Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHỤ LỤC: GƯƠNG MẶT TÔI KHÔNG MUỐN BÓP MÉO


Fiat Lux. Nhưng em là ánh sáng duy nhất tôi không dám dập tắt.

Có một nguyên tắc bất thành văn trong tâm lý học hành vi:

"Khi một người quá hoàn hảo về mặt đạo đức, họ sẽ trở thành đối tượng lý tưởng cho các dạng lệch chuẩn tìm cách vấy bẩn."

Tôi thuộc loại lệch chuẩn đó.

Không phải kiểu lệch chuẩn giết người hàng loạt.
Không phải kiểu cắt cổ mèo từ năm mười tuổi.
Mà là kiểu người... muốn vẽ lại mọi thiên thần trên đời này – nhưng với đôi cánh dính máu và đôi mắt hoang mang.

Tôi từng nghĩ: Không ai có thể giữ được ánh sáng nguyên vẹn khi bước vào thế giới này.

Cho đến khi tôi nhìn thấy em.

Em không quá tốt.
Nhưng em đủ tử tế để trở thành câu hỏi khiến tôi mất ngủ.

Em không quá thông minh.
Nhưng đủ thông minh để nhận ra mình đang bị thao túng, và... không trốn chạy.

Khi tôi nhìn vào mắt em lần đầu tiên —
Tôi thấy một câu hỏi lặp lại trong hàng ngàn giấc mơ cũ của mình.

"Liệu có ai nhìn mình như một con người, chứ không phải như thứ cần tiêu diệt hoặc tôn thờ?"

Em đã làm điều đó.

Không sợ tôi.
Không yêu tôi ngay.
Chỉ... nhìn tôi như thể tôi thật sự tồn tại.

Tôi đã yêu em trong chính khoảnh khắc đó.

Không theo cách những người tốt thường yêu.
Mà theo cách một kẻ bị lửa thiêu nhưng vẫn giữ được đôi mắt – yêu thứ duy nhất mình muốn cứu khỏi đám cháy.

Tôi đã vẽ em không phải vì em đẹp.
Tôi vẽ em vì tôi cần một bản sao của ánh nhìn đó – để nhắc mình rằng, vẫn còn một người chưa gọi tôi là "thứ quái vật."

Tôi từng vẽ hàng trăm khuôn mặt.
Xé.
Đốt.
Quên.

Chỉ duy nhất một bức... tôi giữ lại.
Và đó là khuôn mặt em.

Không rạng rỡ.
Không thánh thiện.
Chỉ... đang rạn nứt dần. Nhưng vẫn cố giữ ánh nhìn thẳng về phía ánh sáng.

Có người nói tình yêu là sự ngưỡng mộ.
Kẻ khác bảo là sự thấu hiểu.

Tôi thì nghĩ, tình yêu là khi mình không thể chịu đựng nổi việc người đó bị thế giới bóp méo.

Và em... là người duy nhất tôi không dám bóp méo.

Tôi có thể bẻ cong một tín ngưỡng.
Tôi có thể đảo ngược khái niệm về tội lỗi.
Tôi có thể khiến những kẻ sùng bái nhất quay lưng với giáo lý cũ.

Nhưng em... tôi không thể vấy bẩn.

Vì nếu tôi làm vậy... thì ai sẽ là người cuối cùng tin rằng tôi vẫn còn khả năng chọn điều đúng?

Tôi viết lá thư đó không để em hiểu tôi.
Tôi viết... để chính mình nhớ: tôi đã từng nhìn ai đó – mà không cần đặt họ lên bàn thờ hoặc lên bàn mổ.

Tôi không cần em yêu tôi.
Tôi chỉ cần em đừng biến mất khỏi tầm mắt tôi – như tất cả những người trước đó.

Nếu em bước vào bóng tối, tôi sẽ đốt cả thành phố để em thấy đường.
Nếu em gãy cánh, tôi sẽ chặt tay mình để ghép lại cho em.
Và nếu em chọn cái chết...
Tôi sẽ chết trước – để bảo đảm nơi em đến... không còn ai khác ngoài tôi.

Họ gọi tình cảm này là lệch chuẩn.
Tôi gọi đó là Đức Tin.

Và tôi sẽ giữ em — không như một người yêu,
Mà như thánh vật cuối cùng tôi nguyện không để tàn lụi trong ngọn lửa tôi từng thắp.

Fiat Lux.
Nhưng xin ánh sáng lần này...
Đừng rời bỏ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com