4
"Gặp anh là chín, ôm anh là mười."
_______
Tình hình của bác gái không phải quá tệ, nhưng dạo gần đây bà phải thường xuyên đến thăm khám nhiều hơn. Gia đình Nguyễn Thái Sơn có truyền thống đi theo quân đội, ba cậu hơn năm mươi mấy tuổi mà vẫn chưa muốn về hưu, Thái Sơn là con một, đương nhiên việc này cậu phải một tay lo liệu. Nhưng khổ nổi Thái Sơn thiếu nhất lại là thời gian mà bản thân còn thêm cái tính kĩ lưỡng không an tâm để mẹ cho người lạ nào đó chăm sóc, nên lần nào gặp nhau ở bệnh viện, Phong Hào cũng toàn thấy mặt mũi Thái Sơn lấm lem cát đất, và cả bộ quần áo quân nhân không kịp thay. Chắc lại từ cửa tử trở về rồi.
Dạo này cũng tại vì tần suất gặp Thái Sơn ngày một nhiều làm Phong Hào cứ hay thiếu tự chủ mà nhớ lại mấy lúc bọn họ còn yêu đương, nhất là khi Thái Sơn cứ lượn lờ trong bộ quần áo quân nhân ở trước mặt anh.
.
"Thế em đang ở đâu."
"Ừm, một nơi không hề gần anh chút nào."
Phong Hào thở ra một hơi, bàn tay vân vê hộp quà trước mặt, sau đó thẳng tay đẩy nó vào hộc tủ cuối cùng dưới chân mình.
"Được rồi, đợi em về rồi nói."
"Y tá Trần đừng có giận em nha."
"Anh đâu có giận, sinh nhật em mà, sao anh lại giận em." Nhưng anh buồn thôi.
Sinh nhật đầu tiên của Nguyễn Thái Sơn khi trong đời cậu có thêm sự hiện diện của anh, vậy mà cuối cùng Phong Hào lại chỉ có thể ở nơi xa xôi cậu, nói với cậu một câu chúc mừng sáo rỗng.
Đợi sau khi gác máy, Phong Hào kéo ghế ngồi tựa cằm lên bệ cửa sổ, nhìn mấy cánh anh đào bị gió cuốn ngang tầm mắt. Thoáng cái mà mùa xuân lại tới, thoáng cái mà anh với Thái Sơn đã cùng nhau trải qua hai mùa thu đông.
"Y tá Trần sao còn chưa về, không phải cậu cố gắng trực đêm mấy ngày trước để hôm nay được nghỉ à?"
"Không nghỉ nữa, không cần nghỉ nữa, em sẽ ở lại bệnh viện cả đời, em không đi đâu nữa hết."
Bác sĩ Hoàng đẩy gọng kính, không hiểu nổi Phong Hào lại dở cái chứng gì. Mà thằng nhóc này thì có lúc nào trong trạng thái bình thường đâu.
"Không nghỉ nữa vậy vào phòng mổ đi."
"Gì, anh cơ hội quá vậy."
"Y tá Lê bận giải quyết chuyện con cái, đang lo sốt vó không biết nhờ ai kìa."
Phong Hào xụ mặt, lại nhìn mấy cánh hoa đang bay lần nữa, cũng không biết nên đi đâu, thôi thì cứ vào phòng mổ cho quên đời vậy.
"Để em nói với y tá Lê."
Phong Hào công nhận, mỗi lần bước vào phòng phẫu thuật thì người ta liền quên sự đời ngay. Suốt mười mấy tiếng đồng hồ, Phong Hào chỉ lo chăm chăm vào bàn tay của bác sĩ phụ trách, cố tập trung để nghe cho đúng, mau chóng nắm được tình hình để bước tiếp theo không mất quá nhiều thời gian. Sau khi rời khỏi căn phòng toàn mùi thuốc khử trùng pha lẫn mùi máu tươi.
Phong Hào cúi gập người bên cạnh bác sĩ mổ chính, diễn cảnh phải xảy ra thì đâu có gì thay đổi nổi nó.
"Thành thật xin lỗi."
Tiếng khóc vang khắp cả dãy hành lang, mỗi lần như vậy đột nhiên những phòng bệnh gần đó lại lặng như tờ. Hình như bọn họ đều cảm nhận được điều gì đó, có lẽ là nỗi sợ, sợ vì vài hôm nữa hay vài tháng nữa bản thân cũng sẽ ở đó mà nước mắt giàn giụa.
Phong Hào ngẩng đầu nhìn thấy bên ngoài trời đã tối mù, đồng hồ trên điện thoại hiển thị hơn mười một giờ đêm, và kèm theo ba bốn cuộc gọi nhỡ từ mấy mươi phút trước.
Tim Phong Hào bất chợt đập không đúng nhịp đều nữa, anh mau chóng ấn vào số gọi nhỡ kia, trong lúc đợi bên kia bóc máy, ngón tay cứ gõ lộc cộc trên mặt ghế ngồi, đôi chân cứ nhịp nhịp rung rung. Sau chừng mười giây chuông đổ, bên kia đầu dây cuối cùng cũng bắt máy.
"Vừa từ phòng phẫu thuật ra hả, anh đã thay đồ chưa đó."
Phong Hào ngẩn ra một chút mới cúi đầu nhìn bộ quần áo màu xanh trên người mình, cái mũ trên đầu vẫn còn chưa kịp tháo xuống. Chỉ có mỗi khẩu trang là được bỏ ra để người nhà bệnh nhân còn nhìn thấy mặt mà biết bản thân đang oán trách ai.
"Ừm, anh sắp thay, em gọi có việc gì hả, không phải em đang bận lắm hay sao."
"Còn anh, anh có bận không, em có thể xin của anh mấy chục phút cuối ngày không."
"Vốn cả ngày này là dành cho em còn gì."
"Trước cổng bệnh viện được không."
Phòng phẫu thuật ở tầng năm của bệnh viện, phải đi qua mấy dãy hành lang mới tới được chỗ thang máy. Phong Hào ngày thường vừa đi vừa bò lếch, cũng hay vì xa mà hiếm khi chịu ra khỏi bệnh viện trong những hôm có ca mổ. Nhưng chỉ vì có ai đó đang đợi mà anh dùng hết thảy sự khẩn trương mình có vừa chạy vừa bay tới trước cửa thang máy, gấp gáp ấn nút xuống tầng tới mức nó muốn lõm vào trong, vào đến thang máy thì cứ đi đi lại lại không chịu đứng yên. Đợi đến khi cửa thang bật mở lại phóng ào qua thêm vài dãy phòng, tới lúc nhìn thấy Nguyễn Thái Sơn đứng cách một lớp cửa kính, bị mấy cánh hoa anh đào phủ đầy cả vai, Phong Hào lấy đà chạy ù tới, nhảy thẳng lên ôm chằm lấy người nọ.
Giờ thì là mùi thuốc khử trùng, mùi máu loáng thoáng, mùi khói bụi cát đất, và chút hương hoa anh đào trong gió trộn lẫn vào nhau.
"Xin lỗi anh, em tới hơi trễ."
Phong Hào siết lấy cổ Thái Sơn, gục mặt lên vai cậu, lắc đầy nguầy nguậy.
"Không đâu, vừa kịp lúc rồi."
"Anh đang không vui?"
Nếu Phong Hào chỉ là đứa thực tập sinh mới vào nghề không lâu thì rõ ràng chuyện tiếp nhận một ca phẫu thuật thất bại sẽ chẳng khác gì trời sập. Trần Phong Hào thực tập hai năm, ra trường đi làm được gần ba năm, chuyện có lớn lao cách mấy mà xảy ra nhiều lần thì cũng thành ra quen thuộc, nhưng quen rồi thì đâu có nghĩ đã chai lì được mớ bòng bong cảm xúc cứ đang cuồn cuộn trong lòng. Có thể Phong Hào không khóc đến sưng húp mắt như lần đầu tiên nhưng mà để làm như không hề có gì thì rõ là chuyện không tưởng với một đứa như cậu.
"Anh vừa kết thúc một ca phẫu thuật. Tiếng khóc của đứa nhỏ theo sau mẹ nó vang đến nổi anh chạy qua mấy dãy hành lang mà vẫn nghe thấy."
Thái Sơn hiểu không được suôn sẻ có nghĩa là gì. Vòng tay cố ý siết lấy Phong Hào thêm một chút, cậu đưa bàn tay có vài vết máu khô chi chít ở đốt ngón, vỗ về lên lưng anh y tá và những hỗn loạn cảm xúc bên trong anh.
"Em thấy anh phiền không, chuyện này gặp mãi mà anh vẫn để bụng hoài."
Tay Thái Sơn chuyển sang xoa đầu Phong Hào, lòng bàn tay cạ sát lên lớp vải mũ vẫn chưa nhớ tháo xuống phát ra mấy tiếng sột soạt êm tai khó diễn tả.
"Có gì đâu, người ta còn có thể buồn vì một chuyện suốt mấy năm trời đó thôi, nỗi buồn là thứ dù anh có buồn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì nó sẽ vẫn luôn giống hệt như lần đầu."
"Nhưng anh không nên buồn vào sinh nhật em."
"Được mà, em cấp quyền cho anh nhé."
Phong Hào phì cười, rúc đầu sâu hơn vào hõm vai cậu. Thái Sơn lại càng vui vẻ nâng cằm để bao bọc Phong Hào được kĩ càng hơn.
"Chưa qua giữa đêm thì phải, em vẫn có thể ước điều ước sinh nhật đúng không."
Phong Hào vừa nghe đến hai từ sinh nhật, liền giật mình muốn nhảy khỏi người Thái Sơn nhưng lại bị cậu giữ chặt không cho rời đi
"Anh muốn đi đâu, không phải nói là có thời gian cho em hả."
"Không phải, bánh kem, nến, quà, anh đều để ở phòng nghỉ, anh muốn lên lấy."
Thái Sơn thở một hơi, ghim chặt Phong Hào lại vào lòng mình.
"Để sau đi, giờ em cần được ôm y tá Trần mà. Đây là điều ước sinh nhật của em đó."
Mỗi 5cm/s sẽ có một nụ hoa anh đào rơi xuống, mỗi phút trái tim sẽ đập từ 60 đến 80 nhịp. Cánh hoa vẫn rơi theo đúng vận tốc của nó nhưng nhịp tim của hai người nào đó lại chẳng còn đi theo đúng quy luật nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com