Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍃 4: Một trăm lẻ một lí do...

"I can give you my loneliness, my darkness, the hunger of my heart;
I am trying to bribe you with uncertainty, with danger,
with defeat".

_Trích từ bài thơ "What can I hold you with?", tác giả: Jorge Luis Borges_

♡♡♡♡⁠♡

"Partner à? Mày thật sự coi Joong là partner ư?"

Pond phá lên cười khi nghe thằng bạn của mình nói về "partner" của nó. Với cương vị là người từng trải, cậu thừa sức nhận ra rằng ánh mắt của Dunk khi nhìn Joong chẳng khác gì khi cậu nhìn partner của cậu, cũng chính là Phuwin.

Không phải mối quan hệ phi-nong bình thường, càng không phải là mối quan hệ partner phụ thuộc vào công việc, ánh mắt của Dunk là cái nhìn của tình yêu.

"Thế thì sao nào?", Dunk hớp một miếng bia và ánh mắt anh thì vẫn không rời khỏi chàng trai mặc áo phông đen đang ôm vai bá cổ Phuwin cách đó không xa, "Joong không phải đồng tính, hơn nữa em ấy cũng có người yêu rồi".

Anh có khả năng thấy được Joong bất kể khi nào anh tìm kiếm bóng dáng hắn. Khi bạn yêu một ai đó, bạn có thể dễ dàng nhìn thấy họ trong đám đông ồn ào vì trái tim bạn đập theo định vị của hơi thở, ánh mắt và nụ cười của người ấy.

Vị bia đắng ngắt chui xuống cổ họng khiến Dunk nhăn mày. Lạ thật, người khác uống bia đến một mức độ nào đấy thì sẽ say bí tỉ, nhưng anh càng uống lại càng tỉnh.

Nếu không phải khuôn mặt đang ửng hồng vì men thì Pond còn nhầm tưởng là anh đang uống nước ngọt chứ chẳng phải đồ uống có cồn.

"Mày tin tao không?", Pond ngả người vào lan can đón lấy cơn gió buổi tối của mùa hè lành lạnh phớt qua mặt, "Tao dám cá Joong cũng không chỉ coi mày là partner thôi đâu".

Thích skinship, thích chăm sóc, thích đặt người ấy trong ánh mắt của mình. Nếu chỉ là diễn, vậy thì Joong còn chuyên nghiệp hơn bất cứ ai trong công ty này.

"Tao từng hỏi em ấy, không phải lúc say rằng liệu chúng tao có thể phim giả tình thật không nhỉ?", Dunk bật cười và ngả người về phía sau như mệt mỏi lắm, "Joong nói, em ấy sẽ không yêu một chàng trai, dù cho người đó có là ai đi chăng nữa".

"Tao, thứ tình cảm này của tao đã thất bại ngay từ khi nó chưa kịp ươm mầm và đón lấy ánh sáng".

Pond nhìn bạn mình và trong một giây thoáng qua cậu ngỡ như là thấy thứ gì đó lấp lánh ánh nước trong đôi mắt của Dunk. Cậu hơi ngẩn ra một lát, rồi lại đánh mắt về phía Joong.

Chàng trai trẻ trông như có vẻ đang rất hoà mình vào buổi liên hoan, nhưng ánh mắt lại cứ như có như không liếc về phía bên này.

Là thói quen à? Thói quen chăm sóc người lớn hơn hắn một tuổi ư?

Pond bối rối và chợt nhận ra, thằng bạn của mình có lẽ đã vấp phải một thứ tình yêu rắc rối hơn bất kỳ kịch bản nào mà nó từng vào vai.

♡♡♡♡♡

What can I hold you with?

Anh có thể giữ em bằng lí do gì đây? Anh có thể tự huyễn hoặc ra rất nhiều lý do để chúng ta có thể thành một đôi, nhưng chỉ cần một lý do không thể cũng có thể khiến chúng ta tách rời.

Lí do thứ nhất, em vốn chẳng phải là của anh.

Dunk mơ màng mở mắt ra khi cảm thấy cơ thể xóc nảy. Tầm mắt nhoè nhoẹt dần tụ lại thành những vệt sáng vàng của đèn đường. Anh đang nằm trên lưng của chàng trai mà anh đã thổn thức yêu thương suốt bao nhiêu năm.

Bước chân của Joong vững vàng và hơi thở rất bình ổn, dù đang phải cõng một người đàn ông 24 tuổi cao bằng mình trên lưng cũng không thấy hắn có dấu hiệu mệt mỏi.

Dunk đã tỉnh táo lại vài phần nhưng giấc mơ ngắn ngủi thoáng qua khi anh lịm đi vì cồn vẫn làm tim anh đau nhói. Anh tựa má trên tấm lưng dày rộng vững chãi của hắn, thông qua chiếc áo thun mỏng cảm nhận được trái tim mạnh mẽ đập trong lồng ngực của hắn.

Yêu đơn phương là thứ tình yêu đẹp đẽ mà tệ hại nhất trên đời. Khi mà anh chắc có danh phận gì cả, nhưng lại chẳng thể ngừng việc ghen tỵ suốt bao tháng ngày qua.

"Sao anh lại khóc thế?", có lẽ là nhận ra người trên lưng mình đã tỉnh và cảm thấy phần áo ở vai hơi nóng ấm, Joong bỗng cất tiếng hỏi.

Giọng nói của hắn trầm hơn mọi ngày, có thể là do uống rượu. Hắn vẫn không ngừng bước chân mà tiếp tục tiến về nơi để xe, chờ đợi anh đáp lời.

"Gặp ác mộng thôi", Dunk đáp và vội lau nước mắt đi. Rõ ràng anh có thể bảo hắn thả anh xuống để anh tự đi, nhưng ảnh hưởng của cồn và sự yếu mềm sau cơn ác mộng ngắn ngủi khiến lòng tham lam tệ hại của anh trỗi dậy. Anh không động đậy mà cứ nằm yên vậy thôi.

Người còn lại dường như cũng không có dấu hiệu muốn thả anh xuống.

"Đừng khóc, khóc rồi sáng mai mắt sẽ sưng, lên hình không đẹp đâu".

Rung động từ câu nói của Joong thông qua lồng ngực chạm tới Dunk. Anh gật gật đầu, lại nhớ ra hành vi này ngớ ngẩn quá vì hắn có thấy đâu, thế là lại ngoan ngoãn đáp "ừ".

Joong khẽ nhếch môi hài lòng.

Dunk Natachai Boonprasert mỗi khi say rượu đều rất dễ nói chuyện, rất nghe lời, rất ngoan.

Giữa họ tồn tại một sự im lặng qua cả đoạn đường rợp bóng cây. Ánh đèn nhợt nhạt xuyên qua tán lá hắt lên vệ đường và vẽ xuống mặt đất hai cái bóng chồng chéo lên nhau. Dunk giơ ngón trỏ phác hoạ lại dáng hình của hai người, âm thầm mỉm cười và hạnh phúc như một đứa trẻ.

Anh đột nhiên mong rằng đoạn đường này có thể dài thêm chút nữa, để anh có thể mượn thêm chút hơi ấm quen thuộc của người đang cõng anh ngay lúc này.

Nhưng càng mong đợi điều gì, thì điều đó càng sớm lụi tàn. Joong đưa anh ra đến trục đường chính, gọi Taxi rồi dặn tài xế đưa anh về địa chỉ mà hắn ghi trên mảnh giấy nhỏ.

Dunk ngồi ở ghế sau xe, ngước mắt lên hỏi hắn.

"Em không về cùng anh à?"

Joong đóng cửa xe lại, nói với anh qua kính xe đã được hạ xuống.

"Em có hẹn với Tea".

Tên của cô gái ấy dịu dàng bật ra từ khuôn miệng mỉm cười của Joong khiến anh như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Hơi ấm lúc hắn cõng anh ấm áp quá đỗi, khiến anh tạm thời quên đi mất rằng người đang đứng đối diện anh đây đã có bạn gái được hai năm rồi.

Và anh thì đang vô liêm sỉ đem lòng thầm thương trộm nhớ người đã có chủ.

Thật tệ...

"Đừng để cánh truyền thông chụp được bức hình nào giữa hai người nhé".

Dunk cố nặn ra một nụ cười mà anh tự cho rằng hoàn hảo không một chút dấu vết và dặn dò Joong. Người kia gật đầu đáp lại anh, vẫy tay chào khi xe bắt đầu lăn bánh.

Câu nói của Joong hoà vào gió, quấn quýt bên tai Dunk trước khi hai người tách nhau ra.

"Sẽ không đâu, hai năm rồi mà 'chúng ta' vẫn ổn, những cái hai năm nữa vẫn sẽ không ai phát hiện ra đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com