2
"Em 10 điểm nhưng em......."
________
Phong Hào quên béng mất việc mình đã đồng ý đi gặp mặt người chị Cẩm Ly giới thiệu. Phải đến lúc cô tới tận bệnh viên hỏi thăm, Phong Hào mới nhớ ra mình đã nói gì vào sáng hôm kia. Không phải Phong Hào chán ghét yêu đương chỉ là cũng không muốn phải đi xem mắt nọ kia để tìm cho mình một người tạm gọi là yêu được. Càng không phải vì Phong Hào tin tưởng vào cái thứ nhân duyên trời ban gì đâu, đơn thuần là không muốn bản thân trông vã đến mức phải đi tìm một tình yêu được người khác sắp đặt sẵn.
Trước buổi hẹn, Phong Hào âm thầm cầu nguyện cậu quân nhân kia sẽ bị điều đi bất chợt hoặc vì một lí do bất kì nào đó mà không đến, hay cứ đơn giản không thích đến cũng được. Nhưng mà trời thì luôn phụ lòng Phong Hào, cậu quân dân kia không chỉ đến thôi mà còn vừa đến đã cướp mất trái tim chai sờn lâu ngày của anh.
Mắt Phong Hào dán lên bắp tay cuồn cuộn của người nọ, cố lắm mới ngăn nước từ khoé miệng chạy xuống. Ừ thì chị Cẩm Ly không có lừa anh, cậu quân nhân này đẹp trai hết sảy. Không phải kiểu đẹp đẽ từng đường nét tỉ mỉ mà là cái kiểu cuốn hút ánh nhìn của người khác, cộng thêm cơ thể săn chắc và khí thế của quân nhân, hoàn toàn áp đảo được người đối diện, làm Phong Hào tự nhiên thấy hơi nong nóng mặt.
Anh điều chỉnh lại thế ngồi, thẳng lưng ưỡn ngực tự nhủ bản thân cũng rất đẹp trai tuy không hùng hồn mạnh mẽ như người kia, kiểu đẹp của Phong Hào là thư sinh nhã nhặn, mười năm đèn sách nhưng anh cũng không có muốn vì vậy mà bị người khác chèn ép trong buổi hẹn đầu tiên, sau này yêu đương rồi thế thì không ổn. Phong Hào cứ nghĩ đâu đâu đó đó, nghĩ tới chuyện yêu đương nghiêm túc hồi nào không hay.
Cậu quân nhân cười ôn hoà đi tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh, vươn cổ tay nhìn vào đồng hồ kiểu có thể chống nước, rồi mới mở miệng nói câu đầu tiên.
"Xin lỗi anh, em trễ 17 giây rồi."
Phong Hào khẽ mím môi, cười giả lả với người nọ.
"Không cần tính kĩ như thế, anh cũng chỉ mới ngồi xuống đây thôi."
Phong Hào đẩy gọng kính bị trễ xuống, có chút đánh giá với sự tiểu tiết hơi quá của người này.
"À, em hay có vấn đề với giờ giấc, anh biết mà, ở quân đội không được chậm trễ."
Phong Hào thôi cười, quay sang giả vờ bộ dạng lo lắng.
"Chết rồi, nghề của anh thì hay tăng ca, hay trễ hẹn với người khác lắm."
Người đối diện lại mỉm cười, với tay gọi phục vụ.
"Người yêu em thì em phải chờ chứ."
Vậy đó, nhưng cuối cùng sau này người luôn phải đi chờ đợi lại là Trần Phong Hào.
.
Sau câu nói kia, Phong Hào không nhớ rõ lắm mọi thứ đã diễn ra như thế nào, chỉ nhớ được mỗi cái tên của cậu quân nhân mà giờ đã trở thành bạn trai chính thức của anh chỉ trong chưa đến một giờ đồng hồ.
Nguyễn Thái Sơn.
Thanh toán xong xuôi, Thái Sơn hỏi Phong Hào có bận việc gì tối nay không. Phong Hào ngơ ngơ ngáo ngáo, khi lật khi lắc, cuối cùng lại hỏi ngược Thái Sơn muốn đi đâu.
"Dạo mát một chút thôi, cho tiêu cơm."
Chị Cẩm Ly thật sự rất chu đáo, tính kĩ đường đi nước bước đến độ chọn sẵn một nhà hàng bên cạnh bờ sông làm địa điểm hẹn gặp, ăn xong sẽ có cớ để nán lại một chút cùng nhau.
Tám giờ tối hơn, cạnh bờ sông bắt đầu vắng vẻ, chỉ có mấy bác gái lớn tuổi vẫn tiếc nuối ở lại buôn thêm vài câu chuyện đầu trên xóm dưới. Ánh đèn đường có vài cây cứ nhấp nháy, Phong Hào đi một hồi lại thấy hơi lành lạnh.
Trước cả khi anh kịp vươn tay xoa hai vai mình, trên người đã chễm chệ thứ vật thể lạ lẫm mà ấm áp, áo khoác của người bên cạnh đang trên vai anh. Phong Hào chỉ cười xem như đáp lại, trong đầu thầm hỏi quân nhân thường rất tinh ý hay sao?
Lúc chưa gặp mặt và kể cả khi cũng chẳng muốn gặp lắm. Phong Hào đã vô thức tưởng tượng ra rất nhiều thứ về Thái Sơn. Một người cao to có làng da bánh mật, mặt mày nghiêm nghị, nửa câu đùa cũng nói thành chuyện chính sự. Nhưng sau khi Thái Sơn đẩy cửa bước vào, Phong Hào thật sự không dám nghĩ đây sẽ là người mình hẹn gặp, còn tưởng chỉ là cậu đẹp trai nào đó mình vô tình bắt gặp ngoài phố thôi.
Không phải thứ quần áo thoải mái mang tính chất mặc để che thân. Cậu mặc áo thun trơn bên trong áo khoác dạ cùng quần tây suông đơn giản, mọi thứ rõ ràng rất bình thường nhưng lại phù hợp đến bất thường. Kể cả cái đồng hồ mà Phong Hào từng cho là quá sơ sài cũng khiến anh vô thức nhìn tới lui mãi, thắc mắc sao nó ở trên cổ tay người nọ lại thích mắt tới vậy.
Nguyễn Thái Sơn thật sự rất biết đùa, lại còn không phải kiểu đùa quá trơn vô duyên mà rất vừa vặn khiến người ta bật cười vui vẻ, biết dừng lại đúng chỗ để không làm người đối diện cảm thấy khó chịu mất vui.
Cộng thêm cái áo khoác trên vai cậu, Phong Hào âm thầm cho Thái Sơn 10/10.
Bọn họ vừa đi vừa nói, nói đủ thứ chuyện trên đời, về công việc cuộc sống, tới cả người yêu cũ cũng đem ra nói tới mà không ngần ngại gì. Cho đến một đoạn đường có cây lá sum suê hơn.
Phong Hào là người có nhiều nỗi sợ, mấy người trong bệnh viện hay bảo, mỗi việc cái lá rụng bất ngờ thôi có khi cũng làm Phong Hào giật mình hoảng hốt, huống chi đây lại là một con bọ cánh cứng to tổ chảng đang bay tới ngay trước mặt anh. Phong Hào có phản xạ rất nhanh, nhất là khi phải đối mặt với nguy hiểm, anh sẽ bấu víu bất cứ thứ gì mình có thể. Và trước khi kịp ngừng lại cái phản xạ thiếu nết của mình, Phong Hào muộn màng nhận ra chân mình lơ lửng giữa không trung và đang bấu chặt vào bên eo của người duy nhất đi cùng anh, quan trọng hơn hết là mặt cả hai chỉ cách nhau vài centimet, thiếu chút nữa là có nụ hôn đầu ở ngày hẹn đầu tiên luôn rồi. Tiếc là lí trí lại đến sớm hơn mức cần thiết.
Tay Phong Hào vẫn ôm cứng ngắc cổ Thái Sơn, đôi mắt phát ra tính hiệu cầu cứu vô lực, miệng anh khó khăn lắm mới mấp máy được.
"Bọ, anh sợ bọ, nó thấy ghê."
Thái Sơn vẫn nhìn chằm chằm Phong Hào, hai tay cậu để hờ cạnh đùi anh, chỉ dùng phần lực ở chân để đỡ lấy Phong Hào, thêm ít lâu sau Phong Hào cảm nhận được trán Thái Sơn có một tầng mồ hôi mỏng, và phần da ở cổ có biểu hiện chân lông tự co thắt, thứ mà dân gian hay gọi là sởn gai ốc.
Ban đầu Phong Hào còn tưởng do bản thân mình nặng quá, nhưng sau khi thấy sinh vật quen thuộc ban nãy muốn làm quen với mình giờ lại trở mặt nằm dài đập cánh liên hồi trên vai Thái Sơn, và thêm câu nói rất lâu sau cậu mới rặn nổi thành lời.
"Em, em cũng sợ bọ lắm."
Phong Hào đành mếu máo, dùng tay áo khoác của Thái Sơn vụt ngang để mong thứ sinh vật kia giật mình bay biến. Dù là có hơi mạnh tay vung thẳng vào một bên má Thái Sơn nhưng may là đã đuổi được kẻ thù chung của cả hai.
Đợi đến khi bình tâm để nhìn lại tình cảnh của bản thân, cả Thái Sơn và Phong Hào đều không nhịn nổi mà bật cười khanh khách. Thái Sơn vẫn giữ nguyên tư thế vừa ôm vừa bế Phong Hào, anh gục mặt trên vai cậu, cười giòn giã.
Ở buổi hẹn đầu tiên, cả hai tìm ra được điểm chung đầu tiên với đối phương.
Tuy là vậy nhưng Phong Hào vẫn âm thầm rút lại một điểm. Vì cứ tưởng quân nhân không sợ trời không sợ đất.
————
có chỗ nào cấn bbi nhớ nhắc tui nha 😋🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com