Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Hoa của anh đâu?



Từ khi được chiêm ngưỡng vườn hoa băng của Naravit, Joong cứ nghĩ vẩn vơ về những lời nói của tên Hoàng tử Phong tộc cùng ánh mắt lấp lánh đầy tự hào kia. Hắn thấy hơi ghen tị với Pond, rồi lại quay sang Dunk đang ngồi bên cạnh mình ngắm nhìn những cánh hoa đào rơi trong làn gió đêm.

Tuy cả hai đã ở bên cạnh nhau một thời gian rồi, nhưng thi thoảng, Joong vẫn bắt gặp bản thân ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của vị Thái tử Thủy tộc này. Gương mặt thanh tú cùng gò má hơi cao, mái tóc dài ánh lên sắc Lam ôm gọn lấy ngũ quan hài hòa, tạo nên cảm giác mềm mại dịu dàng, khiến anh càng nhìn càng yêu.

Joong đưa tay vén một lọn tóc cậu ra sau vành tai, đáy mắt đầy yêu chiều hỏi nhỏ.

"Bé lạnh không?"

Dunk quay sang nhìn hắn mỉm cười, khẽ lắc đầu, một vài cánh hoa theo chuyển động từ trên tóc rơi xuống, càng thêm xinh đẹp bội phần.

"Không lạnh ạ, nhưng mà áo choàng nhung của anh trông mềm quá."

Vị Vương tử bật cười với câu nói này, bèn đưa tay định tháo áo choàng của mình xuống khoác lên cho cậu nhưng Dunk đã ngăn lại. Cậu khẽ nhích người lại gần, từng chút từng chút một, cho đến khi ngồi hẳn vào trong lòng hắn rồi nắm lấy áo choàng nhung mềm mại phủ lên người cả hai. Xong thì dựa lưng vào người vị Vương tử hỏa quốc của mình, thở ra một hơi thoải mái, càng rúc sâu vào ấm áp của người phía sau.

Dáng vẻ đáng yêu quá mức khiến Joong không nhịn được yêu thương hôn xuống.

"Bé thích ngồi như thế này à?"

Dunk nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm từ lồng ngực hắn tỏa ra, mỉm cười gật đầu, còn dụi nhè nhẹ bên bờ vai lớn như một bé mèo con muốn làm nũng.

"Vâng, giống như khi em còn là một bé con, anh cũng hay ủ em trong áo như thế này, thoải mái lắm luôn."

"Sau này vẫn sẽ ôm em như vậy."

Dunk mỉm cười, đưa lòng bàn tay ra đón những cánh hoa đào rơi, nhỏ giọng cảm thán.

"Phong tộc không hổ danh là vương quốc của sự lãng mạn. Vườn hoa anh đào nở suốt bốn mùa, đẹp như thế này hèn gì hồi đó thi thoảng Phuwin hay đột nhiên biến mất, chắc hẳn là trốn đến đây chơi."

Joong mỉm cười, nhặt một cánh hoa trên tóc của Dunk, ôn tồn nói.

"Anh thấy Pond bây giờ chắc hẳn đã thích vườn hoa Băng kia hơn rồi."

"Cái đó là đương nhiên rồi, Thủy Tình Băng Hoa mà Phuwin làm đẹp đến vậy mà."

Không đề cập đến thì thôi, một khi đã nhắc đến, Joong lại thấy hơi hụt hẫng trong lòng, nhìn Dunk vô tư chơi đùa với những cánh hoa rơi, hắn khẽ gợi ý.

"Anh thấy hoa mà Phuwin làm cho Pond đẹp lắm ý."

Mà bé ngây thơ trong lòng dường như chẳng bắt được tí tín hiệu nào từ vị Vương tử của mình cả, vô tư gật gật đầu.

"Đẹp mà, em đã thấy qua nhiều Thủy Tình Băng Hoa rồi, của Phuwin là đẹp nhất luôn. Vì Băng thuật của em ấy mạnh cộng thêm tình cảm dành cho Pond cũng nhiều nữa. Thật đấy, tên Pond đó may mắn ghê."

Joong cắn bên má trong một chút, lại gợi ý thêm cho Dunk.

"Ừm, cậu ấy bảo được tặng nhiều hoa như vậy hạnh phúc lắm, còn khoe khoang rằng hầu như ngày nào Phuwin cũng sẽ tạo ra một bông hoa nhỏ làm vật cài áo bên ngực trái nữa."

Dunk mở to mắt bất ngờ trước thông tin này, hai má hơi phồng ra, phụng phịu.

"Thật ạ? Phuwin từ lúc nào lại lãng mạn như vậy. Òa... em vẫn tiếc bé hộ vệ của mình quá đi mất."

Joong nén một tiếng thở dài khi thấy bé con chẳng có vẻ gì là hiểu ý hắn hết, ngữ điệu hơi chùng xuống mang mác sự phiền muộn.

"Có phải, phải yêu nhiều lắm thì mới tạo ra được nhiều hoa như vậy không?"

"Vâng, tình cảm càng nhiều thì tạo hoa dễ lắm ý, cỡ như Phuwin chắc là chỉ cần mở lòng bàn tay là tạo ra được một Thủy Tình Băng Hoa hoàn chỉnh rồi."

Dunk nói rồi còn làm động tác tay như để diễn tả cho Joong hiểu vậy, chỉ là không có bông hoa nào xuất hiện cả, khiến trái tim hắn hơi hụt hẫng.

Nếu tạo hoa dễ như vậy, sao bé không làm cho anh?

Vòng tay Joong ôm Dunk chặt hơn một chút, vị Vương tử vùi mặt vào hõm vai Thái tử Thủy tộc của mình, không thèm vòng vo nữa.

"Thế hoa của anh đâu?"

Dunk hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi này, thoáng chút lúng túng.

"H-hoa gì cơ?"

Joong ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt bối rối của Dunk thì thấy lòng ân ẩn đau, nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa.

"Thủy Tình Băng Hoa của anh. Từ khi bé lớn lên, cũng chưa làm lại cho anh bông hoa nào..."

Vị Thái tử Thủy tộc tránh ánh mắt của anh, biểu hiện cứng nhắc không được tự nhiên mà nói.

"C-chẳng phải hồi đó đã làm rất nhiều hoa cho anh rồi sao."

"Không giống nhau mà em."

Không nghĩ đến Dunk sẽ trốn tránh vấn đề này. Ban đầu hắn chỉ nghĩ đơn giản là cậu quên thôi, nhưng khi nhìn dáng vẻ lảng tránh của người trong lòng, Joong thấy hơi mất mát.

Hay là tình yêu mà em ấy dành cho mình chưa đủ lớn, nên không thể tạo ra Thủy Tình Băng Hoa mà mình mong muốn?

Hắn lại bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về đoạn tình cảm của cả hai, có phải là bản thân hấp tấp quá rồi, vừa theo đuổi được Thái tử Thủy tộc không lâu sau đã mang sính lễ sang cầu thân, nôn nóng rước người trong lòng về bên mình mà không để ý đến cảm xúc của cậu.

Hắn nhớ khi ngỏ ý muốn kết hôn với Dunk, Thái tử nhỏ chỉ nép vào lòng mình "Vâng" một tiếng ngọt ngào. Bây giờ nghĩ lại, có phải bản thân nên cho cậu chút thời gian hay không?

Vị Vương tử nổi tiếng lạnh lùng nhưng không có chút kinh nghiệm gì trong tình trường, không ngăn được não bộ suy nghĩ vẩn vơ về tình cảm của hai người, lại nhìn xuống Dunk đang mím môi chau mày, dáng vẻ hơi túng quẫn thì thấy đau lòng.

Hắn thở ra một hơi, hôn xuống giữa mi tâm cậu, giọng trầm ôn tồn.

"Không sao, anh không hỏi nữa, cũng không cần vội. Chưa có hoa cho anh cũng không sao, em đừng lo lắng như vậy."

Dunk ngước đôi mắt áy náy lên nhìn Joong, anh dường như cảm nhận được người trong lòng thả lỏng hơn một chút.

Có vẻ là chưa đủ thương anh thật.

Joong nắm lấy bàn tay Dunk, miết lên từng ngón dài thanh mảnh, thốt lên một câu ngu ngốc nhất đời mình.

"Hay là chúng ta dời hôn lễ lại nhé?"

Vị Thái tử Thủy tộc vừa thả lỏng được một chút lại vì câu hỏi này mà sững người, đôi mắt ánh lam rất nhanh đã ngập một tầng nước ngơ ngác nhìn hắn.

"D-dời hôn lễ? Tại sao lại phải dời?"

Joong ngón cái miết nhẹ lên gương mặt thanh tú, thanh âm hơi nặng nề nói.

"Cho chúng ta chút thời gian, anh thấy bản thân hơi gấp gáp..."

Hắn còn chưa nói hết câu, từng giọt nước trong suốt đã rơi khỏi khóe mắt Dunk lăn dài trên gò má, giọng cậu nức nở còn có chút tức giận.

"Hôn lễ đã định sẵn rồi, anh nói muốn dời là dời sao? Anh cần thời gian để làm gì... hức... hay là anh... đổi ý rồi?"

Joong thấy bé con hiểu lầm ý mình liền vội vã lắc đầu, muốn ôm lấy người đang khóc nấc trong lòng để vỗ về nhưng cậu đã vùng ra, nước mắt như hạt châu trong suốt rơi xuống không ngừng, giọng nghẹn ngào đứt quãng.

"Anh thay lòng đổi dạ rồi phải không?... Anh không muốn lấy em nữa chứ gì?"

Vị Vương tử túng quẫn trong lòng, vốn dĩ anh chỉ muốn dời lại hôn lễ cho Dunk có thời gian xác định lại tình cảm của mình, không nghĩ cậu sẽ phản ứng gay gắt còn khóc nức nở như vậy.

Hắn muốn mở miệng giải thích nhưng Dunk lại như chẳng muốn nghe thêm gì nữa, cậu đứng phắt dậy che tai lắc đầu như sợ sẽ phải đối mặt với những lời đau lòng. Chỉ có nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng từ đôi mắt xinh đẹp, nức nở nói lớn.

"Em không nói chuyện với anh nữa... Em ghét anh!!"

Sau thì quay lưng bỏ chạy đi mất trước sự sững sờ của Joong. Phản ứng hắn muốn chạy theo để ôm vào lòng dỗ dành nhưng lại chỉ chôn chân tại chỗ, bên tai vẫn văng vẳng ba chữ.

Em ghét anh... em ghét anh...

Lâu như vậy rồi, thì ra vẫn còn ghét anh.





Note:

Tui biết mọi người đợi lâu rùi, thì ngoại truyện nè... hihi...

*Dập đầu tạ tội vì sự cắt chap mất nết này*

(◞ ⸝⸝ ◟ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com