Chap 1.Điều ước (1)
"Nè, Tsuchigomori-sensei..."
"Việc gì vậy, số 7 đáng kính."
"Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tròn một năm rồi...kể từ ngày đó..."
Người thầy giáo trầm ngâm nhìn cậu một hồi, rồi lại lơ đãng hướng ánh mắt ra ngoài nơi cửa sổ.
"...Có cách nào...thay đổi được không..."
"Tôi nghĩ là có..."
-----------------------------------
Điều ước của cậu có là gì, tui cũng sẽ biến nó thành sự thật, vì tui là Hanako.
"Hanako-kun"
"Hanako-kun"
"HANAKO -kunnnn"
"Ế!? Yashiro? Cậu đến từ lúc nào vậy?"
Đang thả hồn trôi theo những ánh mây lơ lửng trên bầu trời xanh, cậu bỗng bị lôi tuột về thực tại. Cậu giật mình đến suýt nữa thì ngã khỏi thành cửa sổ. Yashiro Nene đã đến từ bao giờ, trên tay có cầm theo một chiếc giỏ màu trắng tinh đựng gì đó. Em khẽ nhíu đôi mày lá liễu xinh đẹp.
"Mồ, dạo này tui thấy Hanako hay lơ đãng lắm nhá, cứ như người trên mây ý, tui gọi mãi từ nãy giờ mà không chịu trả lời. Cậu có bị sao không đấy?"
Em vẫn như vậy, vẫn bộ đồng phục học sinh trắng muốt, vẫn mái tóc bạch kim đẹp đẽ điểm xuyết một vài sợi màu xanh lam, vẫn đôi con người hồng ngọc to tròn đang nhìn cậu một cách lo lắng. Yashiro của cậu vẫn như thế, mà sao hôm nay cậu thấy khác quá.
"Đấy cậu lại thế rồi! Sao cứ nhìn tui chằm chằm vậy? Có gì lạ lắm à?"
"À ờ, tui xin lỗi! ...Tại hôm nay tui thấy Yashiro trông đẹp hơn ấy mà..."
Em nghe thấy cậu nói vậy thì đỏ ửng hết hai gò má, liền quay đi chỗ khác.
"Tui...tui vẫn thế mà! Khác mọi ngày gì đâu! Mà cậu có đang nịnh nọt tui không đấy?"
"Không đâu... Mà hôm nay tui cho cậu nghỉ dọn nhà xí mà, đến đây làm gì vậy? Nhớ tui sao?"
"L...Làm gì có vụ đấy chứ."
Nói đến đây, Yashiro bỗng ngồi xuống bên cạnh cậu, cánh tay thon thả bắt đầu lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong cái giỏ trắng ngần kia. Một lúc sau, em lôi ra một tờ giấy và đưa ngay cho cậu với khuôn mặt hớn hở. Cậu vô thức đón lấy nó từ tay em, thì ra, là tờ poster quảng cáo hội chợ trường.
"Hanako-kun nè, chiều nay trường tổ chức hội chợ đó, cậu đi chơi cùng với tui nhé!
Em mỉm cười rạng rỡ, vẫn nụ cười hồn nhiên tươi rói như đóa hoa tươi nở rộ. Cậu như theo em mà cũng nở nụ cười.
"Nhưng mà tui là hồn ma mà, mọi người không nhìn thấy tui thì làm sao tui đi chơi được?"
Cả gian nhà xí bỗng chốc chìm vào im lìm trong khoảng vài giây. Có lẽ em đã vô tình quên mất việc rằng cậu chỉ là một hồn ma, không hơn không kém.
"Ừ ha..., vậy mà tui cứ nghĩ sẽ được đi chơi với Hanako chứ..."
Khuôn mặt vừa vài phút trước còn hớn hở, giờ đã xịu xuống. Trông em bây giờ như một đứa trẻ vừa bị lấy mất món đồ chơi yêu thích của mình vậy. Cậu chẳng biết nên nói gì để cho Yashiro vui lên được nữa
"Sao Yashiro không rủ Kou đi đi, cậu ta chắc sẽ vui lắm đấy."
"Em ấy bị sốt nằm liệt giường ba hôm nay rồi, Hanako-kun không biết sao?"
Không gian lại tiếp tục trở nên im lặng đến đáng sợ. Nhưng lần này, cậu là người phá vỡ nó. Cậu khẽ nhấc chiếc mũ của mình đặt xuống, rồi nhẹ đưa hai tay lên không, lập tức hai ngọn lửa hakujoudai bay xung quanh một xanh, một đỏ liền biến mất. Em vẫn ngồi bên cạnh cậu tròn mắt nhìn, không hiểu chuyện gì. Cậu liền trưng ra cái nụ cười tươi roi rói hàng ngày, như để làm cái bộ mặt ỉu xìu của ai kia biến đi mất.
"Muốn mọi người nhìn thấy tui, chỉ cần hạ phép phòng thủ của tui xuống là được chứ gì, vậy bỏ mũ và Hakujoudai đi là ok."
"Nhưng mà làm vậy... cậu vẫn ổn chứ?"
Khẽ đưa bàn tay đang nắm chặt lên ngực, Yashiro lo lắng nhìn cậu, cái bóng mà đang thả mình lơ lửng giữa không trung như đang giễu cợt. Thấy em lo lắng vậy, cậu lại chớp thời cơ bay đến, dí sát cái hư ảnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của em mà bóp nhẹ đôi gò má đang dần dần ửng hồng.
"Không sao đâu, tui có thể làm mọi việc vì Yashiro mà, cậu đang lo lắng cho tui sao?~"
"Ha... Hanako-kun..."
Cậu nhìn thẳng vào đôi con người lấp lánh hồng ngọc đang mở to vì ngạc nhiên. Cậu và em, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa, là cậu chạm đến được đôi môi nhỏ màu hoa anh đào kia rồi. Cậu muốn biết cái cảm giác được chạm vào nó, được cảm nhận cái mùi vị ngọt ngào của thứ mà người ta gọi là nụ hôn. Nhưng cậu lại rời đi, cậu không dám, vì cậu sợ. Cậu biết rõ rằng, cậu chỉ là một hồn ma vô dụng, chẳng làm được gì ngoài việc lôi về cả đống rắc rối về cho em. Yashiro xứng đáng được hơn thế nữa, em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, chứ không phải bị rằng buộc với một con ma như cậu.
Yashiro bối rối nhìn cậu, đôi tay khẽ vén lọn tóc dài rối ra sau mang tai.
"V... Vậy...Chiều tui sẽ đến gọi cậu nhá... Hẹn cậu chiều nay..."
Rồi em xách chiếc giỏ lên, vội vã chạy đi mất, để lại cái bóng lẻ loi trong nhà xí. Cậu vẫn kịp nhìn thấy trên mặt em còn hiện rõ những rặng mây ửng hồng. Rồi qua cửa sổ, cậu cố gắng phóng tầm mắt theo bóng người nhỏ nhắn kia, cho đến khi rời khỏi sân trường, khuất sau những rặng cây xanh.
Lại một mình cậu trong gian nhà xí vắng lặng. Gió nhẹ nhàng lùa vào đùa nghịch, nắng chiếu vàng rực cả một góc phòng.
Cảm giác này... là gì nhỉ...
Cậu khẽ đặt tay lên ngực.
...Là tình yêu sao?...
...Phải...có lẽ cậu...yêu em mất rồi...
Một hồn ma... có tình cảm với một con người... nghe lạ lùng nhỉ...
Ấy vậy mà cậu lại yêu em thật rồi...
Từ cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc gặp em lần đầu tiên, em đã gõ cửa nhà vệ sinh mà gọi tên cậu ba lần.
Em đã đến bên cậu, làm cho cái cuộc đời của con ma này trở nên đa sắc. Rồi em trở thành trợ lí của cậu, trải qua cùng cậu biết bao nhiêu chuyện vui buồn, làm cho cái cây nhỏ trong lòng cậu cứ lớn dần, lớn dần.
Dẫu biết rằng tình cảm này là sai trái, âm dương tách biệt. Vậy mà cậu cứ đâm đầu vào, cậu vẫn cứ giữ em làm của riêng mình, cậu lạ quá nhỉ?
Để rồi cứ phải giữ chặt cái nỗi đau khổ trong lòng, rằng em chẳng còn được bao lâu nữa. Nhiều lúc cậu tự hỏi, sao sinh mệnh của con người mong manh thế? Cứ như một sợi dây vậy, đến một lúc nào đó, nó sẽ tự đứt, sẽ chẳng có gì thay đổi được cả.
Cũng như sinh mệnh ngắn ngủi của em vậy.
Em còn quá trẻ, còn rất nhiều việc để làm. Em xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn như thế, em không thể kết thúc như vậy được.
Tui sẽ thực hiện điều ước của cậu bằng mọi giá, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng của mình
-----------------------------
Hellooooo các cậu
Tớ là au của bộ fanfic này đây :33333
Thật ra là tớ cũng mới lọt vào cái hố ume Hanako này:3 nên muốn viết fic sìn HanaNene thoi~
Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ~ nếu thấy nó okay thì cmt ủng hộ tớ nhé
(thực sự là văn phong của tớ hơi dở tệ nên có gì sai sót mong các cậu bỏ qua cho)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com