Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Đuổi việc em

Cốc cốc...

Cốc cốc...

Đã ba lần gõ cửa và ba lần đó hắn đều đưa vào cho em đồ ăn. Dunk ăn và nhận ra tâm trạng chỉ khá hơn thôi chứ cũng không hết buồn được.

Cho đến lần gõ cửa thứ tư, từ nãy đến giờ em không còn ngồi trên giường mà chuyển xuống ngồi dựa lưng vào cánh cửa ăn đồ ăn hắn đưa vào. Lần gõ cửa này em mới đứng dậy mở cửa ra, Archen không đưa đồ ăn vào nữa mà thay vào đó là bàn tay của hắn.

Nếu như đồ ăn của anh không thể làm em vui lên thì anh vẫn ở đây, đưa tay vào để em thấy rằng hắn không hề bỏ rơi em giây phút nào cả, chỉ là em có đang cần hắn hay không mà thôi.

Dunk nhận ra rồi, từ nãy đến giờ em đều ăn đồ ăn hắn đưa vào nhưng chẳng hết rơi nước mắt được vì ngay lúc này em cần nhất vẫn là hắn- cần có người dỗ em.

Khi hai bàn tay chạm vào nhau, hắn nắm chặt lại đẩy cánh cửa kéo em ra, không có trúng cái trán của em đâu nhé, nhà nội đảm bảo.

Dunk không nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng Archen thì luôn muốn nhìn vào mặt của em, nhìn vào để còn biết mà lau đi nước mắt.

"Xin lỗi em nhưng ở ngoài này tôi sốt ruột lắm, không biết bên trong em đang như thế nào cả."

Người thương em thật lòng sẽ chẳng thể bình tĩnh nổi khi tâm trạng em đang không ổn và đặc biệt là em không ở cạnh mình. Từ lúc em về nhà với cái mặt buồn hiu đó đến bây giờ Archen chẳng khác nào là đang ngồi trên đống lửa.

"Em muốn tôi làm gì cho em không? Ví dụ như là đi ra khỏi nhà để em yên tĩnh cũng được."

Xàm thiệt chứ. Anh mà đi ngay lúc này là tôi sẽ khóc bể nhà luôn cho anh xem với lại cũng chẳng ai đi dỗ người khác bằng cách như anh hết, Dunk thầm nghĩ.

"Anh...anh hong làm việc sao?"

"Em như thế này làm sao tôi làm việc được?"

"Xin lỗi... tôi ổn rồi."

Hắn vuốt nhẹ mái tóc phía trước đang che phủ đôi mắt của em. Tóc em bé dài hơn rồi này, trông dễ thương mà thương chẳng dễ chút nào. Cơ mà em chịu nói chuyện là hắn mừng rồi.

Không biết đã dỗ hay nói chuyện gì với em nhưng mười lăm phút sau Dunk đã ngồi bên cạnh hắn xem hắn làm việc. Nhìn đôi mắt đỏ hoe đó hắn xót lắm nhưng bạn nhỏ kia cứ một hai kêu anh hãy lo công việc của mình, còn bạn thì ổn.

"Tôi nằm lên chân của anh được không?"

"Ừm được chứ. Ngủ ngon nha, ngày mai tôi nghỉ làm ở nhà với em."

"Anh sợ tôi buồn rồi có chuyện gì nữa à?"

"Không có, muốn ở bên cạnh em thôi."
_________________

Hắn ở nhà cả một ngày nhưng Dunk thì không thèm đếm xỉa đến hắn vì suốt hôm nay em chỉ tập trung vào thiết kế cho xong cái vòng cổ mà bạn cùng nhà đã tạo ra việc làm cho em.

Lúc làm việc Dunk ghét nhất là bị ai đó làm phiền bên cạnh mình, hắn biết điều đó vì cứ mỗi khi hắn tới hỏi Dunk cái gì thì hai hàng lông mày của em cau có lại trước rồi sau đó mới nghe xem hắn nói sau. Dunk cau mày là hắn quíu người lại rồi, đời này sợ nhất là bị giận cụ thể là bị Natachai giận.

Bị bơ thì chịu thôi, uổn công ngày hôm nay hắn trốn việc ở nhà để chơi với em.

Đến tầm khoảng hơn ba giờ chiều thì Dunk mới xem như là đã tạm hoàn thành bản thiết kế, tuy vẫn chưa thật sự hài lòng nhưng em không biết phải sửa cái gì hết. Đây là lần đầu em tiếp xúc với kiểu công việc này, hoàn toàn khác xa với đề bài mà các giảng viên hay giao cho em ở trên lớp.

"Anh nộp được rồi, tôi để đây nhé ngày mai nhớ mang đi."

"Em xong rồi hả?"

Hỏi bao gồm có bốn từ thôi nhưng mà hắn đang muốn reo vui nhảy múa lên đây này, chả trách gần đây hắn quá rảnh rỗi nên cứ sơ hở là sinh ra cảm giác chán nản.

"Anh đợi tôi từ sáng giờ à?"

"Không có..."

"Ừ vậy tôi đi vẽ tranh tiếp đây."

"A không! Không! Tôi đợi em sáng giờ."

"Đợi tôi làm gì?"

Làm gì nhỉ? Hắn đợi em làm gì? Chỉ biết là đợi em hoàn thành xong việc để ngồi nói chuyện xem phim với hắn thôi chứ có làm cái gì ghê gớm đâu.

"Nhưng mà đừng có vẽ tranh đan len đan liếc gì nữa nha? Xem phim với tôi đi."

"Anh tự xem đi, tôi buồn ngủ lắm."

"Ngủ vào lúc này là dễ bị mặt trời đè lắm đó."

"Mặt trời đè?"

"Thì em sẽ bị mệt mỏi sau khi dậy nè, không có sức sống nè..."

Dunk nghĩ cũng đúng, bây giờ mà ngủ thì một hồi nữa trời tối đến giờ đi ngủ em lại thức trắng đêm cho mà xem.

"À! Hay là chúng ta đến công ty đưa cái này cho bà chủ đi!"

"Có phiền bà ấy không vậy? Người ta còn đang trong giờ làm việc mà."

"Đối với chúng ta thì không phiền gì đâu. Em mau thay đồ đi."

Cả hai đi đến công ty rồi đi một mạch lên phòng của phó chủ tịch. Dunk đi bên cạnh hắn mà không khỏi nhút nhác lo sợ, bên cạnh em là giám đốc ở đây mà. Ngày thường ở nhà với em nhìn hắn muốn đấm vậy thôi chứ lúc đã vào công việc, vào công ty thì lập tức lấy lại phong độ của mình liền. Nhân viên gặp hai người đều cúi đầu chào, hắn quen rồi nhưng em bé bên cạnh hắn cứ chào lại họ ấy.

"Em không cần chào đâu, đó đều là nhân viên của tôi mà."

"Nhân viên của anh chứ nhân viên của tôi hả?"

"Thì em đi với tôi, họ nhìn vào cũng đoán được chúng ta là gì?"

"Là gì?"

Archen im lặng không trả lời, nắm tay em đi vào thang máy đặt cách riêng cho các lãnh đạo và trong trường hợp này còn dành riêng cho người của lãnh đạo.

"Dì Warut! Xin chào."

"Hôm nay trốn việc còn chưa tính sổ nhé."

Bà biết là thằng nhóc ở nhà mình nên không mảy may ngước mặt nhìn lấy một cái. Sau khi Dunk mở miệng cúi chào thì bà mới bị thu hút mà ngước mặt lên nhìn em.

Lần đầu gặp mặt nhưng bà lại có cảm giác vô cùng thân quen với cậu con trai này hoặc đó chỉ là cảm giác gặp một người vừa đẹp vừa giỏi khiến bà tò mò đó giờ.

"Tôi gửi chủ tịch bản thiết kế, hy vọng bà sẽ hài lòng."

Đơn nhiên rồi, nhìn lần đầu tiên bà đã thấy nó rất đặc biệt. Phối màu nhìn rất hợp mắt lại còn nhẹ nhàng hợp với bộ sưu tập lần này, nét vẽ cũng đẹp nhưng sự sáng tạo mới làm bà thích thú.

"Cậu đã được đào tạo qua rồi à? Là ở đâu vậy?"

"Dạ không, tôi đang theo học ở Đại học Bangkok nhưng có chút khó khăn nên đã tạm dừng rồi ạ."

"Thật sự rất đẹp mắt và vừa ý của tôi. Như lần trước đã nói với nhóc Joong, cậu sẽ đồng ý thực tập ở đây chứ? Dù gì cũng chưa có bằng nên tôi khó mà nhận cậu làm việc chính thức. Yên tâm đi, tôi sẽ trả lương cho cậu thật xứng đáng."

"Chủ tịch nói thật sao?"

"Ừm, không bỏ phí người tài được. Phải bắt sớm trước khi tốt nghiệp luôn chứ."

Dunk mừng rỡ liên tục cúi đầu cảm ơn bà. Warut thật sự có gì đó quen thuộc và cảm xúc lạ lẫm với cậu bé này, bà giữ Dunk ở lại cũng chỉ để điều tra thêm.

"Nè nhóc kia, chuyện ta kêu nhóc chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Chỉ là bữa tiệc thôi mà, con lo xong hết rồi."

"Ừ vậy thì thông báo cho mọi người đi. Hôm đó Dunk cũng đến dự nhé?"

Em không biết bữa tiệc họ đề cập đến là gì nhưng dù lớn hay nhỏ thì chưa làm việc mà đã được hòa nhập với anh chị trong công ty thì sướng nhất luôn đó.

"Dạ tôi-"

"Em đến đi, em mà không đến là tôi đuổi việc em đó."

Hắn đi đến bên cạnh lắc lắc cánh tay năn nỉ em, vì ngại nên Dunk gật đầu ngay lập tức. Bà Warut ở bên này nghĩ thầm, hóa ra đây là lý do khiến nó đột nhiên đòi chuyển ra khỏi nhà, sống tự lập đấy à. Lớp trẻ bây giờ manh động thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com