày mai mọi thứ sẽ về điểm xuất phát. Phuwin vòng hai tay lên cổ Pond, kéo anh lại gần mình và đặt lên môi anh một nụ hôn. Giữ chừng 5 giây em cảm giác anh đang bất động thì định rời đi. Bất ngờ Pond kéo em lại, đáp trả nụ hôn. Phuwin theo cảm xúc hé mở miệng để người nọ thuận lợi tiến vào trêu chọc.

Cảm xúc đưa lối cả hai để khi dứt ra lại vấn vương vài sợi chỉ bạc. Pond lau đi nước mắt trên mặt em, tay còn lại luồn vào những sợi tóc khô cứng mà xoa. Trái ngược với mái tóc đen mềm mại của Dunk, tóc Phuwin có phần cứng và khô hơn, nhưng điều đó làm Pond thích xoa đầu em hơn để cảm nhận từng va chạm của tóc và tay.

- Tại sao anh không thể yêu một người như em chứ.

Pond ôm chặt lấy Phuwin trước mắt như sợ em sẽ tan biến mất. Cái gió rét lạnh của vùng núi được xoa dịu bởi hai trái tim cùng nhịp đập.

Đêm đó Pond ôm lấy Phuwin trong vòng tay mình. Chân chính dùng cảm xúc của bản thân mà đáp trả cái ôm của em. Chẳng có công việc hay máy quay, giữa họ bây giờ chỉ có cảm xúc cá nhân. Phuwin nằm trong vòng tay của anh, luyến tiếc hơi ấm ấy và thầm mong thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc này.

Phuwin mơ màng cảm nhận giấc mơ của bản thân. Nơi ấy Pond sẽ ôm lấy em, sẽ trao em những nụ hôn hạnh phúc, cả hai sẽ mỉn cười cùng nhau.
___________
Bangkok hoa lệ nhao nhao lên đi tìm Pond và Phuwin. Nhân viên của toà nhà GMM một tháng trời thắp đèn tăng ca vì loạt drama của diễn viên công ty. Để rồi hai hôm trước Dunk mang tới một bản ghi hình chứng tỏ Pond nhận ly rượu từ nhân viên quán bar. Kết quả xét nghiệm thực công ty chờ đợi cũng đã có báo cáo tình trạng tiền dương tính ma tuý của nam diễn viên công ty.

Với sự bắt giữ và lời khai của tên nhân viên khi ấy. Nhân chứng vật chứng có đủ giúp Pond Navarit được minh oan. Tất cả là do có người xúi dục và mưu hại, công ty cũng lên tiếng sẽ làm việc tới cùng đối với hành vi này.

Chỉ là hiện tại họ không thể tìm thấy cả Phuwin chứ đừng bảo biết Pond ở đâu.
.
.
.

Nếu bạn đi một con đường đã rất lâu mà vẫn không nhìn thấy hi vọng thì nên thay đổi phương hướng đi. Và, nếu cứ ở bên một người không dành cho mình, lúc nào trong lòng cũng rối bời thì nên chấp nhận buông bỏ. Buông bỏ quá khứ để trái tim tìm thấy bình yên và nhẹ nhàng...

____________
Có thể phản hồi cho Kat biết cảm nhận của bạn khi đã đồng hành tới đây cùng mình không. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com