CHƯƠNG 6 - Những Câu Chuyện Qua Cốc Cà Phê
⸻
"Có những điều chỉ kể được khi trước mặt là một cốc cà phê ấm."
⸻
Mọi chuyện bắt đầu bằng một dòng tin nhắn.
Không nhiều chữ. Không có emoji. Không icon tim đỏ.
Gawin:
"Chiều thứ Năm anh có rảnh không?"
"Em biết một quán cà phê nhỏ có mấy bản vinyl anh từng hỏi."
Joss đọc đi đọc lại tin nhắn ấy ba lần.
Câu hỏi đơn giản thôi. Nhưng khiến cả chiều hôm đó của anh bừng sáng.
⸻
Quán café nằm lọt thỏm giữa hai tòa nhà cũ kỹ, ẩn mình sau giàn hoa giấy phai màu và tấm bảng gỗ ghi tay bằng phấn trắng: "Only vinyl. Only mellow."
Joss đẩy cửa bước vào sau Gawin. Một bản nhạc jazz cổ đang phát ra từ chiếc máy nghe đĩa than ở góc tường, hòa với mùi cà phê rang và gỗ mục tạo nên cảm giác thân quen kỳ lạ, như thể họ vừa bước vào một lát cắt ký ức của ai đó.
Gawin chọn một bàn cạnh cửa sổ. Cậu đã ngồi đó trước khi Joss đến – vẫn là kiểu ngồi hơi cúi đầu, tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp nhạc. Ánh nắng lặng lẽ đổ xuống ly cà phê chưa khuấy, ánh lên vệt sẫm nâu như màu mắt cậu.
"Em đến sớm quá."
"Em thích nghe thử mấy bản nhạc trước khi người khác đến."
Joss ngồi đối diện, tay tì nhẹ trên bàn, không vội vã. Anh đang bận... ngắm.
"Em thường đến đây à?"
"Vâng. Khi nào cần yên tĩnh. Ở đây không có wifi."
Joss bật cười khẽ. Gương mặt anh, khi cười, lúc nào cũng sáng bừng như buổi sớm tháng Sáu.
"Sao em không khuấy đường?"
Cốc espresso của Gawin luôn được phục vụ với một chiếc muỗng nhỏ bằng bạc, nhưng cậu chẳng bao giờ khuấy.
Gawin đáp khẽ:
"Em muốn nó tan theo thời gian. Giống như mọi thứ trên đời vậy, từ từ rồi sẽ ngọt."
Chiều nghiêng, ánh nắng đổ dài cái bóng của họ trên tường quán café. Một cái bóng hơi cao, đứng nghiêng đầu nhìn cái bóng nhỏ hơn đang vuốt tóc.
Gawin liếc nhìn rồi mỉm cười, thì thầm:
"Trông như bìa đĩa một album cũ ấy."
"Cũng giống lắm chứ. Thế lúc chọn bài nhạc, em chọn theo bìa đĩa à?"
"Không." Gawin nghiêng đầu. "Chọn theo màu trời."
Câu trả lời ấy khiến Joss im lặng một lúc. Rồi anh nói, thật nhẹ:
"Hôm nay là màu nắng dịu nhỉ?"
Gawin mỉm cười, không xác nhận, cũng không phủ nhận. Chỉ rót thêm nước lọc vào ly cho anh.
⸻
Góc quán ấy yên tĩnh như một bài hát không lời.
Joss gọi americano đá, Gawin vẫn là cappuccino với thêm một chút quế.
Họ nói chuyện – không dồn dập, không ngắt lời.
Gawin kể về bài hát đầu tiên cậu sáng tác năm 17 tuổi – viết trên giấy lót bánh mì, vì không tìm thấy quyển sổ nào trong ba lô.
Joss kể lần đầu tiên anh diễn xuất trước ống kính, ngượng đến mức quên thoại, đạo diễn phải cắt cảnh sau 6 giây.
"Em không nghĩ anh cũng từng run đấy."
"Anh vẫn run mỗi lần thấy em đấy thôi."
Gawin cười nhẹ.
Nụ cười như ánh đèn vàng mờ buổi tối – không rực rỡ, nhưng khiến người ta muốn ở lại.
Gawin tiếp thục kể về lần đầu thu âm – trong phòng ngủ của bạn thân, lót chăn quanh mic để chống ồn, mà cuối cùng vẫn nghe tiếng mèo kêu trong bản nháp.
"Vậy là tụi mình đều bắt đầu từ tiếng ồn."
Gawin cười, và Joss gật đầu.
"Ừ. Nhưng anh thấy bài em hát vẫn có gì đó... lặng."
Họ không nói về thứ gọi là "nghề."
Họ chỉ kể chuyện.
Về những buổi sáng nhiều nắng, về những buổi tối tắt đèn nghe nhạc một mình.
Về đêm Giáng Sinh, Gawin từng dạo bộ một mình dưới phố người ta đang đông vui.
Về những lúc Joss chỉ cần một lý do để không về nhà – và lý do đó đôi khi chỉ là một bức ảnh cậu đăng lên Instagram.
⸻
Buổi café đầu tiên kết thúc bằng một đoạn đường đi bộ ngắn.
Gió chiều mang theo hương chanh của chiếc bánh vừa nướng, trộn với mùi vỏ cam ai đó vừa bóc bên lề đường. Gawin đi cạnh Joss, vai họ vô tình chạm nhau – rất nhẹ – nhưng không ai tách ra.
Không hẹn, họ cùng bước chậm lại.
"Anh thường đi chợ trời vào cuối tuần," Joss nói.
"Em cũng vậy."
Gawin ngẩng đầu, hỏi khẽ:
"Muốn đi cùng nhau không?"
Không phải là một lời mời quá rõ ràng.
Nhưng cũng chẳng cần rõ ràng.
Gió đã đủ để đẩy họ tiến gần thêm một bước.
⸻
Cuối tuần ấy, họ đi chợ trời thật.
Gawin mân mê những đĩa nhạc cũ, tay chạm nhẹ vào tên nghệ sĩ như đang gọi lại ký ức của chính mình. Joss thì theo sau, không chọn gì, chỉ im lặng nhìn cậu từ xa. Anh đứng giữa những tấm poster loang màu, trong ánh sáng nắng mỏng như lụa.
Gawin nhặt một chiếc đĩa than đã cũ, lớp giấy bọc sờn viền.
"Bản này từng bị cấm phát hành vì quá buồn."
"Giống em không?"
Joss hỏi, giọng đùa nhưng mắt không rời cậu.
Gawin không trả lời.
Chỉ lật mặt sau chiếc đĩa – có một dòng chữ mờ:
"This is how we remember the quiet things."
⸻
Sau chợ trời, họ ngồi ăn ở một quán vỉa hè Joss hay lui tới.
Bàn nhựa, ghế thấp, khăn giấy cuộn – thế giới hoàn toàn khác với vinyl và máy ảnh phim.
Nhưng Gawin lại ăn rất ngon lành.
"Anh không ngờ em ăn cay giỏi vậy đó."
"Em đâu có mong manh như anh nghĩ."
Gió thổi qua, lùa nhẹ qua tay áo sơ mi mỏng của Gawin. Joss khẽ hỏi:
"Lạnh không em?"
Cậu lắc đầu, rồi nói thêm:
"Không. Nhưng nếu anh đưa tay ra, em sẽ nắm."
Góc phố cũ vang tiếng xe, tiếng người gọi món, tiếng chạm đũa.
Nhưng giữa tất cả những ồn ào đó, Joss chỉ nghe thấy một thứ:
giọng của Gawin – trầm, dịu, như lời thoại lặng lẽ trong một bộ phim art-house.
⸻
Cuối buổi, Gawin ngồi trước khung cửa kính, tay xoay xoay ly nước lạnh.
Ánh nắng hắt xuống, vàng hoe, dịu nhẹ.
Joss đứng phía sau.
Bóng anh đổ dài trên nền gạch cũ.
Gawin giơ máy ảnh phim lên, nhìn qua ống kính.
Không bấm.
Chỉ ngắm.
"Có những khoảnh khắc không cần giữ lại," cậu nghĩ, "vì nó đã nằm sẵn trong tim."
⸻
Tối hôm đó, khi về đến nhà, Gawin nhận được tin nhắn từ Joss.
"Cảm ơn vì hôm nay."
"Anh cảm thấy mình như lại được sống trong một bài hát của em."
Cậu nhìn màn hình thật lâu.
Rồi gõ lại một dòng ngắn:
"Vậy mai em viết một bài mới. Anh muốn góp ý không?"
Bên kia, Joss đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đập như tiếng trống thiếu nhịp.
Anh nghĩ, "Nếu có thể, anh sẽ làm một bài hát vui vẻ chỉ để em mỉm cười."
⸻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com