Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Không ôm được bé con




"Joong ơi, bế bé."

"Anh ơi, ôm Dunk."

"Joong ơi, anh ơi, ôm Dunk Dunk đi mà."

Cả ngày hôm nay bé con cứ bám lấy Joong mãi, hết kéo áo choàng rồi lại nắm ống quần anh đòi được ôm. Em bé không hiểu tại sao anh chẳng chịu chạm vào bé, cũng không ôm bé như mọi khi nữa, biểu hiện cũng xa lánh khác thường.

Em bé tủi thân lắm, đôi mắt ngấn nước cùng cái miệng mếu xệch vẫn kiên nhẫn kêu anh ơi, ôm Dunk đi mà.

Vị vương tử nghe em gọi í ới nãy giờ vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng, còn cố ý sải bước đi thật nhanh, hòng muốn bỏ bé con lại ở phía sau. Dunk với đôi chân ngắn ngủn cố gắng chạy từng bước nhỏ xíu để theo kịp anh, lại không cẩn thận vấp phải tà áo rồi ngã nhào xuống nền gạch lạnh lẽo.

Phuwin nãy giờ đi theo ở đằng sau cũng giật mình, vội chạy đến xem xét vị thái tử nhỏ.

Dunk đang bị đau mà thấy Joong vẫn không chịu quay lại với mình thì nhịn không nổi nữa, oa oa khóc lớn.

Thật ra ban nãy nghe tiếng Dunk bị té vang lên ở phía sau, Joong đã dừng bước rồi. Hắn chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng bé con bị ngã đau đến mức không đứng dậy nổi, còn ngồi đó khóc đến long trời lở đất thì lo lắng không thôi.

Joong nén một tiếng thở dài, cuối cùng cũng chịu lại gần Dunk, nửa quỳ nửa ngồi nhìn bé vẫn khóc nức nở đến mức mất kiểm soát thủy thuật của mình, khiến xung quanh lênh láng nước, ướt cả một mảng áo choàng của Joong.

Hắn lúng túng đưa tay ra muốn chạm vào Dunk để an ủi, nhưng khi nhìn thấy một bên má kia vẫn còn hiện rõ vết ửng đỏ phồng rộp cả lên thì thấy nhức nhối trong lòng, bèn rụt tay lại.

Dunk thấy bàn tay hắn lơ lửng trong không trung mãi không muốn chạm vào mình thì mếu máo nói:

"Joong ghét Dunk ạ? Anh không muốn chạm vào Dunk nữa sao... hức..."

Joong không biết phải giải thích sao cho bé con hiểu. Sáng nay hắn vừa luyện thêm được một tầng Hỏa thuật mới, nhiệt độ trong người liền tăng cao. Bình thường vị vương tử không để ý đến vấn đề này, vì ở Hỏa quốc việc này chả làm hại đến ai. Không ngờ khi hắn ngứa tay bẹo vào má bánh bao của Dunk một cái, liền làm cho làn da mỏng manh của em bé bị phỏng cả một bên mặt.

Dunk khi ấy chỉ la lên "nóng" một tiếng, rồi tự tạo ra hơi nước lạnh, vụng về xoa xoa vào bên mặt mình rồi nhìn anh cười hì hì. Sự ngây ngô này khiến Joong tự trách ở trong lòng, nhìn lại bàn tay mình đã làm đau bé con thì khó chịu không thôi.

Thế là cả ngày hôm nay, Joong muốn tránh xa Dunk ra một chút, đợi đến khi tìm cách hạ được nhiệt độ của bản thân mới dám lại gần bé.

Kết quả lại khiến Dunk bị té đau, tủi thân đến độ khóc ngập nước cả hành lang.

Bé con vừa khóc vừa vươn tay ra phía Joong, miệng mếu xệch vẫn thút thít hai tiếng:

"Ôm ôm!"

Joong nhìn bé con đối diện bằng ánh mắt phức tạp, không phải hắn không muốn ôm bé, nhưng lỡ làm em đau thì sao đây?

Dunk nhỏ thấy Joong không có ý định muốn ôm mình, liền nhắm mắt đánh liều, dùng hết sức bình sinh nhảy bổ vào lòng anh bám cứng ngắc, hình như... có hơi nóng í...

Bị bé con đột ngột nhào vào lòng khiến Joong suýt thì té ngửa ra phía sau. Hắn nhìn lại cục bông nhỏ đang ra sức bám lấy cổ mình thì phát hoảng muốn nhanh chóng đẩy bé ra, nhưng Dunk lại càng cố bám chặt hơn, một mực không buông khiến Joong rối hết cả lên.

"Dunk, mau buông anh ra, em sẽ bị phỏng mất."

"Hức... hông chịu đâu... muốn ôm anh cơ..."

"Dunk, nghe lời, buông anh ra nào. Mấy ngày nữa anh lại đến ôm em."

"Hông hông, anh lừa Dunk. Anh ghét Dunk mất tiu òi, anh hông muốn ôm Dunk nữa."

Dunk mè nheo bên vai, bé con cũng cảm nhận người hắn nóng lắm, thân nhiệt chạm vào làn da nhạy cảm của bé khiến nó đau rát đỏ rực. Dù vậy, Dunk vẫn không muốn buông hắn ra một chút nào, nên cứ ở trong lòng hắn cố gắng tạo ra những làn nước lạnh hòng muốn xoa dịu cái nóng này.

Thủy thuật của một đứa bé không hề mạnh, vừa chạm vào Joong thì đã bốc hơi mất nhưng cũng khiến em dễ chịu hơn một phần nào. Thế là em bé cứ ở trong lòng hắn, cố gắng tạo ra những màn nước mỏng còn Joong vẫn không biết làm sao để hạ lại thân nhiệt của mình, khiến xung quanh hai người phủ lên một tầng khói sương mờ ảo.

Vị vương tử của Hỏa quốc hoàn toàn có thể dùng sức ném đứa bé này đi xa, quả thật là một cục bông cực kì phiền phức. Nhưng khi Joong nhìn thấy bé con nhỏ xíu ở trong lòng mình, cố gắng sử dụng thủy thuật liên tục chỉ vì muốn được ôm hắn thì lại thấy không nỡ, còn có chút đau lòng. Lần đầu tiên trong đời, hắn lại kiên nhẫn hạ giọng muốn dỗ dành một người

"Anh... không có ghét Dunk nhưng người anh đang nóng lắm, ôm em sẽ làm em đau."

Dunk đầu óc mơ màng vì dùng thủy thuật quá lâu, ánh mắt ngốc nghếch nhìn anh.

"Dunk không có đau, m-muốn được anh ôm, không có đau đâu. Anh cứ ôm em đi mà."

"Nhóc con đừng cứng đầu nữa, xài phép liên tục vậy em sẽ kiệt sức mất, mau bỏ anh ra!"

Nhưng trẻ con mà, giỏi nhất là cứng đầu. Dunk liền chu miệng ra nói một tiếng "Hông" rồi úp mặt lại vào vai anh ôm cứng ngắc, mặc cho cả người bé càng lúc càng đỏ ửng lên nhìn mà thương.

Joong không chịu nổi nữa, bèn đưa tay ra cho Phuwin đang ngồi cách hai người không xa, ánh mắt đanh lại mà nói:

"Phuwin, cậu là hộ vệ thân tín của Dunk chắc thủy thuật không hề kém, mau dùng thuật Băng Xuyên, hạ nhiệt độ người tôi xuống."

Phuwin ngồi đó nghe hắn nói thì trợn tròn mắt.

"V-vương tử Aydin, không được đâu ạ."

Nước với lửa vốn đã có sự đối lập khá lớn, băng và lửa còn có thể trực tiếp giết chết đối phương chứ đừng nói là truyền vào thân thể. Người này là vương tử hoàng tộc, cậu không dám dùng thuật bừa bãi đâu.

Trong lúc Phuwin còn đang lưỡng lự, Joong đã gằn giọng xuống một bậc. 

"Tôi không sao, cậu còn không mau lên thì thái tử của mấy người không giữ được cái mạng nhỏ này đâu."

Phuwin thấy vị thái tử của mình cứ bám riết lấy Joong như vậy thật sự không ổn, Dunk sẽ bị kiệt sức hoặc phỏng nặng mất, bèn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Joong rồi dè dặt truyền vào một hơi lạnh.

Hàn khí vừa truyền vào, Joong cảm thấy như ngàn mũi kim châm chích vào tận sâu bên trong da thịt khiến vị vương tử khẽ chau mày, thở ra một ngụm khí lạnh.

Dunk dường như cũng thấy người hắn không còn nóng rực như ban đầu nữa, bèn dừng dùng pháp thuật, mệt mỏi xụi lơ gục bên bờ vai mơ màng, nắm tay nhỏ vẫn bấu chặt góc áo của hắn không buông.

Phuwin vội vàng buông tay Joong ra, lo lắng nhìn hắn và vị thái tử của mình. Ban nãy cậu chỉ dám truyền nhẹ vào một phần Băng Xuyên nhưng đối với người thông thạo thuật học thì cậu biết nó đã gây đau đớn cho vị vương tử của Hoả quốc như thế nào.

Nhưng Joong không hề kêu lên một tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng bế Dunk nhỏ trong tay lên chầm chậm ôm về phòng riêng của mình.

Trước khi đi vẫn không quên dặn dò Phuwin ở đằng sau.

"Đừng kể chuyện hôm nay với ai, tôi không sao. Tôi sẽ sai người dọn dẹp lại hành lang, hôm nay cứ để cậu ấy ngủ lại ở phòng tôi đi."

Phuwin cung kính cúi đầu, nhìn thái tử nhỏ của mình vẫn ngoan ngoãn nằm yên để cho người ta ôm đi thì không nhịn được thở dài một tiếng. Không biết mai mốt trở về nguyên hình rồi, Dunk mà nhớ đến chuyện hôm nay thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

Joong sau khi tự hong khô quần áo thì nhẹ nhàng ôm Dunk ở trên giường ngủ, bé con vẫn cứ rúc sâu vào trong lòng hắn mà dụi loạn, khiến trái tim của hắn không tự chủ được đập loạn trong lồng ngực.

Vị vương tử thở dài, tầng Hỏa thuật mới luyện thành sáng nay coi như đi tong, còn bị truyền Băng Xuyên vào người mà tổn hại đến nguyên khí, phải tốn thời gian dưỡng lại.

Joong nghĩ lại còn thấy bản thân khó hiểu, lúc đó tiện tay quăng cục bông này ra xa là được rồi, hay quyết tâm phớt lờ luôn có phải hơn không, tội gì cứ phải làm khổ mình, chịu nhiều đau đớn như vậy.

Nhìn xuống bên má phải của Dunk vẫn in dấu phỏng đỏ lại khiến lồng ngực Joong nhức nhức, nhớ lại cảnh tượng Dunk liều cái mạng nhỏ, bị nóng đau vẫn cố chấp ôm chặt lấy mình ban nãy thì thấy len lỏi chút ấm áp trong lòng.

Thôi bỏ đi, Dunk nhỏ chịu đau một chút, còn Joong lớn sẽ chịu đau nhiều hơn để cho bé con được ôm ôm. Joong không biết trong lòng đã vô thức hạ quyết tâm tìm hiểu cách để khống chế thân nhiệt của mình sau mỗi lần luyện thuật, không muốn bản thân vô tình làm bé con bị thương nữa.

Joong cứ ôm suy nghĩ cùng quyết tâm đó, vòng tay ủ bé con nhỏ ở trong lòng, hai người an ổn chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi.


- TBC -


Note:

tiện thể có Phuwin ở đây mọi người có muốn cho Pond xuất hiện khôm (˶>ω<˶)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com