8 Anh có thể không hoàn hảo, nhưng anh sẽ không buông
Gawin tỉnh dậy bởi cảm giác ấm áp lạ lùng. Một cánh tay rắn chắc đang quấn lấy eo cậu, nhịp thở đều đặn phả nhè nhẹ vào gáy, mang theo hơi nóng dễ chịu khiến da cậu râm ran.
Ánh nắng ban mai rọi xuyên qua lớp rèm mỏng, phủ lên căn phòng một màu vàng nhàn nhạt. Trên sàn, quần jeans vẫn vắt vội, áo thun lăn lóc, và ga giường lấm tấm những dấu vết hỗn loạn đêm qua — vết nhăn nhàu, dấu cắn đỏ thẫm trên cổ, cùng những vệt bầm mới toanh chưa kịp tan.
Gawin cử động khẽ, nhưng Joss, như theo phản xạ vô thức, lại siết cậu chặt hơn, ngón tay mơn man nhè nhẹ trên phần da hở nơi bụng dưới.
“Đừng đi…” — Giọng anh thều thào, khàn đặc, như thể vỡ ra từ giấc mơ sâu nhất. Một lời nài nỉ rất đỗi vụng về — và thật lòng.
Gawin nằm yên, mắt mở to nhìn trần nhà. Tim đập chậm lại, từng nhịp một. Không vì mệt sau đêm dài — mà vì cảm giác được cần đến, một cách rất thật, từ người từng khiến cậu đau đến hoảng loạn.
Khi Joss chớp mắt tỉnh hẳn, điều đầu tiên anh nhìn thấy là đôi mắt đen sẫm của Gawin, ánh lên vẻ ương bướng pha lẫn thứ gì đó mềm nhũn khó gọi thành tên.
“Chào buổi sáng.” — Joss thì thầm, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. Không vội. Không tham lam. Chỉ đơn thuần là muốn chạm.
Gawin quay đi, giọng cộc cằn: “Dậy đi. Em đói.”
Joss bật cười. Không còn tiếng cười kiêu ngạo hay lấp lửng ngày trước, mà là tiếng cười nhẹ bẫng, như thể trong lòng anh vừa trút được hàng tấn nặng nề.
Họ lết ra bếp, mỗi người chỉ mặc chiếc quần thun rộng lùng bùng. Gawin ngồi vắt vẻo trên bàn bếp, hai chân đung đưa lười nhác, còn Joss thì lóng ngóng đập trứng chiên.
Mùi bơ tan ra trên chảo, tiếng xèo xèo hòa cùng tiếng thở phào khe khẽ — tất cả đan quyện lại thành một sự bình yên mong manh, dễ vỡ.
Gawin khoanh tay, nhếch mép cười: “Nhìn anh như chơi đồ hàng chứ không phải nấu ăn thật sự.”
Joss ngoái lại, giả vờ nghiêm túc: “Anh chỉ giỏi làm tình. Nấu ăn còn phải học.”
Một miếng bánh mì bay thẳng vào ngực trần Joss, rơi phịch xuống sàn. Gawin phì cười, không kịp kìm. Joss trừng mắt, nhưng rồi cũng bật cười theo — một tiếng cười ấm áp, nhẹ nhõm đến mức tưởng như có thể chạm vào bằng tay.
Bữa sáng của họ là đống hỗn độn của trứng cháy cạnh, bánh mì vỡ vụn và nước cam đổ lênh láng. Nhưng kỳ lạ thay, giữa cái lộn xộn đó, Gawin cảm thấy… dễ thở.
Không áp lực. Không đề phòng. Chỉ là hai người đàn ông, sau những ngày tháng bầm dập, đang cố gắng bắt đầu lại bằng những điều đơn giản nhất.
Khi Gawin cúi xuống lau nước cam trên nền gạch, Joss bỗng ngồi thụp xuống bên cạnh, tay giữ lấy cổ tay cậu.
“Gawin…” — Anh gọi khẽ, ánh mắt nghiêm túc đến mức tim cậu nảy lên một nhịp. “Anh nghiêm túc đấy. Lần này… anh sẽ không buông. Sẽ không có chuyện quay đầu.”
Gawin ngẩng lên. Đối diện với đôi mắt ấy — lần đầu tiên sau bao lâu, không còn giấu giếm. Không còn ngập ngừng.
Trong khoảnh khắc đó, Gawin ngả người về phía trước. Họ hôn nhau, không vồ vập, không vì dục vọng — mà vì cần xác nhận. Rằng lần này, cả hai thật sự đang cùng bước về phía nhau.
Joss siết chặt cậu trong vòng tay, kéo Gawin ngồi lên đùi mình. Ngón tay anh lần dọc sống lưng trần, miết nhẹ từng đốt sống. Còn Gawin, mỗi lần lưỡi họ quét qua nhau, lại bật ra tiếng thở khe khẽ — mềm mại, ướt át, và run rẩy.
Họ không về giường. Ngay giữa căn bếp còn bừa bộn mùi bơ và vệt nước cam dính sàn, Joss đẩy Gawin nằm ngửa trên nền gạch lạnh. Không có giai đoạn dạo đầu kiểu cách. Chỉ có những cú chạm vội vã, những cái siết vai điên cuồng, những tiếng rên nghẹn nấc không kiềm được.
Bờ mông Gawin cong lên đón lấy từng cú thúc sâu, từng nhịp đẩy mạnh khiến cơ thể cậu co giật theo khoái cảm thuần túy. Tiếng da thịt va chạm nhịp nhàng, tiếng thở gấp gáp, tiếng tên nhau lẫn trong hơi thở nóng bỏng, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn và ngọt ngào nhất.
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa, nhảy múa thành những đốm nhỏ trên lưng Joss, hắt lên những giọt mồ hôi lấp lánh trượt dài dọc sống lưng anh.
Giữa mùi bơ, mùi mồ hôi, và cả mùi yêu đương không thể che giấu, họ hòa vào nhau — mạnh mẽ, tuyệt vọng, và cuồng si.
Khi cả hai gục xuống, mệt nhoài trên nền lạnh, Gawin nhắm mắt, cảm nhận hơi thở nặng nề của Joss phả lên má mình.
Cậu mơ hồ nghe tiếng anh thì thầm sát tai: “Lần này, anh sẽ giữ em lại. Bằng mọi giá.”
Và Gawin, lần đầu tiên sau bao tháng ngày lạc lối, chỉ khẽ gật đầu. Không cần thêm lời.
Bởi vì cậu biết, lần này, mình không còn phải đi đâu nữa.
@nopbyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com